Bây giờ đến hỏi mình ai tiếp nhận thì thích hợp hơn ư? Ngô Ngọc Đường lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng. Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên tốt nhất là không ai tiếp nhận, cuối cùng để cho công bằng, hội trưởng nhất định sẽ giao đường khẩu Trương Luân cho mình. Thứ nhất lý lịch của ông ta đủ để khiến mọi người tin phục, thứ hai năng lực của ông ta cũng mạnh, không có người nào thích hợp hơn ông ta.

Còn về vì sao bây giờ hội trưởng không giao đường khẩu cho ông ta thì nguyên nhân rất đơn giản, sợ thế lực của ông ta quá lớn sẽ nổi lên lòng phản loạn. Đây cũng là lý do vì sao những năm gần đây hội trưởng không ngừng bồi dưỡng đường chủ mới, thậm chí trọng dụng Hạ Mạt.

Ngô Ngọc Đường thấy rất lạ, Hạ Mạt là người phụ nữ cực kỳ thông minh, không thể nào không nghĩ tới suy nghĩ ấy của mình. Nhưng cô ta đã biết rất rõ ràng còn cố ý đến hỏi ông ta vấn đề này, rốt cuộc là có ý nghĩ gì?

Chẳng lẽ là hội trưởng bày mưu đặt kế bảo cô ta đến thăm dò ý của ông? Cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tim Ngô Ngọc Đường không khỏi đập thình thịch. Nếu như hội trưởng bày mưu đặt kế thì ông càng phải   nói chuyện cẩn thận hơn gấp bội.

Sau khi ngẫm nghĩ như vậy một lát, Ngô Ngọc Đường bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một hớp Phổ Nhĩ lâu năm, sau đó mới cười híp mắt nói: “Cửu Long Thập Bát Hội chúng ta nhân tài đông đúc, các đường chủ đều rất có khả năng, chỉ là một cái đường khẩu mà thôi, giao cho ai cũng được, tôi không có ý kiến gì.”

Hạ Mạt sớm đoán được ông ta sẽ nói lời vạn năng này, sau khi ông ta vừa dứt lời, cô ta lại hỏi tiếp: “Vậy trong lòng đường chủ Ngô không có người mà mình hướng về ư? Tôi hỏi là ai thích hợp tiếp nhận nhất đấy.”

“Cái này hả…” Ngô Ngọc Đường mắng câu con điếm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười híp mắt nói: “Cá nhân tôi cảm thấy, mặc dù mấy vị đường chủ khác vào Cửu Long Thập Bát Hội trước cô nhưng bàn về năng lực thì kém xa đường chủ Hạ. Nếu đường khẩu này của Trương Luân giao cho cô thì tôi nghĩ hội trưởng sẽ yên tâm hơn.”

Thứ Hạ Mạt muốn chính là những lời này của ông ta, nghe vậy thì nét mặt tươi cười như hoa, nói: “Đường chủ Ngô coi trọng Hạ Mạt như vậy, Hạ Mạt đúng là được yêu thích mà đâm sợ hãi. Không giấu gì đường chủ Ngô, mục đích Hạ Mạt tới đây tối nay cũng là vì việc này.”

“Ý của đường chủ Hạ là?” Ngô Ngọc Đường thấy cô ta đi thẳng vào vấn đề rồi thì cũng hỏi thẳng.

“Tôi hy vọng vào lúc hội thảo luận mà hội trưởng tổ chức ngày mai, đường chủ Ngô có thể ủng hộ tôi như hôm nay, giúp ta lấy được đường khẩu của Trương Luân.” Hạ Mạt nói.

Ngô Ngọc Đường hơi sững sờ, nghe đến đó mới hiểu rõ, ngày hôm nay Hạ Mạt tìm đến mình hoàn toàn không phải ý của hội trưởng mà là hành vi cá nhân của cô ta, vì để mình có thể bỏ một phiếu cho cô ta. Dù sao chỉ cần có hai phiếu của hội trưởng và mình thì các đường chủ khác có không muốn đi nữa thì cũng không thể không chấp nhận.

Ngón trò ấy quả là quá khôn ngoan, coi Ngô Ngọc Đường ông ta là cái gì chứ? Cô bảo tôi ủng hộ cô thì tôi liền ủng hộ cô, vậy thì mặt mũi của tôi để đi đâu.

Nghĩ đến đây, trên mặt Ngô Ngọc Đường hiện lên vẻ giận dữ, âm thanh cũng trầm xuống: “Đường chủ Hạ, sợ rằng tôi không thể bằng lòng cô việc này được. Hội trưởng muốn giao đường khẩu cho ai quản lý thì giao cho người nấy, những kẻ làm thuộc hạ như chúng ta không tiện nhúng tay vào, nếu không thì chẳng phải là vượt quyền hay sao? Hội trưởng cũng sẽ không vui đâu.”

“Có thể hội trưởng không thích nghe lời của người khác, nhưng lời của đường chủ Ngô thì hội trưởng nhất định sẽ suy xét một chút. Hạ Mạt không cần đường chủ Ngô nói quá nhiều, chỉ cần khi hội trưởng hỏi ý kiến của ngài thì hãy nói vài câu tốt đẹp thay Hạ Mạt là được.” Hạ Mạt không thèm để ý đến lời từ chối thẳng thừng của Ngô Ngọc Đường, vẫn thản nhiên nói.

Ngô Ngọc Đường nghe Hạ Mạt dây dưa không thôi thì không khỏi nổi giận, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, nói: “Thứ cho tôi không giúp được cô. Đường chủ Hạ, xin mời, tạm biệt không tiễn.”

Hạ Mạt cũng chẳng hề động đậy, như thể không nghe thấy Ngô Ngọc Đường ra lệnh đuổi khách. Cô ta bất động, Sài Tuấn và Chiêu Đệ đứng ở sau lưng cô ta cũng bất động.

Ngô Ngọc Đường thấy cô ta không chịu đi, bèn ra hiệu bằng mắt với thuộc hạ.

Thuộc hạ hiểu ý, tiến lên một bước trầm giọng nói: “Đường chủ Hạ, xin hãy trở về đi. Chuyện cô nói, đường chủ bọn tôi cũng bất lực.”

“Ha ha, đường chủ Ngô, đừng nói trước sớm như vậy. Có vài thứ còn muốn cho đường chủ Ngô xem thử đấy.” Hạ Mạt tự nhiên cười nói và đưa tay ra phía sau.

Chiêu Đệ lập tức đưa kẹp văn kiện đã chuẩn bị xong cho Hạ Mạt.

Hạ Mạt chuyển tay đặt xuống trước mặt Ngô Ngọc Đường: “Đường chủ Ngô, mời ngài qua xem qua.”

Ban đầu Ngô Ngọc Đường không có lòng dạ nào xem trong kẹp văn kiện là thứ quỷ gì, nhưng con người ta đều có lòng hiếu kỳ, Ngô Ngọc Đường cũng không ngoại lệ. Ông ta nhìn chằm chằm kẹp văn kiện màu xanh nhạt một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được lật lên.

Trong kẹp văn kiện là một ít ảnh chụp, mỗi một tấm hình đều hết sức đẫm máu, thi thể chất đầy trên mặt đất, mặt đất cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, ít nhất cũng có bảy tám chục cỗ thi thể, những thi thể này chồng chất thành ngọn núi nhỏ, gây ra cảm giác hết sức buồn nôn.

Bốp!

Ngô Ngọc Đường chỉ liếc mấy lần đã gập vội kẹp văn kiện lại, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Mạt hỏi: “Đường chủ Hạ cho tôi xem thứ này là có ý gì?”

“Lẽ nào đường chủ Ngô không cảm thấy những người này rất quen mắt ư?” Hạ Mạt tự nhiên cười nói hỏi ngược lại.

Tim Ngô Ngọc Đường đập thình thịch, muốn mở kẹp văn kiện kia ra xem những tấm hình kia một lần nữa theo phản xạ có điều kiện, nhưng ông ta nghĩ có lẽ Hạ Mạt muốn phá mình, khiến mình rối loạn trận tuyến trươc, sau đó sẽ dễ dàng khống chế hơn nên cười lạnh nói: “Sao tôi lại thấy đống thi thể quen mắt chứ?”

“Thì ra đường chủ Ngô còn chưa biết chuyện tối ngày hôm qua.” Hạ Mạt không hề tức giận vì thái độ của Ngô Ngọc Đường, cười nói: “Vậy hãy để tôi nói cho đường chủ Ngô đi. Đêm qua ở bằng hộ khu, con trai Ngô Cảnh Hành của đường chủ Ngô tập kết một nhóm đệ tử bên ngoài của Cửu Long Thập Bát Hội, muốn vây gϊếŧ một người. Đáng tiếc võ công của người nọ quá tốt, chẳng những không chết bởi trận vây gϊếŧ kia, mà trái lại còn gϊếŧ hết những đệ tử này của đường chủ Ngô.”

Hạ Mạt vừa nói vừa chú ý sắc mặt của Ngô Ngọc Đường, thấy sắc mặt của ông ta càng ngày càng sa sầm, mới nói tiếp: “Theo tôi được biết, Cửu Long Thập Bát Hội chúng ta có quy định, không được tùy tiện tập kết đệ tử đánh lộn ẩu đả, người vi phạm thì xử theo hội quy. Chiêu Đệ à, hội quy quy định như thế nào ấy nhỉ?”

“Thưa đường chủ, hội quy quy định, phàm là kẻ chưa được chấp thuận đã tự ý tập kết đệ tử đánh lộn ẩu đả, gây ra thương vong to lớn thì xử chặt tay chặt chân.” Chiêu Đệ lập tức ăn ý đáp lại.

“Thời gian đường chủ Ngô vào hội sớm hơn tôi, nên hiểu rõ ràng hội quy hơn so với tôi. Tôi rất tò mò, nếu như hội trưởng biết được việc này rồi thì liệu có khai ân ngoại lê đối với Ngô Cảnh Hành hay không?” Hạ Mạt lại lần nữa nhìn về phía Ngô Ngọc Đường, tự nhiên cười nói: “Nghe nói đường chủ Ngô chỉ có một đứa còn này nhỉ.”

“Cô dám lấy Cảnh Hành tới uy hiếp tôi!” Ngô Ngọc Đường nổi giận, Ngô Cảnh Hành chính là mạng sống của ông ta, hương khói nhà họ Ngô còn phải dựa vào anh ta để kéo dài nữa, nếu như chặt tay chân vậy thì có khác nào chết đi chứ.

Hạ Mạt tự biết lấy Ngô Cảnh Hành tới uy hiếp Ngô Ngọc Đường tức là đạp lên bãi mìn của ông ta, nhưng Hạ Mạt không sợ, cô ta hoàn toàn chắc chắn sẽ đàm phán thành công bởi vì cô ta hiểu rất rõ Ngô Ngọc Đường, ông ta tuyệt đối sẽ không nhìn con trai bị chặt tay chặt chân.

“Đường chủ Ngô, Hạ Mạt không đến để uy hiếp ngài. Chẳng phải chúng ta đang ngồi xuống uống trà thương lượng sao?” Trên mặt Hạ Mạt vẫn treo nụ cười, nói: “Ngài giúp tôi lấy được đường khẩu của Trương Luân, tôi giúp ngài giữ bí mật, cũng hứa hẹn sẽ hủy hết chứng cứ của những thi thể này, tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết gì.”

Ngô Ngọc Đường hừ lạnh nói: “Sao tôi tin được lời nói của cô? Huống hồ ai biết những tấm hình này của cô là thật hay giả. Cô nói là người của tôi thì chính là người của tôi sao? Cô cảm thấy hội trưởng tín nhiệm cô hơn hay là tín nhiệm tôi hơn?”

Hạ Mạt chỉ cười không nói, lại vươn tay về phía Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ lấy điện thoại di động, mở một cái video ra rồi đặt ở trên bàn.

“Đừng gϊếŧ tôi, chuyện không liên quan đến tôi, thật sự chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi, là Yêu Kê bảo chúng tôi tới chém người. Anh ta nói chỉ cần chúng tôi làm xong việc này thay cậu Ngô thì nhất định sẽ thăng từ đệ tử bên ngoài  lên đệ tử nội đường. Các người đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi mà…”

Cả video dài ba phút toàn bộ đều là khẩu cung của người này. Bao gồm ai phái bọn họ đi, bao nhiêu người đi, làm việc cho ai, tất cả đều nói rõ như ban ngày.

Rầm!

Ngô Ngọc Đường đập một quyền lên trên bàn, ánh mắt nhìn Hạ Mạt hận không thể làm thịt cô ta.

“Đường chủ Ngô, còn có một việc muốn nói cho ngài. Trên đường tới đây tôi đã sao chép một phần văn kiện cho hội trưởng, nén tất cả những hình ảnh và video này vào, cũng đã thiết lập gửi đi đúng giờ. Nếu như trước tám giờ đường chủ Ngô vẫn không quyết định được thì những chứng cứ này sẽ bị hội trưởng nhìn thấy đấy.” Hạ Mạt không thèm để ý tới ánh mắt Ngô Ngọc Đường, nét mặt tươi cười như hoa nói.

“Cô!” Ngô Ngọc Đường giận đến mức muốn hất bàn: “Hay cho một Hạ Mạt, dám uy hiếp tính kế tôi như thế! Cô không sợ tôi khiến cô không ra khỏi cánh cửa này ư?”

“Đương nhiên là tôi sợ rồi.” Hạ Mạt cười nói: “Cho nên trước khi tới tôi đã gọi điện thoại cho hội trưởng, tôi nói muốn đến chỗ đường chủ Ngô mượn cớ uống trà, hỏi hội trưởng có muốn đi cùng không. Đáng tiếc hội trưởng không rảnh.”

Ngô Ngọc Đường tức đến bể phổi. Hôm nay Hạ Mạt tới nơi này đã mưu tính xong hết từ trước, tính kế mình từng bước một, ép mình không thể không bằng lòng điều kiện của cô ta.

Tám giờ!

Ngô Ngọc Đường vội vàng nhìn thời gian, đồng hồ báo thức đã chỉ hướng tám, còn kém mười lăm phút nữa là đến tám giờ. Ông không dám chắc có phải Hạ Mạt thật sự đã chuẩn bị văn kiện kia hay không, nhưng việc này thà tin là có còn hơn là không, ông ta chỉ có một đứa con trai, không thể đánh cược được!

Tích tắc tích tắc…

Trong phòng bao yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy đồng hồ báo thức không ngừng lắc lư. Giống như đang đếm ngược thời gian từng giây vậy, mỗi khi vang một lần là khiến tim người ta thắt lại.

Đương nhiên ba người Hạ Mạt không hề cảm thấy âm thanh này chói tai, bọn họ lại cảm thấy rất dễ nghe. Nhất là lúc này nhìn thấy dáng vẻ Ngô Ngọc Đường tức giận đến mức muốn hất bàn nhưng lại không thể không cố hết sức kiềm nén thì càng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Không thể nghi ngờ, đây chắc chắn là lần đầu tiên trong cả cuộ đời làm đường chủ của Ngô Ngọc Đường, có người dám uy hiếp ông ta như thế, hơn nữa đối phương còn là một người phụ nữ cực kỳ trẻ tuổi.

Ngô Ngọc Đường rất không cam tâm, nếu ông ta cứ như vậy bị một con nhóc thối tha uy hiếp, vậy thì ông ta còn có mặt mũi gì nữa. Nhưng ông ta không cam lòng thì có thể làm gì, giữa mặt mũi và con trai thì hiển nhiên con trai quan trọng hơn.

Một phòng toàn người cứ lắng nghe đồng hồ báo thức chạy mất mười phút như vậy trong sự yên tĩnh. Lúc bảy giờ năm mươi lăm phút, Ngô Ngọc Đường không cam lòng thỏa hiệp: “Được, tôi đồng ý với cô, ngày mai giúp cô nói ngọt ở trước mặt hội trưởng. Có điều tôi không thể bảo đảm hội trưởng nhất định sẽ giao đường khẩu cho cô.”

Nghe thấy đáp án trong dự liệu, Hạ Mạt nở nụ cười: “Tôi chỉ cần đường chủ Ngô đứng ở phe tôi là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play