Hoàng Tử Hiên vừa về đã xuống phòng bếp, không phải vì nấu cơm, mà là lấy ra ấm thuốc ngày thường nấu thuốc cho Lê Mỹ Gia, cho thêm chút nước, ném hai con Hắc Quả Phụ vào trong, bắt đầu hầm nó.

Một bên vừa hầm Hắc Quả Phụ, một bên rửa tay sạch sẽ xắn tay áo lên, lấy ra chút đồ ăn trong tủ lạnh bắt đầu nấu cơm trưa. Khi nấu cơm thi thoảng anh lại cho thêm vào chút nguyên liệu ấm thuốc, đợi lúc nấu xong cơm trưa, ấm thuốc cũng tản ra hương thơm.

Trương Tiểu Lệ không đợi Hoàng Tử Hiên gọi mình, đã nhịn không được ra khỏi phòng, ân cần chạy vào phòng bếp hỏi Hoàng Tử Hiên có phải sắp được ăn cơm rồi không? Sau khi nghe thấy Hoàng Tử Hiên nói ăn được rồi, thì lập tức giúp đỡ bê đồ ăn lên bàn, xơi hai bát cơm cầm hai đôi đũa, hỏi: “Anh còn nấu thuốc gì đấy? Không phải sáng nay Mỹ Gia đã uống rồi sao?”

“Đây không phải thuốc.” Hoàng Tử Hiên nói.

Trương Tiểu Lệ à một tiếng, bưng bát cơm lên, nói: “Chẳng trách mùi hương lại thơm như vậy, không phải dược thiện hầm cách thủy chứ?”

“Chuyện này cũng bị cô đoán được? Mũi cô đúng là thính như mũi chó đó nha.”

Hoàng Tử Hiên cười nhận lấy bát đũa, nói.

Trương Tiểu Lệ cắt lời: “Khi còn bé lúc học võ công, vì muốn chúng tôi cường kiện thân thể, ba tôi nấu không ít dược thiện cho chúng tôi ăn.”

“Hả?” Đuôi lông mày của Hoàng Tử Hiên nhướng lên: “Nhìn qua có vẻ như ba cô cũng là người trong nghề nhỉ?”

“Đương nhiên, ba tôi rất lợi hại.” Trương Tiểu Lệ kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Hoàng Tử Hiên mỉm cười, không nói gì. Rất nhanh hai người đã ăn cơm trưa xong.

“Chiều nay anh có việc gì không?” Lúc ăn cơm Trương Tiểu Lệ hỏi.

“Không có việc gì.” Hoàng Tử Hiên thuận miệng nói, nói xong lại cảnh giác bổ sung: “Có phải cô có chuyện gì không? Không phải lại muốn tôi giúp cô phá án chứ.”

“Hì hì, bây giờ tôi chỉ là cảnh sát giao thông, làm vì có vụ án nào cần tôi phá.” Trương Tiểu Lệ cố hết sức để nụ cười của mình nhìn không giống như đang có mưu đồ.

Lúc này Hoàng Tử Hiên mới yên tâm, nói: “Chiều này tôi cũng không có chuyện gì cả.”

“Vậy thì tốt quá.” Trương Tiểu Lệ ân cần gắp cho Hoàng Tử Hiên một miếng xương sườn: “Ăn nhiều chút, dù sao chiều nay anh cũng không có việc gì, ở nhà nhàn rỗi cũng buồn chán, đi theo tôi mua chút đồ được không?”

Hoàng Tử Hiên đang gặm xương sườn thiếu chút nữa đã mắc nghẹn trong cổ họng, anh vội vàng nhổ ra, nói: “Vô sự hiến ân cần, không phải gian xảo cũng là trộm cắp. Muốn tôi theo cô dạo phố mua đồ? Không có cửa đâu, tôi ở nhà ngủ một giấc còn hơn.”

“Không phải dạo phố.” Trương Tiểu Lệ vội vàng nói: “Chỉ đi mua một ít đồ mà thôi.”

“Vậy mình cô đi là được rồi.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.

Trương Tiểu Lệ cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Chỗ đó hơi xa, đồ tôi muốn mua lại hơi nhiều, còn phải đưa đến nơi có chút xa nữa, cho nên tôi cần dùng xe một lát.”

Hoàng Tử Hiên nghe xong biết là nguyên nhân này, lập tức xua tay hào phóng nói: “Cô cứ lái xe đi là được rồi, Mỹ Gia không phải người hẹp hòi, sẽ không nói gì đâu.”

Thấy dáng vẻ hào phóng cho mượn xe của anh, Trương Tiểu Lệ đành phải cắn răng nói thật: “Thật ra cũng không hoàn toàn vì chuyện xe cổ, chủ yếu là do tôi muốn nhờ anh khuân đồ giúp, tôi muốn mua rất nhiều thứ, bản thân không mang hết được.”

“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co lại, anh lập tức biết rõ có một cái bẫy lớn chờ đợi mình. Nếu không với tính cách thẳng thắn như Trương Tiểu Lệ, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện ấp úng, lầm bà lầm bầm như vậy.

“Có được hay không? Nhờ anh đấy, giúp tôi một chút đi mà chủ nhà…” Thấy Hoàng Tử Hiên không đồng ý, Trương Tiểu Lệ làm nũng.

Vẻ ngoài của Trương Tiểu Lệ rất xinh đẹp, tuy rằng ngày thường đều mang dáng vẻ tùy tiện, nhưng khi làm nũng, thì lực sát thương cũng rất mạnh.

Cô vừa làm nũng như vậy, Hoàng Tử Hiên đành phải nuốt lời từ chối vào bụng, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

“Oh yeah!” Trương Tiểu Lệ hoan hô một tiếng, lại ân cần gắp thức ăn cho Hoàng Tử Hiên.

“Ngoài khuân đồ giúp cô ra, không còn chuyện gì khác chứ?” Hoàng Tử Hiên đang ăn đồ ăn trước đó cô gắp cho, vẫn rất lo lắng hỏi lại một câu.

“Hết rồi, hết rồi, thật sự hết rồi.” Trương Tiểu Lệ vội vàng cam đoan.

Lúc này trong lòng Hoàng Tử Hiên mới thả lỏng, yên tâm ăn hết thức ăn, thầm nghĩ mình chọn khách trọ kiểu gì vậy, người thì ngày nào cũng sai mình làm tài xế, người thì ngày nào cũng coi mình là lao động miễn phí, mạng của mình sao lại khổ như vậy.

Trong lúc bất an hai người đã ăn xong bữa trưa, Trương Tiểu Lệ chủ động dọn dẹp bát đũa, Hoàng Tử Hiên thì tìm một cái hộp cơm trong phòng bếp, sau đó rót dược thiện trong ấm thuốc vào hộp cơm, bịt kín lại, sau đó còn bọc thêm vài lớp màng bọc thực phẩm, xác định không còn hở chút nào mới bỏ vào tủ lạnh, còn dặn dò Trương Tiểu Lệ không được đụng vào dược thiện bên trong.

Trương Tiểu Lệ à một tiếng, nói muốn rửa ấm thuốc, Hoàng Tử Hiên lập tức xua tay nói không cần rửa, rồi ném thẳng ấm thuốc vào thùng rác, nói khi về sẽ mua cái mới, cái ấm thuốc này không thể dùng nấu thuốc cho Lê Mỹ Gia được nữa rồi.

Rửa bát đũa, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong, hai người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, sau khi ngủ dậy mới lái xe ra ngoài.

Hoàng Tử Hiên không biết Trương Tiểu Lệ muốn đi đâu, dứt khoát giao xe cho cô lái, Trương Tiểu Lệ lái xe nửa giờ mới đến nơi.

“Đây là nơi nào?” Hoàng Tử Hiên xuống xe hỏi.

Trương Tiểu Lệ cười hì hì: “Là thị trường buôn bán đồ dùng cho thú cưng.”

“Đồ dùng thú cưng?” Đuôi lông mày của Hoàng Tử Hiên nhướng lên: “Cô tới đây mua đồ dùng cho thú cưng à? Cô nuôi thú cưng từ khi nào thế?”

“Không tính là thú cưng, chỉ là tôi nhận nuôi mấy con chó lang thang thôi.” Trương Tiểu Lệ vừa nói, vừa dẫn Hoàng Tử Hiên đi đến cửa hàng đồ dùng thú cưng mà mình hay đến.

Hoàng Tử Hiên nghe thấy thế thì cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả chỗ ở Trương Tiểu Lệ cũng đi thuê, cô lấy đâu ra chỗ để nhận nuôi chó hoang? Có điều kỳ quái thì kỳ quái, anh sẽ không hỏi, dù sao lát nữa cũng phải mang đồ đến đó, lúc ấy sẽ biết.

Khu chợ này rất lớn, từng cửa hàng bán buôn bán lẻ san sát nhau. Trương Tiểu Lệ đi qua từng cửa hàng một, cuối cùng dẫn Hoàng Tử Hiên vào trong một cửa hàng không lớn lắm.

“Ông chủ Đinh, tôi lại tới rồi đây.” Trương Tiểu Lệ vừa vào trong, đã cất tiếng chào hỏi người đàn ông đang sắp xếp hàng hóa trong cửa hàng.

Ông chủ Đinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trương Tiểu Lệ thì cười nói: “Tôi cũng đoán cô sắp đến rồi, vẫn lấy giống trước kia chứ, một trăm túi thức ăn cho chó à?”

“Ừ, thức ăn cho chó vẫn lấy như cũ, hơn nữa lấy thêm cho tôi ít thuốc bôi và thuốc tiêm trị bệnh ngoài da, và một ít thuốc phòng bệnh chó dại, nên tiêm vắc xin phòng bệnh cho mấy con chó kia rồi.” Trương Tiểu Lệ gật đầu nói.

“Được rồi, thức ăn cho chó gì gì đó tôi đã để lại sẵn cho cô từ trước rồi, tôi bảo nhân viên đi lấy thuốc cho cô.” Ông chủ Đinh sảng khoái sai nhân viên đi lấy hàng.

“Cảm ơn ông chủ Đinh, ông tính xem hết bao nhiêu tiền?” Trương Tiểu Lệ nói câu cảm ơn, rồi hỏi.

Ông chủ Đinh tiện tay lấy chiếc máy tính trong túi áo ra, nói: “Thức ăn cho chó vẫn tính theo giá cũ cho cô, tôi biết cô cũng không dễ dàng, bản thân tự bỏ tiền ra nuôi nhiều chó hoang như vậy, bây giờ người có lòng yêu động vật như cô không nhiều lắm đâu. Tiền thuốc tôi cũng bán bằng giá nhập cho cô, nhập bao nhiêu thì bán cho cô bấy nhiêu, coi như tôi làm việc thiện, cô chỉ cần trả thêm cho tôi ít tiền xe cộ với nhân viên là được rồi, tôi không lấy của cô nhiều đâu, hai trăm thôi.”

“Ông chủ Đinh, ông tốt bụng quá, tôi thay đám chó nhỏ kia cảm ơn ông.” Trương Tiểu Lệ nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng với đối phương.

“Đám chó hoang kia có thể gặp được cô mới là phúc của bọn nó.” Ông chủ Đinh xua tay nói: “Cô đưa tôi bảy nghìn hai trăm tệ là được rồi.”

Trương Tiểu Lệ gật đầu liên tục, kéo tay Hoàng Tử Hiên nói: “Trả tiền đi.”

Hoàng Tử Hiên choáng váng chỉ vào bản thân: “Tôi trả tiền?”

“Đúng vậy, có phải không mang nhiều tiền mặt như thế hay không? Không sao cả, quét thẻ cũng được.” Trương Tiểu Lệ nói xong thì nháy mắt ra hiệu với Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không hiểu được ý của Trương Tiểu Lệ, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, chết tiệt, lại bị Trương Tiểu Lệ lừa rồi. Nói cái gì mà chỉ cần mình đi theo khuân đồ, đều là ngụy trang cả, căn bản chính là muốn mình trả tiền thay cô.

Đã nói ngoài khuân đồ ra, không còn chuyện gì khác cơ mà? Sao có thể lừa gạt người ta như vậy? Giữa người với người rốt cuộc còn có thể giữ chút tín nhiệm cơ bản hay không? Hoàng Tử Hiên cảm thấy con tim ngây thơ của mình lại nhận về một vạn điểm thương tổn.

“Muốn quét thẻ thì đợi tôi đến văn phòng lấy máy POS đến, hai người ra quầy hàng chờ một lát.” Nghe thấy Trương Tiểu Lệ nói thế, Ông chủ Đinh cất lời.

Trương Tiểu Lệ vội vàng gật đầu: “Được, ông chủ Đinh, chúng tôi chờ ông.”

Nói xong, cô kéo Hoàng Tử Hiên ra ngoài, để đến khi đi xa một chút, mới nhỏ giọng nói: “Anh có mang thẻ theo không? Lát nữa trả tiền giúp tôi một chút nhé, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, coi như tôi vay anh, đợi khi có tiền tôi sẽ trả lại.”

“Cô lại muốn lừa gạt tôi à? Tôi sẽ không mắc mưu đâu.” Hoàng Tử Hiên kiên quyết không chịu tin lời Trương Tiểu Lệ nữa.

“Lần, lần này tôi không lừa anh, tôi nói sẽ trả anh là sẽ trả anh, làm ơn cho tôi vay trước đi mà. Nếu như không có tiền mua thức ăn cho đám chó kia, chúng nó sẽ chết đói mất.” Trương Tiểu Lệ chắp tay trước ngực cầu xin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play