Lê Mỹ Gia chẳng hề nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ vào lúc này giống như  Hoàng Tử Hiên, bởi vì cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở xa xa. Bóng dáng kia mặc một bộ đồ cảnh sát giao thông, đứng ở trên đường cái nhìn đông nhìn tây, rõ ràng là bộ dạng đang đi tuần tra.

Truy chỉ là một bóng dáng, nhưng Lê Mỹ Gia vẫn liếc mắt là đã nhận ra bóng dáng xinh đẹp ấy chính là Trương Tiểu Lệ. Cô có hơn nửa tháng không trở về biệt thự, cũng không có gặp mặt Trương Tiểu Lệ, nhưng mà hai người thường xuyên tán gẫu qua wechat, quan tâm nhau một chút. Cô cũng không có nghe Trương Tiểu Lệ nói chuyện bị điều đi làm cảnh sát giao thông mà.

“Nhìn cái gì vậy?” Sau khi Hoàng Tử Hiên hoàn hồn lại thấy Lê Mỹ Gia đang nhìn chằm chằm vào một hướng, anh cũng tò mò nhìn theo qua.

Lê Mỹ Gia chỉ về phía trước, hỏi: “Anh xem người đó có phải là Tiểu Lệ không? Không phải cô ấy ở đội cảnh sát hình sự à? Sao lại trở thành cảnh sát giao thông rồi?”

Lúc Lê Mỹ Gia đang hỏi thì Hoàng Tử Hiên đã nhìn thấy bóng dáng Trương Tiểu Lệ, nghe vậy thì thở dài: “Đúng là cô ấy. Em còn nhớ cái ngày mà cô ấy vào biệt thự ở không? Chính ngày đó là ngày cô ấy bị điều đi làm cảnh sát giao thông đó, cho nên mới không thể ở lại kí túc xá của đội cảnh sát hình sự nữa. Mà cô ấy lại không muốn cha mình lo lắng, nên đành phải đi thuê phòng ở bên ngoài.

Lê Mỹ Gia nghe xong chuyện này mới giật mình. Cô vốn còn thấy khó hiểu vì sao một người bản địa như Trương Tiểu Lệ lại đi thuê phòng ở bên ngoài, vậy mà lại là bởi vì lý do này.

“Đang êm đẹp sao lại bị điều đi làm cảnh sát giao thông? Có phải do tính cách cô ấy quá thẳng thắn nên đắc tội với lãnh đạo hay không?” Lê Mỹ Gia hỏi.

“Ừ, chắc là như vậy.” Hoàng Tử Hiên gật đầu đáp, cũng không nói tới chuyện lần trước Trương Tiểu Lệ kéo anh giả làm người yêu để phá án.

Lê Mỹ Gia vừa nghe quả nhiên là nguyên nhân này, thở dài nói: “Tính tình của Tiểu Lệ thật không thích hợp làm cảnh sát. Hệ thống cảnh sát hiện tại đã sớm không như trước đây nữa rồi, càng chính trực càng dễ bị loại trừ. Làm một cảnh sát giao thông cũng tốt, ít nhất cũng rời xa được cái thùng nhuộm to này.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu tán thành, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân Hạ Mạt cố tình để cho Ngô Đống Lương điều cô ấy khỏi đội cảnh sát hình sự đi. Nghĩ tới Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên lại nghĩ tới hình như trước kia cô ta cũng từng gọi cho mình rất nhiều cuộc điện thoại, mình còn chưa có thời gian rảnh để gọi lại cho cô ta. Chờ tìm được thời gian thì anh sẽ nói một tiếng với cô ta, cũng không biết là tình trạng vết thương của cô ta khôi phục như thế nào rồi nữa.

“Tiểu Lệ sĩ diện như vậy, chắc chắn là không muốn bị chúng ta nhìn thấy đâu. Chúng ta mau rời khỏi đây đi.” Lúc Hoàng Tử Hiên đang nghĩ tới Hạ Mạt thì nghe Lê Mỹ Gia lại nói.

Hoàng Tử Hiên vội vã gật đầu: “Ừ, vậy đi thôi.”

Trong lúc hai người định xoay người đi về hướng ngược lại, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh hét to: “Mau nhìn đi mau nhìn đi, có người muốn nhảy sông kìa.”

Nghe thấy âm thanh như thế, Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa có một đám người vây quanh, bởi vì người vây xem rất nhiều nên cũng không nhìn ra bên trong tình hình như nào.

“Không phải là La Triết kia muốn nhảy sông tự tử đó chứ?” Sắc mặt Lê Mỹ Gia kỳ quái nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên há một tiếng rồi sờ sờ cái mũi: “Miệng anh không có xúi quẩy đến vậy đâu.”

Lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, Trương Tiểu Lệ đang đi tuần tra nghe thấy động tĩnh, lúc này lập tức chạy nhanh qua đám người bên kia.

“Hay là chúng ta cũng tới xem thử xem?” Hoàng Tử Hiên đề nghị.

Lê Mỹ Gia gật đầu, cô cũng rất muốn biết miệng Hoàng Tử Hiên rốt cuộc có xúi quẩy hay không.

Vì thế hai người bèn chạy về hướng đám người.

Cái người đang bị đám người vây quanh lúc này là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, nhìn râu ria luộm thuộm đầy mặt, không phải là La Triết vừa bị bạn gái đá đó sao.

Sau khi La Triết chạy ra khỏi quán ăn sáng đã đi dọc theo bờ sông không có mục đích, giống như là một cái xác không hồn. Anh ta nhớ lại ba mươi năm đầu đời của mình, từ nhỏ đã được thầy cô khen là thiên tài, cho dù là bậc tiểu học, trung học cơ sở hay là trung học phổ thông đều là hạng nhất toàn trường. Đại học càng không hề ngoài ý muốn mà thi vào đại học Thanh Hoa, thậm chí là là top ba toàn khóa.

Thuận  lợi thi vào đại học Thanh Hoa, thuận lợi được chọn vào chuyên ngành lập trình máy tính, lại thuận lợi học lên tiến sĩ. Thời đại học còn nắm tay hoa khôi của khoa, trở thành người yêu dưới sự hâm mộ của toàn trường, trải qua một cuộc sống như diều gặp gió trong cả thời đại học.

Sau này sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, anh ta lập tức được một công khoa học kỹ thuật lớn của nước ngoài mời. La Triết vốn tưởng rằng mình có thể thể hiện tài năng ở công ty kia, thực hiện giấc mơ khoa học kỹ thuật của mình. Đợi cho đến khi có tiền mua nhà rồi, có thể ở nơi tấc đất tấc vàng này của Long Thành và lấy Trương Nhã rồi, có thể cho Trương Nhã một cuộc sống hạnh phúc rồi.

Nhưng mà giấc mơ thì lúc nào cũng đẹp đẽ, mà hiện thực lại quá đỗi mỏng manh. La Triết dành năm năm trời để phát triển hệ thống người máy trí tuệ nhân tạo, vậy mà lại bị công ty lấy đi đăng ký bản quyền sáng chế phát minh trên danh nghĩa của công ty. Hơn nữa tất cả những lập trình viên đứng tên đều là những người đến từ trụ sở chính ở Mỹ, tên của La Triết bị xóa bỏ sạch sẽ.

Điều này đối với La Triết mà nói, chính là cướp đoạt đi đứa con ruột của anh ta. Tâm huyết năm năm phó mặc cho dòng nước cuốn trôi, đương nhiên anh ta sẽ không cam lòng. Ngay từ đầu anh ta đã đi tìm công ty để tranh luận, công ty lờ đi, còn vì “Bịt đầu mối” mà đuổi anh ta khỏi công ty. Sau này La Triết lại tìm luật sư khởi tố, nhưng thế lực của công ty nước ngoài quá mạnh, La Triết tiêu hết tất cả tiền dành dụm vẫn thua kiện.

Sau lần thua kiện đó, tên của La Triết còn bị công ty nước ngoài kia làm cho tiếng xấu đồn xa, muốn làm người trong ngành không ai dám tuyển anh ta vào nữa. Những năm sau đó, La Triết trải qua cuộc sống nghèo khổ và thất vọng, mỗi ngày đều buồn bực không vui, chỉ có thể ẩn danh làm một ít chương trình nhỏ kiếm thu nhập.

Ngay từ đầu Trương Nhã còn thường xuyên cổ vũ anh ta phấn chấn lên, làm bạn cùng anh ta vượt qua từng đêm không ngủ. Nhưng mà sau này, Trương Nhã dần dần không kiên nhẫn được nữa, cũng dần dần thay đổi, trở nên yêu thích hàng hiệu, ham hư vinh. Cô ta mỗi ngày đều sẽ oán trách La Triết không cho cô ta một cuộc sống mà cô ta muốn, thường xuyên làm rộn đòi chia tay.

Có đôi khi La Triết cũng bị làm loạn đến nỗi thấy rất phiền, nhưng lại luyến tiếc Trương Nhã, mỗi ngày đều chỉ có thể kiềm tính tình nóng nảy lại mà dỗ cô ta. Nhưng mà Trương Nhã cũng chẳng hề muốn tiếp tục ở bên La Triết, một bên trấn an La Triết, một bên đã bắt đầu qua lại với kẻ có tiền.

La Triết đã phát hiện ra sự không bình thường từ lâu, ngay lúc trên người cô ta đeo đầy trang sức. Chỉ là Trương  Nhã cũng là sinh viên hàng đầu khoa máy tính, mỗi lần đều có thể tránh khỏi sự theo dõi của La Triết. La Triết cũng đã dành nhiều thiều gian, lập trình một chương trình theo dõi lợi hại hơn, mới có thể không bị Trương Nhã phát hiện.

Hôm nay anh ta không dễ dàng gì mới theo dõi được hành tung của Trương Nhã rồi chạy tới bắt gian, lại bị Trương Nhã và kẻ tɦôиɠ ɖâʍ của cô ta làm cho nhục nhã một phen. La Triết càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống của mình quá thất bại, đàn ông ba mươi tuổi khác đã sớm có sự nghiệp thành công, cưới vợ sinh con. Nhưng anh ta ba mươi tuổi thì vô tích sự, thê thảm và nghèo túng.

Cuộc đời như vậy còn sống còn có ý nghĩa gì? La Triết càng nghĩ càng chui vào ngõ cụt, càng nghĩ càng muốn tự tử, chấm dứt cuộc đời bi kịch này. Vì thế anh ta bèn trèo qua thanh chắn của cây cầu, định nhảy sông tự tử, thoát khỏi đau khổ đời này.

“Người trẻ tuổi à, cậu nghĩ không thông điều gì mà muốn tìm đến cái vậy hả. Nếu cậu chết ở đây, cha mẹ cậu phải làm sao đây chứ.” Người vây xem vội vàng khuyên nhủ.

Cha mẹ ư?

Khóe miệng La Triết nở nụ cười đầy bi thương. Cha mẹ anh ta mấy năm trước đã mắc bệnh mà qua đời, khi đó anh ta nghèo đến một xu cũng không có, tiền khám bệnh còn là của bạn bè người thân giúp đỡ. Nhưng mà những số tiền kia chỉ như muối bỏ biển, làm sao đủ khám bệnh cho cha mẹ anh ta chứ. Anh ta cứ như vậy mà trơ mắt nhìn cha mẹ bị con ma bệnh tước đi sinh mạng trong bất lực.

Nếu như  anh ta có tiền, cha mẹ sẽ không phải chết. Nếu như anh ta có tiền, Trương Nhã sẽ không rời bỏ anh ta.

Đều do tiền gây ra!

Trong mắt La Triết tràn ngập thù hận, anh ta hận thế giới ngập mùi tiền này.

“Có phải anh có khó khăn gì hay không, anh có khó khăn có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đều bằng lòng giúp đỡ anh.” Cô gái trẻ kia cũng khuyên nhủ theo.

La Triết không hề có khó khăn gì, khó khăn lớn nhất của anh ta chính là nghèo. Mà chuyện nghèo này, ai cũng không giúp được.

“Không sao cả, thế giới này đã không còn ý nghĩa gì để tôi lưu luyến nữa rồi.” La Triết lắc đầu, ra vẻ như muốn vươn người lên nhảy xuống.

“Đừng, tuyệt đối đừng nhảy. Anh còn hy vọng, nhất định còn có ý nghĩa, còn có điều làm anh lưu luyến. Anh nhìn lại xung quanh xem, anh nhìn bầu trời phía trên xem, nhất định còn có thứ mà anh lưu luyền.” Đã quá muộn để khuyên nữa, một bóng người đột nhiên xông tới, nắm lấy cánh tay của La Triết vội vàng  nói.

La Triết sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cảnh sát giao thông… Thật xinh đẹp!

La Triết ngây người, anh ta vẫn luôn cảm thấy Trương Nhã là một cô gái rất xinh đẹp, thế mà hôm nay liên tiếp gặp được hai cô gái còn xinh đẹp hơn Trương Nhã, thật khiến anh ta có chút hoa cả mắt.

Trương Tiểu Lệ túm lấy La Triết nói: “Tôi là cảnh sát, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, đừng kết thúc sinh mạng của mình đơn giản như vậy. Anh phải biết rằng, đời người chỉ có một lần, một khi anh nhảy xuống, anh sẽ không có cơ hội để hối hận nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play