Người xưa có câu, loạn quyền đánh chết bậc thầy, mèo mù cũng vớ được chuột chết. Lúc này Hoàng Tử Hiên bị hơn một trăm người vây đánh, hoàn toàn không có chút ưu thế nào. Thứ nhất, lúc này là lúc anh suy yếu nhất. Thứ hai, tuy rằng những người này không có công phu, nhưng lại có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, ra tay xảo quyệt không gì sánh bằng. Hoàng Tử Hiên đánh được mười người hai mươi người, nhưng không đánh được năm mươi một trăm người.
Trần Chí Kỳ đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng người của Hoàng Tử Hiên, vì vậy không nhìn thấy rõ tình hình đánh nhau của hai bên lúc này như thế nào. Chỉ thỉnh thoảng thấy có người bị ném từ trong vòng vây ra, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng lại có máu tươi phun ra như suối. Thậm chí còn có đoạn cánh tay rơi trên mặt đất, rất nhanh lại bị những người khác giẫm lên như bùn loãng.
Nói chung từ khi Trần chí Kỳ đi theo Ngô Cảnh cho đến giờ, thì đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy cảnh máu tanh như thế này. Trong mũi nồng nặc mùi máu tươi buồn nôn của người khác, lần đầu tiên anh ta ý thức được Cửu Long Thập Bát hội là tổ chức như thế nào. Thoạt nhìn bề ngoài thì sạch sẽ tươi sáng, nhưng trên thực tế cũng đều là các thủ đoạn độc ác, gϊếŧ người không chớp mắt.
Nhắc tới hai từ gϊếŧ người này thì quá là bình thường, nhưng Trần Chí Kỳ cũng chưa từng gϊếŧ người. Thậm chí ngay cả con gà anh ta cũng chưa từng gϊếŧ. Ngay trước lúc chưa bắt đầu vây đánh, anh ta còn hận không thể tự mình gϊếŧ chết Hoàng Tử Hiên. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh máu me và chân tay đầy đất anh ta đột nhiên lại cảm thấy sợ. Nếu như Hoàng Tử Hiên chết, vậy anh ta cũng là một trong số những hung thủ. Vừa nghĩ tới cảnh Hoàng Tử Hiên có thể sẽ bị băm thành tám khúc thậm chí là bị băm nát thịt, trong dạ dày anh ta lại trào lên cảm giác buồn nôn.
Đúng là như thế thì sẽ khiến cho người ta thấy cảnh ác mộng liên miên sao?
Trần Chí Kỳ không tự chủ được lùi về sau mấy bước, anh ta sợ máu tươi bắn tung tóe lên người, lại càng sợ có cái tay nào gãy bay ra ngoài đập vào đầu mình.
Mà lúc này Trần Chí Kỳ không nhìn thấy tình hình trong vòng vây, thấy Hoàng Tử Hiên đã nửa người máu tươi. Không nhìn rõ đâu là máu của người khác, đâu là máu của mình. Trong tay anh cầm được một thanh đao ngắn, trên thân dao tràn đầy máu tươi. Cả người anh giống như Tu La tái sinh, ngay cả ánh mắt cũng đổi thành màu máu đỏ rực.
Hoàng Tử Hiên vung thanh đao ngắn trong tay, anh không biết mình đã gϊếŧ chết bao nhiêu người. Điều này làm anh nhớ lại chuyện năm mười tám tuổi, khi đó anh cũng là kẻ lạc đàn bị vây gϊếŧ. Người tới đều là người của giới tu võ, anh cũng là dựa vào một thanh đao ngắn để đối phó với đám người vây gϊếŧ. Cũng như ngày hôm nay vậy, cả người anh đều là máu, không rõ sống chết.
Thời điểm đó còn nguy hiểm hơn lúc này nhiều, toàn thân anh đều là vết thương trí mạng. Ngay lúc anh sắp không chống đỡ được nữa, thì Phù Dao sư tỷ xuất hiện, nhưng cô ấy cũng không phải đối thủ của đám người vây gϊếŧ. Cuối cùng hai chân của cô ấy bị phế, vẫn còn chật vật bò đến bên cạnh anh, ôm anh, che chở trước người anh.
Chẳng qua là lần đấy anh và Phù Dao sư tỷ cũng không có chết, bởi vì tại thời điểm mấu chốt sự phụ đã xuất hiện. Chính là ông ấy đã cứu họ, nhưng lại phải bỏ mạng mình. Mà cũng từ đó, Phù Dao sư tỷ mất đi năng lực đi lại, cũng mất đi cha.
Hoàng Tử Hiên vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh sư phụ phun máu trên mặt mình. Mỗi khi nhớ lại, anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm áp của dòng máu, anh cũng còn nhớ rõ câu di ngôn cuối cùng mà sư phụ để lại.
“Tử Hiên, chăm sóc tốt cho Phù Dao.”
Hai bên tai Hoàng Tử Hiên vang lên những lời này, âm thanh văng vẳng tựa như tiếng nói từ một nơi rất xa truyền đến. Nhẹ nhàng vang lên bên tai, lại khiến cho cả người Hoàng Tử Hiên run lên.
Trong nháy mắt, nguy hiểm lại ập đến, Hoàng Tử Hiên không chút suy nghĩ, giơ tay lên đưa sống đao về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, mã tấu phía sau chém lên thân đao.
Cùng lúc đó phía trước có một người cầm đao đâm đến, Hoàng Tử Hiên nhấc chân đá văng người này. Đồng thời cánh tay đằng sau cũng xoay một cái, một quyền đánh ngã người sau lưng, rút thanh đao về lại đâm về phía người đang tấn công bên sườn mặt
Vèo…
Thanh đao bổ từ trên đầu người kia xuống, máu tươi phun tung tóe, bắn lên nửa khuôn mặt của Hoàng Tử Hiên.
“Phì!”
Hoàng Tử Hiên phun ra nửa miệng máu, sát ý trong mắt hiện lên càng đậm. Anh không thể chết được, không thể có lỗi với sư phụ, không thể để lại Phù Dao sư tỷ. Anh còn chưa tìm được thuốc tốt chữa trị chân đi lại cho Phù Dao sư tỷ, anh còn chưa báo được thù cho sư phụ. Anh còn có nhiều chuyện muốn làm, sao anh có thể chết ở chỗ này được?
Không thể chết được!
Ba chữ này giống như ma chú quanh quẩn trong đầu Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên giơ tay lên lau máu trên mặt, để lộ ra một nụ cười tàn bạo. Anh nắm thật chặt chuôi đao trong tay, giống như một vị tướng quân xông về phía quân địch.
Một thanh đao bình thường đơn giản trong tay Hoàng Tử Hiên lại giống như một bảo kiếm tuyệt thế, lưỡi đao sắc bén đi qua nơi nào để lại mạng người nơi đó. Ngắn ngủi qua nửa giờ, bên phía Trần Chí Kỳ đã hao tổn hai phần ba người của đội mình. Mà rõ ràng chính Hoàng Tử Hiên bị trọng thương, nhưng lại vẫn như một kẻ làm quan cả họ được nhờ, khí thế dũng mãnh như thần.
Dần dần vòng vây càng lúc càng rộng ra, những người còn lại đều bị Hoàng Tử Hiên dọa sợ. Không tự chủ được lùi về phía sau, càng lùi vòng tròn càng lớn. Thậm chí rất nhanh Trần Chí Kỳ đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc này của Hoàng Tử Hiên.
Phù…
Trần Chí Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này Hoàng Tử Hiên đích thị là một người máu, cả người đều là máu, tùy rằng không phải tất cả đều là của anh. Nhưng… Ít nhất… Có một nửa là chảy ra từ vết thương trên người và trong miệng anh chảy ra. Một thân chảy nhiều máu như vậy, sao còn có thể chống đỡ mà không gục ngã chứ?
Đây rốt cuộc là người hay quỷ vậy?
Không chỉ có Trần Chí Kỳ, mà những người khác cũng hoàn toàn khiếp sợ. Bọn họ mới là người hiểu rõ Hoàng Tử Hiên nhất, anh không những không hề ngã xuống mà còn không biết lấy sức lực từ đâu ra, chỉ với nửa cái mạng cũng có thể ép cho bọn họ không dám tới gần.
Đây không phải là người, đây là sát thần đến trái đất mới đúng.
Không sai, Hoàng Tử Hiên đích thị là sát thần. Sau khi sư phụ chết mấy năm, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn không vượt qua được rào cản trong lòng đó. Phù Dao không muốn nhốt anh ở trong Mạc gia, nên đã chủ động để anh đi ra ngoài một chút.
Khi đó Hoàng Tử Hiên cũng muốn đi ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo về cho Phù Dao, nên liền nhân cơ hội rời khỏi nhà họ Mạc. Từ đó về sau, Hoàng Tử Hiên đã quen được không ít bạn bè cùng chí hướng. Có người là người Trung Quốc, cũng có người là người ngoại quốc. Bọn họ cùng nhau xây dựng một đội ngũ, chuyên môn trừng phạt kẻ ác, giương cao tinh thần lương thiện, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Có đôi khi cũng sẽ nhận một ít nhiệm vụ có độ khó cao, kiếm một chút tiền thưởng để hỗ trợ cho những người đáng thương.
Lúc thành lập đội họ cũng không đặc biệt đặt tên là gì, sau này đội viện của bọn họ lại thường xuyên xuất hiện làm nhiều việc tốt. Liền được người khác gọi là người hành hiệp, lấy ý nghĩa là hành hiệp trượng nghĩa.
Người hành hiệp làm việc vô cùng kín đáo thần bí, vả lại mỗi lần xuất hiện đều không có quy luật nhất định. Bởi vậy vẫn có rất ít người biết rốt cuộc nhóm người hành hiệp có bao nhiêu người, ai là thủ lĩnh. Bởi vì mỗi người xuất hiện gương mặt đều không giống nhau, căn bản khó có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Vốn dĩ cái danh hiệu sát thần này của Hoàng Tử Hiên được truyền đi, cũng có nguồn gốc từ một lần đi cứu giúp. Đó là chuyện của hai năm trước, một nhóm tổ chức khủng bố của quốc gia nọ đã bắt cóc du khách Trung Quốc. Mà Hoàng Tử Hiên lại vừa đúng lúc ở quốc gia đó, tiện thể cứu nhóm du khách cũng tận tay kết thúc toàn bộ tổ chức khủng bố ấy. Từ đó về sau, danh hiệu sát thần liền được người ta truyền đi khắp nơi. Chỉ là lúc đấy Hoàng Tử Hiên đeo mặt nạ, cũng không có ai thấy rõ mặt mũi thật của anh, chỉ là suy đoán chuyện này do người hành hiệp làm ra.
Nếu không phải bọn Trần Chí Kỳ vây công Hoàng Tử Hiên ở ngay thời điểm anh đang suy yếu, thì sát thần Hoàng Tử Hiên anh đã sớm kết thúc, đưa đám người bọn họ xuống địa ngục như tổ chức khủng bố kia rồi, chứ không thì làm sao có thể chật vật như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT