Trương Tiểu Lệ cứ khóc mãi khóc mãi, khóc đến mức không thở nổi, ước chừng khóc gần mười phút mới từ từ dừng lại, xì nước mũi xong thì nói: “Tôi đói rồi.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, thật đúng là khóc xong thì cái gì cũng quên, không nhắc đến chuyện bị mình nhìn sạch nữa. Thật đúng là cô cô mau quên, Hoàng Tử Hiên im lặng lắc lắc đầu nói: “Cô muốn ăn cái gì? Tôi đi làm cho cô.”

“Tùy tiện làm cái gì cũng được, trong khoảng thời gian này anh không ở nhà, tôi cũng chẳng có bữa sáng mà ăn.” Giọng điệu của Trương Tiểu Lệ cứ như thể một cô oán phụ bị chồng bỏ ở nhà vậy.

“Được, tôi xem thử trong tủ lạnh còn có gì.” Hoàng Tử Hiên thấy thời gian còn sớm, vẫn có thời gian làm bữa cơm sáng cho Trương Tiểu Lệ bèn đỡ cô dậy rồi nói: “Tốt nhất là cô lấy một cục đá đắp lên cằm đi.”

Nhắc tới cằm, lúc này Trương Tiểu Lệ mới cảm thấy vẫn rất đau. Các khớp xương khác trên mình cũng đau vì ngã, bước đi thì khập khiễng.

Sau khi vào phòng bếp, Hoàng Tử Hiên lấy một cục đá ra rồi dùng khăn mặt bọc lại và đưa cho Trương Tiểu Lệ trước, sau đó bảo cô đi ra ngoài nghỉ ngơi. Còn mình thì lấy trứng gà và nguyên liệu nấu ăn khác ra làm cơm sáng.

Trương Tiểu Lệ không đi ra ngoài nghỉ ngơi, cô dựa vào lên trên khung cửa, vừa đắp đá, vừa nhìn Hoàng Tử Hiên làm cơm sáng cho mình. Nghĩ đến việc bóng lưng này bận rộn nấu cơm cho mình, trong lòng cô như chứa đầy kẹo que, vô cùng ngọt ngào.

Lúc bấy Hoàng Tử Hiên không có lòng dạ nào quan tâm Trương Tiểu Lệ đang suy nghĩ gì, anh chỉ muốn mau chóng nấu xong cho Trương Tiểu Lệ, sau đó nhanh chóng trở về quán rượu. Nếu không đợi Lê Mỹ Gia tỉnh rồi không trông thấy anh thì có lẽ sẽ lại sốt ruột.

Vì vậy chưa đầy mười lăm phút, trên bàn cơm đã dọn bữa sáng. Một bình sữa đậu nành khoai lang tím gạo nếp cẩm, mấy cái bánh trứng vàng óng ánh xinh đẹp, còn có hai quả trứng chiên ngon miệng. Một bữa cơm sáng gia đình thật đơn giản nhưng lại tản ra mùi thơm hấp dẫn.

“Cô ăn đi, tôi lấy bộ quần áo cho Mỹ Gia rồi đi.” Hoàng Tử Hiên lau tay rồi nói ra.

Trương Tiểu Lệ sửng sốt: “Lấy quần áo cho Mỹ Gia?”

“Ừ, ngày hôm qua cô ấy gặp vài chuyện ở công ty.” Hoàng Tử Hiên không giải thích quá nhiều, nói xong thì lên lầu.

Trương Tiểu Lệ nhìn bóng lưng của Hoàng Tử Hiên rồi nhíu mày một cái, suy nghĩ mãi cũng không hiểu có ý gì.

Hoàng Tử Hiên đến gian phòng của Lê Mỹ Gia, cầm đại một bộ nội y và áo ngoài rồi đi xuống, thấy Trương Tiểu Lệ còn chưa ăn cơm thì hỏi: “Sao vậy? Không thích ăn à?”

“Mỹ Gia xảy ra chuyện gì thế? Có phải cô ấy nằm viện không?” Trương Tiểu Lệ lắc đầu hỏi.

Hoàng Tử Hiên ờm một tiếng, trả lời mập mờ không rõ: “Không phải, cô mau ăn cơm đi. Quay về sẽ giải thích với cô.”

Trương Tiểu Lệ ừm một tiếng rồi bảo: “Vậy lúc trở lại anh đừng quên mua mấy công cụ sửa chữa nhé, vòi hoa sen trong phòng tôi bị hỏng rồi, không thể tắm được nữa.”

“Cho nên cô mới chạy tới phòng tôi để tắm à?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy mới nhận ra, anh còn tưởng rằng Trương Tiểu Lệ có sở thích tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đến phòng của anh cơ đấy.

“Nếu không thì anh cho rằng thế nào?” Nhắc tới chuyện bị Hoàng Tử Hiên nhìn thấy hết, cơn tức của Trương Tiểu Lệ lại nổi lên.

Hoàng Tử Hiên nhìn thấy không ổn, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy: “Tôi biết rồi, buổi tối trở về, tôi sẽ tới sửa giúp cô.”

Trương Tiểu Lệ thẹn quá thành giận, dậm chân, nghĩ thầm cô cứ ghi lại món nợ này đã, về sau từ từ tính với Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên chạy ra khỏi biệt thự như đi chạy nạn, lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi tiểu khu, gọi một chiếc xe ở cửa rồi đi về hướng quán rượu.

Lúc chạy tới quán rượu thì đã tám giờ, bình thường Lê Mỹ Gia đã sớm tỉnh rồi. Nhưng bởi vì ngày hôm qua ngủ rất muộn cho nên đến giờ này vẫn còn đang ngủ. Nếu không phải là tiếng mở cửa khi Hoàng Tử Hiên trở về làm ồn ào đến cô thì cô còn có thể ngủ tiếp.

“Anh xách gì thế?” Lê Mỹ Gia mơ mơ màng màng nhìn thấy trong tay Hoàng Tử Hiên xách theo cái túi xách tay.

“À, quần áo của em đấy, anh mới vừa về nhà lấy. Hôm nay em còn đến công ty không?” Hoàng Tử Hiên đi tới đặt quần áo lên giường và hỏi.

Nghe thấy Hoàng Tử Hiên cố ý dậy sớm về nhà lấy quần áo cho mình, Lê Mỹ Gia nở nụ cười xinh đẹp, suy nghĩ một lát mới nói: “Không đến công ty nữa, em muốn cho mình nghỉ một ngày, anh ở bên em đi.”

“Được, vậy em ngủ tiếp một lát đi, hãy còn sớm lắm.” Hoàng Tử Hiên nói.

“Không ngủ nữa, em rời giường vệ sinh cá nhân, đợi lát nữa đi ăn sáng.” Lê Mỹ Gia lắc đầu, không hề kiêng dè Hoàng Tử Hiên, đang mặc áo ngủ đã đi xuống giường đến phòng vệ sinh.

Nhìn nửa đoạn cẳng chân lộ ra ngoài áo chòng tắm của Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên hít một tiếng không chịu thua kém. Nếu như không phải định lực của anh rất tốt thì đã sớm đè Lê Mỹ Gia lên trên giường lăn lộn mười tám lần rồi.

Brr… Brr…

Lúc đang suy nghĩ kỳ quái thì điện thoại di động trong túi vang lên. Hoàng Tử Hiên lấy ra nhìn, là số điện thoại của Chu Tử. Thấy là Chu Tử gọi, Hoàng Tử Hiên đã biết nhất định là cô ấy không tìm được Lê Mỹ Gia, lại thấy đống hỗn độn trong phòng làm việc nên mới sợ hãi tìm mình.

Nghĩ đến đây anh vội vàng nhận cuộc gọi, mới vừa ấn nút nhận thì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Chu Tử: “Hoàng Tử Hiên, Mỹ Gia đã xảy ra chuyện rồi. Phòng làm việc của cô ấy cực kỳ hỗn độn, không thiếu vết máu. Bây giờ tôi không tìm được cô ấy, phải làm sao đây? Liệu có phải cô ấy bị ai đó bắt cóc không?”

Nghe thấy giọng nói sắp khóc của Chu Tử, Hoàng Tử Hiên vội vàng trấn an rằng: “Chu Tử, cô bình tĩnh trước đã. Hãy nghe tôi nói, Mỹ Gia không sao. Đêm qua đúng là đã xảy ra chút việc ngoài ý muốn, vì quá muộn nên mới không báo cho cô biết.”

Chu Tử a một tiếng: “Xảy ra chuyện gì thế? Mỹ Gia có bị thương không? Bây giờ hai người đang ở chỗ nào?”

“Bị thương nhẹ nhưng không có gì đáng ngại…” Hoàng Tử Hiên kể lại chuyện đêm qua Nghiêm Thái Dung muốn hại Lê Mỹ Gia một lần.

Chu Tử vừa nghe vừa kinh hãi kêu lên, nghe xong thì tức giận mắng: “Mụ đàn bà ti tiện Nghiêm Thái Dung này quá đáng chết, không ngờ lại hại Mỹ Gia như vậy. May mà anh chạy tới đúng lúc, nếu không Mỹ Gia không sống nổi nữa. Không ngờ vì để ngăn cản việc Mỹ Gia chỉnh đốn và cải cách tập đòan Thịnh Thế một cách hẳn hoi dứt khoát gần đây, ngay cả thủ đoạn bẩn thỉu như thế mà bà ta đều sử dụng đến.”

“Ôi, tôi còn thắc mắc sao Nghiêm Thái Dung lại chó cùng rứt giậu như thế, thì ra là vì Mỹ Gia đã đụng chạm vào lợi ích của bà ta.” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì hiểu ra, nói.

“Nghiêm Thái Dung đã sắp cếp rất nhiều thân thích nhà mình vào tập đoàn Thịnh Thế, bây giờ rất nhiều cương vị quan trọng trong tập đoàn đều là người của nhà họ Nghiêm. Bọn họ hoàn toàn không nghe theo lệnh của Mỹ Gia, lúc nào cũng đối địch với Mỹ Gia. Tất nhiên Mỹ Gia muồn kéo vài kẻ xuống dưới, đổi thành người nghe lời. Hơn nữa Mỹ Gia muốn loại bỏ một cái công xưởng, công xưởng đó quanh năm thua lỗ, nhưng lại có rất nhiều món béo bở, đều là người của nhà họ Nghiêm quản lý nên tất nhiên Nghiêm Thái Dung không muốn dự thảo nghị quyết này bị ban giám đốc thông qua rồi.” Chu Tử căm hận nói.

Hoàng Tử Hiên nghe xong những thứ này bèn thở dài nói: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ bảo vệ Mỹ Gia chu đáo, sẽ không để cho hai mẹ con Nghiêm Thái Dung động chạm tới cô ấy nữa. Cô tìm người đáng tin dọn dẹp lại phòng làm việc, cứ nói với bên ngoài là bị trộm đi.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Chu Tử nói xong thì dừng lại, do dự một chút mới hỏi: “Lần này anh sẽ không biến mất nữa chứ? Trước đó tôi cố gắng liên lạc với anh nhiều lần nhưng đều không gọi được.”

“Ừm… Lần này là ngoài ý muốn, về sau sẽ không đâu.” Hoàng Tử Hiên không ngờ mình bế quan nửa tháng lại nhiều người luôn liên lạc với mình như vậy.

“Vậy là tốt rồi, anh chăm sóc tốt cho Mỹ Gia nhé, nhất định cô ấy sợ hãi lắm.” Có được câu trả lời khẳng định của Hoàng Tử Hiên, Chu Tử thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa cúp điện thoại của Chu Tử, Lê Mỹ Gia đã đi ra từ phòng vệ sinh. Trên người cô đã thay bộ quần áo mà Hoàng Tử Hiên đem đến từ nhà cho cô, là một bộ áo váy ống tay áo dài màu trắng ngần, bên ngoài là một cái áo khoác màu vỏ quýt. Mặc ở trên người Lê Mỹ Gia hết sức xinh đẹp.

“Điện thoại của Chu Tử ạ?” Vừa rồi lúc ở trong phòng vệ sinh, Lê Mỹ Gia mơ hồ nghe được Hoàng Tử Hiên đang nói chuyện điện thoại, hình như nội dung có liên quan đến chuyện tối ngày hôm qua nên cô đoán có lẽ là Chu Tử gọi.

Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Ừ, anh đã nói với cô ấy, cô ấy sẽ biết nên làm như thế nào, việc trong phòng làm việc không cần lo lắng nữa.”

“Chu Tử là người thông minh, em đâu có lo lắng cô xử lý không được đâu.” Lê Mỹ Gia dùng người thì không nghi ngờ người, cười nói: “Đi thôi, em xong rồi.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu, hai người bèn cùng đi ra khỏi phòng.

Đi thang máy xuống đại sảnh ở lầu một trả phòng xong, sau khi ra khỏi quán rượu, Hoàng Tử Hiên bèn hỏi Lê Mỹ Gia muốn ăn cái gì. Lê Mỹ Gia nghĩ một lát rồi nói ra hai chữ: “Tùy ý.”

Hoàng Tử Hiên bối rối, nhà anh không có gì nhiều, chỉ có phụ nữ là nhiều. Vì vậy anh vô cùng rõ ràng, lúc phụ nữ nói tùy ý thì đều đại biểu cho ý là không thể tùy tiện chút nào. Nếu như bạn thật sự tùy ý thì ở trong mắt họ, bạn không yêu họ rồi.

Từ nhỏ đã am hiểu sâu sắc đạo lý này nên đương nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này. Sau khi Lê Mỹ Gia nói tùy ý, anh cũng đã cẩn thận tìm kiếm một phen, cuối cùng quyết định dẫn cô đi ăn đồ ăn sáng kiểu Quảng, vừa không có vẻ tùy tiện mà mùi vị lại rất hợp với Lê Mỹ Gia.

Vì vậy bèn gọi xe taxi ở cửa quán rượu, Hoàng Tử Hiên đi lên nói tên của một quán đồ ăn sáng kiểu Quảng, bác tài bèn chở bọn họ tới đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play