Sáng sớm hôm sau, nắng sớm rọi vào phòng, chiếu lên gương mặt cả đêm không ngủ của Hạ Mạt. Tia sáng nhức mắt khiến Hạ Mạt thức canh Hoàng Tử Hiên cả đêm tỉnh táo lại, cô ta cảm giác tay chân đều tê dại một hồi nên đứng lên hoạt động một lát trước. Đợi sau khi tay chân khôi phục tri giác, cô ta mới thận trọng vén chăn lên, kiểm tra tình hình khôi phục vết thương của Hoàng Tử Hiên.
Vừa nhìn xuống dưới, cô ta không khỏi giật mình lần thứ n. Cả đêm qua cứ cách hai giờ cô ta sẽ kiểm tra vết thương Hoàng Tử Hiên một lần, lần nào cũng kinh ngạc như thể phát hiện ra một đại lục mới vậy. Bởi vì tác dụng của thuốc, vết thương của Hoàng Tử Hiên đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Hai giờ trước, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại mà lúc này đã kết vảy rồi.
Nếu như Hạ Mạt không tận mắt nhìn thấy thì cô ta thực sự rất khó tin trên thế giới sẽ có thuốc thần kỳ như vậy, trên mạng còn có cửa hàng kỳ lạ như thế.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là ngoại thương của Hoàng Tử Hiên gần như đã hoàn toàn hồi phục rồi, sắc mặt cũng hồng hào. Thứ duy nhất vẫn khiến Hạ Mạt lo lắng chính là anh còn chưa tỉnh lại, nội thương cũng không biết thế nào.
Lo lắng lần nữa đắp chăn cho Hoàng Tử Hiên, lúc này Hạ Mạt mới chú ý tới quần áo trên người mình vẫn là đồ tối hôm qua, trên quần áo vẫn lưu lại vết máu đã khô. Vì vậy sau khi nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, cô ta trở về gian phòng của mình rồi cầm bộ quần áo sạch đến nhà vệ sinh.
Sau khi ngâm bồn thoải mái rồi tắm sạch sẻ trong phòng vệ sinh xong, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy mệt nhọc, nghĩ Hoàng Tử Hiên chưa tỉnh ngay được nên không quay lại trông nữa mà về thẳng phòng mình ngủ bù.
Quả thực Hạ Mạt rất mệt, vừa đặt mình lên giường liền ngủ mất. Ngủ một giấc là ngủ thẳng tới khi mặt trời sắp lặn, đến tận khi tiếng chuông điện thoại đánh thức cô ta. Hạ Mạt mơ mơ màng màng lấy điện thoại ra từ dưới gối, bắt mày: “Alo.”
“Chị Hạ còn đang ngủ à?” Chiêu Đệ hỏi một cách khó tin.
Hạ Mạt ừm một tiếng: “Tôi vừa mới ngủ, chuyện gì thế?”
“Vừa mới ngủ? Chị Hạ, có phải chị ngủ đến hòo đồ rồi không? Giờ đã hơn năm giờ rồi.” Chiêu Đệ nhắc nhở.
“Năm giờ!” Hạ Mạt lập tức tỉnh táo lại, mắt liếc về phía đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, kim đồng hồ tích tắc chỉ vào số năm, chẳng phải đã hơn năm giờ rồi sao?
Nhìn thấy đã hơn năm giờ, Hạ Mạt trở mình bò dậy: “Không ngờ tôi lại ngủ cả một ngày.”
Nghe thấy Hạ Mạt nói mình ngủ một ngày, Chiêu Đệ không khỏi đau lòng nói: “Chị Hạ, gần đây chị quá mệt mỏi. Hay là buổi tối đừng gặp Ngô Ngọc Đường nữa. Chị ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ khỏe rồi nói sau.”
“Không được, việc này phải rèn sắt khi còn nóng.” Hạ Mạt nhảy xuống giường hỏi: “Cô hẹn với ông ta chưa?”
Chiêu Đệ tự biết không khuyên được Hạ Mạt, chỉ đành báo cáo đúng sự thật: “Hẹn xong rồi ạ, gặp lúc bảy giờ tối ở quán trà Duyệt Kỷ địa bàn của ông ta.”
“Tốt, sáu rưỡi cô tới đón tôi, gọi cả Sài Tuấn rồi ba người chúng ta đi.” Hạ Mạt dặn một câu rồi cúp điện thoại.
Bây giờ còn cách bảy giờ hơn một tiếng nên Hạ Mạt không sốt ruột, sau khi nhanh chóng thay quần áo trong phòng, cô ta mới đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì thấy Kim Kỵ Dung khoan khoái ngồi ở trên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa ăn đồ ăn vặt, trên bàn ngổn ngang đặt đầy thực phẩm giàu calo. Trên ti vi đang phát chương trình truyền hình, thỉnh thoảng khiến anh ta phát ra tiếng cười.
Hạ Mạt thấy anh ta thư thái như vậy thì hỏi: “Hoàng Tử Hiên tỉnh chưa?”
“Không biết, vừa nãy xem vẫn chưa tỉnh đâu, không biết bây giờ đã tỉnh chưa.” Kim Kỵ Dung nói mà không quay đầu lại.
Tim Hạ Mạt đập thình thình: “Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh mà anh còn có tâm trạng ăn uống xem ti vi!”
Nói rồi cô ta vội vàng đi về phía gian phòng của Hoàng Tử Hiên, đẩy cửa nhìn Hoàng Tử Hiên vẫn còn đang mê man, nhất thời càng tức giận hơn, quay đầu nói: “Không phải anh nói ngày hôm nay là anh ấy có thể tỉnh lại ư? Ngủ mê man suốt một ngày một đêm rồi mà anh không hề lo lắng chút nào à?”
“Lo lắng có tác dụng chó gì? Lo lắng, anh ta cũng không tỉnh được. Lúc nên tỉnh thì anh ta tự sẽ tỉnh lại, yên tâm đi, hôm nay tôi lại cho anh ta uống một viên thuốc, cam đoan anh ta không chết được.” Kim Kỵ Dung không hề lo lắng về chuyện Hoàng Tử Hiên vẫn chưa tỉnh lại.
“Không chết được không chết được, anh còn biết nói gì ngoài câu này không? Vẫn chưa tỉnh lại khác đã chết ở chỗ nào.” Hạ Mạt thực sự rất lo lắng, không hề có dấu hiệu nào là sẽ tính lại, ai cứ mãi mê man như thế thì đều không phải chuyện tốt.
Từ đêm hôm qua đến giờ, Kim Kỵ Dung đã bị Hạ Mạt rống lên đến quen rồi, nghe vậy bình tĩnh nói: "Cô gái, cô bình tĩnh lại nào. Có chuyện gì mà ăn một gói khoai tây chiên không thể giải quyết chứ? Nếu như có, vậy thì ăn thêm một gói nữa thử xem.”
Hạ Mạt quả thực bị tức chết, hung hăng liếc mắt lườm anh ta: “Ha ha ăn, anh chỉ biết ăn những thứ thực phẩm rác rưởi này thôi. Anh không thể làm ít cơm mà ăn sao?”
“Tôi không biết mà.” Kim Kỵ Dung trả lời chí khí hùng hồn.
Hạ Mạt lại liếc mắt lườm anh ta: “Hoàng Tử Hiên biết hết đât.”
“Tôi không thể so với anh ta.” Kim Kỵ Dung lắc đầu nói: “Chỉ có người đàn ông ngoại hình xấu xí không tự tin mới học nấu cơm, ý đồ dựa vào tài nấu ăn để tán gái. Chứ người có vẻ ngoài bảnh bao như tôi đây, hoàn toàn không cần bất cứ kỹ năng phụ nào hết.”
“…” Hạ Mạt trầm mặc rồi, nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: "Quên đi, tôi nói không lại anh. Tôi đói rồi, anh đi mua chút đồ ăn giúp tôi đi.”
“Cô nuốt trôi à? Không phải vừa nãy cô còn nói tôi chỉ biết có ăn thôi, không biết lo lắng cho Hoàng Tử Hiên sao?” Kim Kỵ Dung hỏi cạnh khóe.
Khóe miệng Hạ Mạt mấp máy một cái, càng nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: “Thế anh cứ coi như vừa rồi tôi chưa nói gì.”
“Coi như cô chưa nói câu nào? Là đói bụng muốn ăn cơm hay là câu trước đó?” Kim Kỵ Dung tích cực hỏi.
“Cút!” Hạ Mạt nổi giận, đóng cửa lại đánh sầm một tiếng, còn liếc Kim Kỵ Dung thêm một cái nào nữa thì cô ta sẽ đánh người mất. Trên thế giới này thật sự có người còn không biết xấu hổ hơn cả Hoàng Tử Hiên nữa.
Kim Kỵ Dung sờ mũi, gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Thế rốt cuộc tôi còn phải mua cơm cho cô hay không?”
Đương nhiên Hạ Mạt không trả lời anh ta. Kim Kỵ Dung tự mình suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy, cầm chìa khóa ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, anh ta đã xách theo hai phần đồ ăn ngoài trở về, một phần là cho Hạ Mạt, một phần là cho mình.
Lúc Hạ Mạt được anh ta gọi ra ăn cơm vẫn không muốn lý đến anh ta, sau khi nhồm nhoàm mấy miếng lấp đầy cái bụng đói đến sôi ong óc mới lên tiếng: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, sau khi trở về, nếu như Hoàng Tử Hiên vẫn chưa tỉnh thì chúng ta phải đưa anh ấy tới bệnh viện kiểm tra một lát chứ như vậy thì thực sự rất đáng lo.”
Kim Kỵ Dung ừm một tiếng, lúng búng gật đầu.
Hạ Mạt liếc mắt nhìn anh ta, trông thấy thời giờ sắp đến sáu rưỡi rồi bèn ra thẳng cửa.
Sau khi Hạ Mạt đi, Kim Kỵ Dung chậm rãi ăn nốt chỗ thức ăn còn dư lại. Sau đó anh ta tính toán thời gian, theo lý thuyết thuốc mà mình cho Hoàng Tử Hiên uống từ sáng sớm nên đến thời điểm phát huy công hiệu rồi chứ, nhưng vì sao Hoàng Tử Hiên vẫn chưa tỉnh đây?
Điều này không hợp với lẽ thường, đây chính là đan dược mà mẹ Hoàng Tử Hiên tự tay luyện chế, bình thường chắc chắn có công hiệu chết đi sống lại. Không lý nào dùng trên người Hoàng Tử Hiên lại không có tác dụng được, trừ phi ngay cả đan dược đó cũng không có mấy tác dụng đối với tổn thương của Hoàng Tử Hiên.
Nghĩ tới điểm này, Kim Kỵ Dung cũng không ngồi yên được nữa. Anh ta nhanh chóng đi vào phòng liếc nhìn, thấy Hoàng Tử Hiên vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho cha mình.
“Gọi điện thoại có việc gì không? Nếu có việc gì thì nói, không có gì thì cúp. Ba và mẹ con đang ở trong thế giới của hai người đây này, con bớt tới quấy rầy đi.” Điện thoại vừa kết nối, ông Kim đã đánh phủ đầu một câu.
Kim Kỵ Dung nhếch miệng cười: “Con bảo này ba, ba đã bao nhiêu tuổi rồi mà không sợ hết tinh mà ngủm à?”
“Ôi chao đậu má, mày quá khinh thường ba mày rồi. Có tin nửa phút nữa ba sẽ khiến mẹ mày sinh cho mày một đứa em gái không hả?” Ông Kim không cam lòng yếu thế nói.
“Nói bậy bạ gì đó, hai cha con các ông chẳng ai đứng đắn gì cả.” Bà Kim ở bên kia véo ông Kim một cái, cảnh cáo ông không được phép nói bậy với con trai.
Ông Kim sợ vợ nhất, bị véo thì ngoan ngoãn gật đầu, nói đàng hoàng lại: “Khụ khụ, ờ thì con trai à, tìm ba có chuyện gì thế? Có phải gặp phiền phức gì ở Long Thành không?”
Nghe thấy ba mình đột nhiên biến thành người ba hiền từ, cả người Kim Kỵ Dung run rẩy, khàn giọng nói: “Không phải con gặp phải phiền phức mà là thiếu chủ, anh ta phiền phức to rồi.”
“Thiếu chủ!” Tim ông Kim đập thình thịch, sắc mặt lập tức nghiêm túc, hỏi: “Có chuyện gì thế? Thiếu chủ gặp phải phiền phức gì?”
“Thiếu chủ bị thương, bị thương rất nặng, đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi.” Kim Kỵ Dung nói.
Ông Kim kêu to quái dị: “Cái gì? Hôn mê một ngày một đêm rồi! Sao giờ con mới nói cho ba biết? Sao lại bị thương nặng như vậy, với võ công của thiếu chủ thì còn ai có thể có bản lĩnh như thế?”
Kim Kỵ Dung đành phải kể lại cho ông Kim chuyện tối ngày hôm qua từ đầu tới đuôi, sau cùng nói: “Nếu tối không phải hôm qua con điều tra trở về vừa vặn đi ngang qua thì bây giờ thiếu chủ đã bị mất mạng rồi.”
“Mất mạng cái gì? Phủi phui cái mồm, thiếu chủ phúc lớn mạng lớn, người tốt tự có trời giúp. Há là loại lang thang bụi đời dùng nắm đấm là có thể gϊếŧ?” Ông Kim hứ mấy tiếng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT