Trương Tiểu Lệ kinh ngạc há hốc miệng: “Anh nói rất đúng, tôi không thể phủ nhận được. Nói như vậy, Mỹ Gia còn phải cảm ơn anh đã cân nhắc giúp cô ta.”

“Cảm ơn thì không cần, đều là hàng xóm cùng đứng dưới một mái hiên. Thân là chủ nhà, tôi rất tình nguyện suy nghĩ giúp các cô.” Tầm Mạc lắc đầu khoát khoát tay, bày ra bộ dáng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

Trương Tiểu Lệ giật khóe miệng, nhìn về phía Lê Mỹ Gia nói: “Đã như vậy cô còn không muốn lật bàn sao? Tôi mà là cô, tôi đã úp nguyên cái bát sốt cà chua này lên đầu anh ta rồi.”

Lê Mỹ Gia lắc đầu: “Anh ta còn không xứng để tôi lãng phí một bàn toàn đồ ăn ngoan như này.”

“Ha ha ha…” Trương Tiểu Lệ ôm bụng cười liên tục, nói về miệng lưỡi cay độc thì cô không thể không bội phục Lê Mỹ Gia. Đoán chừng, chắc cũng chỉ có Lê Mỹ Gia mới thể trị được tên Hoàng Tử Hiên không biết xấu hổ này mà thôi.

Hoàng Tử Hiên lúng túng xoa xoa sống mũi, bĩu môi.

“Nhưng mà, anh nói cũng rất có đạo lý.” Lê Mỹ Gia chợt chuyển đề tài câu chuyện: “Làm tài xế mà chỉ có hai nghìn tệ một tháng đúng là không xứng với  thân phận của tôi. Anh muốn bảy nghìn thì bảy nghìn, dù sao cũng nhiều hơn hai nghìn lúc đầu kia.”

Lần này đến phiên Hoàng Tử Hiên kinh ngạc há mồm, anh không nghe nhầm đấy chứ. Yêu cầu quá phận như thế cô ta cũng đáp ứng, có phải cô ta uống lộn thuốc rồi không đấy?

“Cô thật sự là Lê Mỹ Gia sao?” Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi một câu, sau đó lẩm bẩm một mình lấy điện thoại di động ra: "Tôi phải gọi điện thoại cho Lương Thiến, hỏi xem có phải cô có chị em song sinh hay không?’

“Không cần điện, mẹ tôi chỉ có một mình tôi, tôi chính là Lê Mỹ Gia.” Lê Mỹ Gia liếc hắn một cái, dừng lại bổ sung: “Tôi không uống nhầm thuốc, cũng không có bị sốt. Thế cho nên, tôi rất rõ ràng tôi đang nói gì.”

Hoàng Tử Hiên kinh ngạc, suýt chút nữa ném điện thoại trong tay đi.

Lại nhìn Trương Tiểu Lệ, ngạc nhiên đến mức há miệng rất to, gần như có thể bỏ được một quả trứng gà vào trong. Đây là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy trời, một người đang tốt đẹp như thế nói đổi tính liền đổi tính được luôn sao? Lê Mỹ Gia cao ngạo ngày hôm qua đi đâu mất rồi.

Mặc dù Hoàng Tử Hiên kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn còn lý trí, không có bị dáng vẻ này của Lê Mỹ Gia làm cho mất hồn. Lê Mỹ Gia chịu hạ mình cúi đầu mời anh quay lại với công việc, nhất định là có mục đích của cô ta. Thế nhưng, có gì đáng giá để cô ta phải làm như thế?

Suy đi nghĩ lại không không nghĩ ra được đáp án, Hoàng Tử Hiên âm thầm lắc đầu, sòng phẳng không nghĩ ngợi, có tiền không kiếm thì chính là ngu nha. Dựa vào cái suy nghĩ này, Hoàng Tử Hiên rất không có nguyên tắc mà nói: “Cô đã có thành ý mời tôi quay lại, thì tôi đây nể mặt cô là khách trọ ở đây, miễn cưỡng đồng ý với cô.”

“Rõ ràng là anh nể mặt tiền thì có.” Trương Tiểu Lệ tỏ ý vô cùng kinh bỉ loại người không có nguyên tắc như Hoàng Tử Hiên.

“Cô nói vậy là thực sự hiểu lầm tôi rồi. Ngoại trừ Mỹ Gia, người khác đều không xứng với một tài xế cao cao tại thượng như tôi đâu.” Hoàng Tử Hiên nghiêm trang nói.

Trương Tiểu Lệ giật giật khóe miệng.

Rốt cuộc Lê Mỹ Gia cũng không chịu nổi, đập cái chén một cái: “Đừng có không biết xấu hổ, ăn nhanh lên một chút, ăn xong thì đưa tôi đến công ty.”

“Tôi có thể để đến ngày mai mới quay lại làm được không, hôm nay tôi muốn xin phép nghỉ trước một ngày.” Hoàng Tử Hiên yếu ớt hỏi.

“Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!” Cho dù Lê Mỹ Gia có tốt tính thì cũng phải tức giận.

“Không có không có, hôm nay tôi thật sự có việc.” Hoàng Tử Hiên vội vàng khoát tay nói: “Không lừa cô, không tin cô có thể hỏi Cảnh Lam, cô ấy cũng biết.”

Trương Tiểu Lệ liền vội vàng gật đầu làm chứng cho Hoàng Tử Hiên: “Đúng rồi, anh ta muốn đi giúp người ta giải độc khí lạnh.”

“Khí lạnh?” Lê Mỹ Gia không hiểu sau hướng: “Là một loại bệnh sao?”

“Có thể tính là một loại bệnh đấy, nếu trúng khí lạnh mà không được giải, thì sẽ chết.” Lá Cảnh Lam nghiêm túc nói.

“Nghiêm trọng như vậy á!” Lê Mỹ Gia hơi kĩnh hãi, lập tức nói: “Vậy anh đi cứu người ta trước đi.”

Tầm Mạc nghe thấy Lê Mỹ Gia đồng ý cho nghỉ, cười híp mắt nói: “Tôi biết Mỹ Gia có tấm lòng Bồ Tát, haha. Ừm… Hôm nay cô sẽ đi chiếc xe đó đến công ty sao?”

“Làm gì?” Lê Mỹ Gia cảnh giác nhìn anh ta một cái, có loại dự cảm xấu dâng lên.

Hoàng Tử Hiên vô cùng ngượng ngùng gãi đầu nói: “Để giải loại hàn độc này tôi cần một liều thuốc dẫn, mà thuốc dẫn kia lại ở nơi cách Long Thành khá xa, hơn nữa cũng rất khó tìm. Thế cho nên, tôi muốn cô… có thể cho tôi mượn xe một chút hay không?”

Lại bắt đầu.

Trương Tiểu Lệ nghe vậy liền che mặt, cô ngại giùm cho Hoàng Tử Hiên. Anh đòi bảy nghìn tiền lương người ta đã không nói hai lời liền đồng ý. Sau anh lại muốn xin nghỉ, lý do còn không thể cự tuyệt được như vậy, người ta dựa vào nguyên tắc cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà chấp nhận. Bây giờ anh lại còn muốn công khai  mượn xe của người ta, trên đời này sao lại có loại người vô liêm sỉ như anh nhỉ.

Lê Mỹ Gia hít thở một hơi thật sâu, chịu đựng cảm xúc phát cáu, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “BMW!”

Nói xong cũng trực tiếp đứng lên, cầm túi xách, cầm chìa khóa xe rời đi. Cô ta cảm giác mình còn ở lại đây thêm một giây, nhìn tên Hoàng Tử Hiên vô liêm sỉ này thêm một giây nữa thì sẽ không nhịn được mà muốn hất bàn mất.

Nghe tiếng giày cao gót đạp lộp cộp trên sàn tiêu sái rời khỏi biện thự, lại nghe tiếng cô ta mở xe BMW đi xa. Trương Tiểu Lệ mới dám nói, cô dựng ngón cái lên với Hoàng Tử Hiên: “Thực sự, anh chính là người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp, có một không hai.”

“Đừng có mà phán sớm như vậy, cô mới chỉ biết tôi có vài ngày, sao có thể kết luận tôi là kẻ vô liêm sỉ chứ?” Tầm Mạc hoàn toàn không thể chấp nhận được lời nói của Cảnh Lam.

Trương Tiểu Lệ trợn trắng mắt: “Bây giờ tôi đã tin, anh không phải người vô sỉ nhất, mà là rất không biết xấu hổ.”

“Đó là bởi vì tôi là một thanh niên có ý chí tiến thủ, tôi luôn luôn hiểu rõ một đạo lý, chỉ có bản thân không ngừng cô gắng, thì mới có thể chạm đến đỉnh cao của cuộc đời.” Hoàng Tử Hiên khí định thần nhàn nói, giọng nói giống như một người đang nuôi ý chí quyết tâm trở thành chủ tịch nước.

Trương Tiểu Lệ thu cái ánh mắt của mình lại, dự định sau này cứ nhìn tên mặt dày không biết xáu hổ này tiếp.

Bữa sáng kết thúc trong ánh mắt trợn trắng của Trương Tiểu Lệ. Cơm nước xong xuôi, Hoàng Tử Hiên đẩy chén đũa, giao việc dọn dẹp nhà bếp cho Trương Tiểu Lệ, đợi lát nữa bọn họ cùng nhau xuất phát.

Trương Tiểu Lệ cũng không muốn thu dọn, thế nhưng đã ăn cơm của người ta thì cũng phải nói chuyện mềm mỏng hơn với người ta. Cô ta không thể làm già khác hơn là nhận mệnh bắt đầu thu dọn cơm thừa canh cặn trong nhà bếp, lại nhận mệnh lau lau dọn dọn cái nhà bếp một chút. Cũng không ngừng lẩm bẩm mắng Hoàng Tử Hiên là đồ heo mặt dày.

Hoàng Tử Hiên không biết Trương Tiểu Lệ nói xấu sau lưng mình, ở trong nhà tắm hắt xì liên tục. Làm hại anh còn tưởng là mình bị cảm, cũng không dám tắm kĩ, mà chỉ tùy tiện cọ cọ rồi đi ra.

Thay quần áo khác xuống tầng, Trương Tiểu Lệ cũng vừa lúc thu dọn nhà bếp sạch sẽ xong. Nhìn Hoàng Tử Hiên xuống liền hỏi: “Bây giờ đi sao?”

“Ừ, đi sớm về sớm.” Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói.

“Anh chờ tôi một lát, tôi cũng đi thay quần áo khác.” Trương Tiểu Lệ cũng không thể mặc quần áo luyện công này ra ngoài, nói xong liền nhanh chân trở về phòng.

Hoàng Tử Hiên ra gara chuẩn bị xe trước, bên này vừa chạy xe ra đến, thì Trương Tiểu Lệ cũng đã đi từ biệt thự ra.

“Cô tuyệt đối là cô gái có tốc độ ra cửa nhanh nhất mà tôi từng thấy.” Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nói.

“Thay một bộ quần áo mà thôi, cần phải lâu sao.” Trương Tiểu Lệ mở cửa ghế phụ ngồi xuống.

Hoàng Tử Hiên đạp chân ga nói: “Thay quần áo không cần nhiều thời gian, nhưng trang điểm cần nha. Có cô gái nào ra cửa mà không trang điểm đâu.”

“Tôi không trang điểm.” Trương Tiểu Lệ chỉ vào mặt mình: “Bôi một chút kem dưỡng da cho thoải mái thôi.”

“Cô là người phụ nữ lực điền,  không giống với người khác.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười đả kích nói.

Trương Tiểu Lệ liếc xéo anh: “Đi chết đi, bà đây xinh đẹp bẩm sinh, không cần bất cứ đồ trang điểm nào che đậy sự xấu xí.”

“Không biết xấu hổ mà nói như thế, đúng là không cần đồ trang điểm.” Tầm Mạc liền nhếch miệng cười.

Trương Tiểu Lệ nổi cáu, hừ một tiếng “gần mực thì đen”

Hoàng Tử Hiên cười mà không nói, dùng dư quang liếc nhìn Trương Tiểu Lệ. Thật ra Trương Tiểu Lệ đúng là xinh đẹp bẩm sinh, da của cô ta không phải là rất trắng, mà có chút ngăm ngăm. Thế nhưng lại rất dễ nhìn, hơn nữa có hơi thở của người luyện võ, vừa nhìn vào đã làm cho người ta có một loại cảm giác hiên ngang oai hùng.  Độ kinh diễm cũng không thua kém gì những cô gái trắng trẻo nõn nà như Lê Mỹ Gia.

“Bây giờ tôi phải đi hướng nào?” Nhìn nén xong, Hoàng Tử Hiên thu hồi ánh mắt nhìn đường hỏi.

“Ra nội thành, lên đường cao tốc, rồi đi theo hướng đến huyện Kinh.” Trương Tiểu Lệ nói.

Hoàng Tử Hiên nghe vậy “a” một tiếng: “Cô nói lái xe một tiếng rưỡi sẽ không còn chạy ở trên cao tốc nữa đúng không.”

“Không xa như thế vậy, tổng cộng chỉ mất một tiếng rưỡi đi đường thôi. Huyện Kinh chính là khu vực thuộc về thành phố Long Thành, là huyện cách thành phố Long Thành gần nhất.” Trương Tiểu Lệ nói.

Hoàng Tử Hiên liếc nhìn cô: “Cũng không gần nơi nào có núi hoang hay sao?”

Trương Tiểu Lệ lắc đầu: “Không có, hiện tại ngành du lịch đang được khai phá kịch liệt như thế, có đỉnh núi nào mà không bị khai phá nhận thầu chứ. Cũng chỉ có một số nơi núi nhỏ không có người hỏi han đến mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play