La Triết lại lần nữa hồi tưởng lại cuộc sống trong ba mươi năm qua của mình, hình như đang chứng minh cho bốn chữ vật cực tất phản này vậy. Năm đó nếu như không phải anh ta quá mức kiêu ngạo, không chịu cúi đầu thì cũng sẽ không bị công ty xa lánh. Quá mức tự cao tự đại sẽ đưa tới phiền phức thậm chí tai nạn.

Mấy năm nay anh ta đã trải qua đủ túng bấn đủ âu sầu thất bại rồi, cho đến ngày hôm nay, sau khi anh ta mất đi bạn gái thì thực sự là mất đi tất cả. Mà bản thân vừa hai bàn tay trắng thì nhất định sẽ không tiếp tục hai bàn tay trắng nữa, không phải còn có năm chữ gọi là bắt đầu lại từ đầu ư.

Bạn gái của anh ta đi mất nhưng sinh mệnh lại xuất hiện ba người giải cứu anh ta. Hoàng Tử Hiên không chỉ cứu mình trước sau hai lần mà còn nhắc nhở mình, làm mình thông suốt. Mặc dù Lê Mỹ Gia nói năng khó nghe nhưng đã làm anh ta hiểu ra. Trương Tiểu Lệ thì giúp mình kéo dài thời gian, chờ đến khi Hoàng Tử Hiên xuất hiện, nếu không lúc này mình đã sớm đến điện Diêm Vương kêu hận rồi.

Nghĩ thông suốt những thứ này, trong ánh mắt La Triết phản chiếu ra ánh sáng khác thường. Lúc anh ta lại nhìn về phía ba người Hoàng Tử Hiên thì đã tràn đầy cảm kích vô hạn.

Nhìn thấy trong ánh mắt La Triết không còn vẻ chết chóc nữa, Hoàng Tử Hiên liền biết anh ta đã nghĩ thông suốt. Sau đó anh bọc áo khoác ngoài rồi nói: “Con mẹ nó chứ lạnh vl.”

“Không phải anh nói không lạnh sao?” Trương Tiểu Lệ liếc xéo anh ta một cái rồi cười bảo: “Thì ra vừa rồi đều là đang làm màu.”

Hoàng Tử Hiên lúng túng ờm một tiếng, sờ mũi một cái rồi nói: “Cả người cô ướt đẫm rồi đứng ở chỗ này một lúc thử xem, không lạnh cũng bị gió sông thổi cho lạnh đấy.”

Trương Tiểu Lệ cười khanh khách nói: “Điều này cũng đúng.”

“Đối diện chính là cửa hàng tổng hợp, chúng ta đến bên kia mua bộ quần áo mới đi.” Lê Mỹ Gia nghe anh kêu lạnh thì hơi lo anh ta ngã bệnh.

Hoàng Tử Hiên ừ ừ gật đầu, cũng không lạnh lắm, chỉ là mặc quần áo ướt nhẹp rất khó chịu.

Vì vậy Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên rời khỏi đó, Trương Tiểu Lệ cũng lười tiếp tục đợi nên hấp ta hấp tấp đuổi theo.

“Cô không tuần tra nữa à?” Hoàng Tử Hiên hỏi.

“Tuần chứ, cửa hàng tổng hợp cũng thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi mà.” Trương Tiểu Lệ cười hì hì.

“Được rồi, cô nói cái gì thì chính là cái đó.” Hoàng Tử Hiên rất cạn lời, cửa hàng tổng hợp có bảo an, phải cần cảnh sát giao thông phụ trách sao?

Lê Mỹ Gia nhìn Trương Tiểu Lệ chăm chú, cô hiểu rất rõ, Trương Tiểu Lệ muốn đợi Hoàng Tử Hiên thay quần áo sạch sẽ, bảo đảm sẽ không bị bệnh mới có thể an tâm đi tuần tra.

Lúc ba người đi vào cửa hàng tổng hợp, lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Trương Tiểu Lệ mặc trang phục của cảnh sát giao thông mà vào cũng đã đủ quái dị rồi, huống hồ còn có Hoàng Tử Hiên với tạo hình Tê Lợi Ca. Ngay cả Lê Mỹ Gia vừa tiến vào cũng muốn tránh xa Hoàng Tử Hiên một chút, chỉ sợ mình lại lọt vào ảnh mà người khác chụp rồi đăng lên vòng bạn bè.

Trương Tiểu Lệ cũng thấy hơi mất mặt, cũng yên lặng tụt lại phía sau hai bước, làm bộ mình không biết Hoàng Tử Hiên.

Chỉ có bản thân Hoàng Tử Hiên không cảm thấy tạo hình gớm ẻ, cứ nghênh ngang đi tới một cửa hàng quần áo dành cho nam thoạt nhìn khá sang trọng. Vừa tiến vào đã bảo nhân viên bán hàng lấy ra một bộ quần áo từ trong ra ngoài dựa theo số đo của mình.

Nhân viên bán hàng tất nhiên không cho là vị Tư Lợi Ca này có thể mua được quần áo trong cửa hàng của các cô, đang muốn đuổi ra ngoài thì Lê Mỹ Gia bèn bước vào.

Lúc nhìn thấy Lê Mỹ Gia, lời của nhân viên bán hàng kẹt trong cổ họng. Dù thế nào cô ta cũng không thể tin được mình lại nhìn thấy một nhân vật lớn trong tạp chí tài chính và kinh tế. Tuy là cô ta chỉ là một nhân viên bán hàng của một cửa tiệm bán quần áo nho nhỏ nhưng cô ta rất si mê. Bình thường hay mua tạp chí tài chính và kinh tế quan tâm những người đàn ông độc thân quý báu, kim cương Vương lão ngũ (Đàn ông có đủ năm tiêu chí: có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh), rồi mơ giấc mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng không thiết thực.

Cô ta nhớ rõ gương mặt này của Lê Mỹ Gia, bởi vì ngay hai ngày trước, cô ta vừa mới trông thấy trong tạp chí tài chính và kinh tế. Bởi vì tò mò, cô ta cố ý lật xem tin tức của Lê Mỹ Gia. Thế mới biết cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp này lại là tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế.

Vì vậy trong nháy mắt Lê Mỹ Gia đi tới, cô ta đã nhận ra. Sau đó lập tức ân cần đi lên đón: “Tổng giám đốc Lê, cô muốn mua nam trang ư? Mua cho ai? Cô biết kích cỡ chứ ạ?”

“Cô biết tôi à?” Lê Mỹ Gia nghe cô ta mở miệng là kêu tổng giám đốc Lê, không khỏi nhìn cô ta rồi lại phát hiện mình không nhận ra đối phương.

“Sao tôi có thể quen biết nhân vật lớn như cô chứ? Tôi chỉ trông thấy cô qua ảnh chụp trong tạp chí mà thôi.” Nhân viên bán hàng a dua nịnh hót.

Lê Mỹ Gia liền hiểu ra, ừm một tiếng rồi chỉ vào Hoàng Tử Hiên và nói: “Tôi mua cho anh ấy, cô dựa theo kích cỡ của anh ấy rồi lấy một bộ quần áo cho anh ấy thay, nhanh lên nhé.”

Nhân viên bán hàng a một tiếng, hoàn toàn không nghĩ tới vị Tê Lợi Ca này lại còn quen biết nhân vật lớn như Lê Mỹ Gia.

“A cái gì chứ? Cô nhanh lên đi.” Sau khi vào, Trương Tiểu Lệ thúc giục.

Nhìn thấy lại có một cô gái bước vào, nhân viên bán hàng lập tức nhìn sang, lúc thấy là một mỹ nữ cảnh sát giao thông thì càng kinh ngạc hơn, sao cảnh sát giao thông cũng là vì Tê Lợi Ca chứ?

“Đi lấy đi, để tôi trả tiền, sẽ không nợ cô đâu.” Lê Mỹ Gia cho là cô ta sợ Hoàng Tử Hiên không trả nổi tiền.

“À, không phải không phải, tôi không có ý này, tôi đi lấy ngay đây.” Nhân viên bán hàng khoát tay, chạy mau đi lấy.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc không thôi của nhân viên bán hàng, Hoàng Tử Hiên cười không đứng đắn: “Hai người nói xem, nếu như tôi nói cho cô ấy biết, hai người đều là bạn gái của tôi thì liệu cô ấy có bị dọa ngất không?”

“Không đâu.” Lê Mỹ Gia nói.

“Vì sao? Hai người quan tâm tôi như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ tin tưởng anh hơn.” Hoàng Tử Hiên tự tin nói.

Lê Mỹ Gia cười lạnh liếc xéo anh một cái: “Cô ấy sẽ không tin đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế mà mắt nhìn lại kém như vậy đâu.”

Răng rắc!

Hoàng Tử Hiên nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát.

“Ha ha ha, mắt nhìn của tôi cũng không kém như vậy. Tự anh soi gương xem thử, hình tượng bây giờ của anh thật sự là quá low rồi.” Trương Tiểu Lệ bị Lê Mỹ Gia chọc cười, chỉ vào cái gương nói.

Răng rắc!

Hoàng Tử Hiên lại lần nữa nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát, anh ta ôm ngực đau đớn nói: “Trái tim thủy tinh này của tôi bị hai người đạp cho nát vụn rồi.”

Lê Mỹ Gia bị sự khoa trương của Hoàng Tử Hiên chọc cười, khóe miệng xinh đẹp như một đóa hoa sen đương nở.

Trương Tiểu Lệ lại không hàm súc như vậy, cười ha ha mất hết hình tượng: “Không sao không sao, lát nữa tôi mua một chai 502 rồi dán lại cho anh, ha ha.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, làm cô nhóc này nhọc lòng suy nghĩ rồi, 502 mà cũng có thể nghĩ ra được.

Trong lúc ba người cười đùa, nhân viên bán hàng đã ôm hai bộ quần áo quay lại, giơ một trái một phải lên hỏi: “Tổng giám đốc Lê, cô xem hai bộ này chọn bộ nào?”

Lê Mỹ Gia liếc nhìn, ngón tay chỉ sang bên phải: “Bộ màu lam nhạt này đi.”

Nhân viên bán hàng ôi một tiếng, vội vàng dẫn Hoàng Tử Hiên đi thay quần áo.

Sau một lát, Hoàng Tử Hiên đã thay một bộ quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi đi ra. Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cởi bỏ áo khoác ngoài quân đội, hai mắt nhân viên bán hàng tỏa sáng, nghĩ thầm đúng là một chàng đẹp trai anh tuấn.

Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ cũng hơi sững sờ, bình thường các cô hay thấy Hoàng Tử Hiên ăn mặc tùy tiện, cực kỳ hiếm thấy Hoàng Tử Hiên ăn mặc ngay ngắn như thế. Tốt xấu gì Lê Mỹ Gia cùng từng gặp Hoàng Tử Hiên mặc áo đuôi tôm một lần, nhưng Trương Tiểu Lệ thì khác, lần đầu tiên thấy Hoàng Tử Hiên như vậy thì bất giác cảm thấy trên người anh có khí chất của quý tộc xưa.

“Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, ăn mày mặc tây trang vào cũng ra dáng con nhà giàu đẹp trai phết đấy." Trương Tiểu Lệ không nhịn được mà cười giỡn nói.

“Cắt, mắt cô để đi đâu đấy? Ông chủ nhà các cô vốn chính là con nhà giàu đẹp giai đấy. Con nhà giàu đẹp trai làm bằng vàng ròng 24K, không pha tạp chất đâu.” Hoàng Tử Hiên gẩy tóc hướng về phía cái gương, càng nhìn càng thấy mình đẹp trai, quả là đẹp trai đệ nhất vũ trụ.

“Xì, khoác lác không biết ngượng mồm.” Trương Tiểu Lệ khinh bỉ liếc mắt nhìn anh.

Lê Mỹ Gia cười ha ha nói: “Vậy thì xin mời ông chủ nhà, con nhà giàu đẹp giao lằm bằng vàng ròng 24K tự mình trả tiền đi.”

Hoàng Tử Hiên trượt chân một cái, suýt chút nữa cả người nằm úp sấp trên gương. Anh vội vàng vịn gương đứng cho vững, túm lấy quần áo nói: “Thật là, sao không có một chút tế bào hài hước nào vậy, lẽ nào hai người không cảm thấy buồn cười sao?”

Phì…

Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ không cười, nhân viên bán hàng lại không nhịn cười được. Cười xong lại cảm thấy rất bất lịch sự, cô ta bèn vội vàng ho khẽ hai tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Lê, bộ quần áo này được chứ?”

“Ừ, lấy bộ này đi.” Lê Mỹ Gia gật đầu nói.

“Vậy cô là quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?” Nhân viên bán hàng mừng rỡ hỏi.

“Quẹt thẻ đi.” Lê Mỹ Gia nói rồi đi về phía quầy thu tiền.

Thế là nhân viên bán hàng lấy cái nhãn treo trên quần áo của Hoàng Tử Hiên xuống rồi đến quầy thu tiền.

“Tổng cộng là 19998.” Nhân viên thu ngân quét nhãn treo rồi nói ra.

Trương Tiểu Lệ hít một hơi lạnh trong lòng, cô lại lần nữa liếc nhìn quần áo trên người Hoàng Tử Hiên, ngoại trừ mặc đẹp thì cô không nhìn ra có chỗ nào đáng giá hai vạn tệ cả.

Đắt như ăn cướp. Hai vạn tệ ấy vượt qua tiền lương cơ bản cơ bản trong một năm của cô rồi. Bà nó, có còn để cho người nghèo bọn cô sống nữa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play