Q1 – CHƯƠNG 99: TIỂU TỬ TINH MINH

Editor: Luna Wong

“Dừng tay, dừng tay.” Cố Thanh Sơn bị ấn trên mặt đất, một trận nắm đấm như mưa rơi ở trên người, hắn đau đến kêu rên không ngừng.

Hắn tốt xấu cũng là kiện tướng đắc lực của Quế vương, ngày hôm nay cư nhiên bị người đè đánh, thật sự là tức chết hắn.

Cố Thanh Sơn hận không thể đồng quy vu tận với đối phương.

Đỗ Cửu Ngôn nhân loạn lại đạp hắn một cước, “Cho ngươi đốt, hỏa cầu này, ngươi có mặt mũi gì mà đắc ý!”

“Đến khói lửa cũng không bằng!”

Tức giận tức giận run, hô: “Đánh người có thể, không cho phép vũ nhục chúng ta.”

“Ta cứ vũ nhục, ngươi làm sao?” Đỗ Cửu Ngôn đánh Cố Thanh Sơn xong, lại kéo Liêu Khanh Trường bị đánh sưng mặt sưng mũi lên, “Bụng dạ hẹp hòi, một chút việc mang thù, còn muốn mạng của ta. Như ngươi vậy còn muốn phú quý hiểm trung cầu?”

Liêu Khanh Trường vừa đau vừa tức, thanh niên nhân thật tốt, tức giận té xỉu nhiều lần, hắn cắn răng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Vậy đi làm quỷ trước.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn liền thấy ghét, “Các huynh đệ, áp tải người, đêm nay tìm Cầu Đại Nhân mời khách, mọi người ăn ngon uống ngon một trận.”

Mọi người cười ha ha, thét: “Vâng! Đỗ tiên sinh, buổi tối ngươi nhất định phải tới a.”

“Đi, nhất định đi.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, để người áp đoàn người Cố Thanh Sơn vào thành.

Nguyên bản sáu mươi lăm người giam giữ ở nha môn bỏ hoang của tuần kiểm ti, lại thêm sáu mươi mấy người!

“Cửu Ngôn a.” Cầu Chương từ thành lâu xuống, nắm chặt tay của Đỗ Cửu Ngôn, trên mặt của hắn bị lửa huân đều là bụi đen, râu mép đều cháy rụi một phần, thật sự là chật vật, “Hù chết lão phu, may có ngươi, không thôi lão phu sẽ tuẫn quốc(hy sinh vì tổ quốc).”

Đỗ Cửu Ngôn cười, đánh giá Cầu Chương, nói: “Đại nhân, người nên cám ơn ta một tiếng, sau này mỏ kia của ta người trông nom một chút, bảo hộ phí cũng không cần thu.”

“Đã lúc nào rồi, còn đàm điều kiện với lão phu.” Cầu Chương lau mặt, “Đi, đi, phàm là lão phu còn ở một ngàu, tất nhiên ưu đãi cho mỏ của ngươi. Tất cả binh khí và thiết của Tân Hóa, đều mua từ Diêm sơn của ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân, thực sự là người tốt a.”

Cầu Chương cũng không tính toán Đỗ Cửu Ngôn chiếm tiện nghi, cười ha ha, đường làm quan rộng mở, “Quế vương khẳng định thật không ngờ, hắn một lần nữa, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!”

Phái người tới cứu người, nhưng người không cứu được, lại ép thêm một đông người vào trong.

Cái này thiệt thòi bao nhiêu, Cầu Chương cũng không nhịn được thay Quế vương tức giận.

“Đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ta a, người hắn tất nhiên còn có thể cứu, do đó, nên phòng thì không thể thư giãn!” Đỗ Cửu Ngôn dặn dò: “Ta thật đúng là lao lực cho người đến mệt chết.”

Cầu Chương gật đầu, “Yên tâm, ta đêm nay cho người lập tức đưa tấu chương lên.”Lại nói: “Bổn quan đã biết, ngươi là người tốt, một lòng vì dân vì nước.

“Việc này ngươi có công, có công lớn!” Cầu Chương một tay dắt Đỗ Cửu Ngôn, “Bổn quan thỉnh công khen ngợi ngươi, để thế nhân đều biết, là ngươi bảo vệ Tân Hóa, che ở chở bách tính an vệ.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Đại nhân, tấu chương khen ngợi này ta biết viết, không thôi ta thay ngươi viết a. Thánh chỉ gì thế a, hoàng mã quái a cái gì, càng nhiều càng tốt.”

“Ngươi yêu cầu có hơi cao đi?” Cầu Chương tức giận bất bình, “Lão phu chưa từng có nhiều chỗ tốt như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Yêu cầu cao chút, triều đình còn phải trả giá nữa. Ta ngươi lập công lao lớn như vậy, cũng không thể quá khiêm nhường.”

“Ân, làm người phải đường hoàng.” Cầu Chương gật đầu, “Đời này của lão phu chính là qua điệu thấp.”

“Đại nhân thông minh.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nói: “Nhớ kỹ ngày mai lấy tiền của Ngô thống lĩnh.”

“Biết biết, năm trăm lượng của ngươi bổn quan không đưa ít hơn đâu.” Cầu Chương cười hắc hắc, già mà không kính, “Tiểu tử ngươi quá tặc rồi, bất quá, lão phu thích.”

“Đại nhân còn có cái càng thích.” Đỗ Cửu Ngôn cười, bỗng nhiên gọi binh đi ngang qua, hô: “Người tới, Cầu Đại Nhân bị thương, thỉnh đại phu!”

“Ai u ai u, không được.” Mắt của Cầu Chương vừa chuyển nhanh như chớp, dựa vào trên người Đỗ Cửu Ngôn, ngay sau đó một đống người tới, ba chân bốn cẳng đỡ Cầu Chương trở về.

bookwaves.com

Ban đêm, Cầu Chương “Mang thương” viết tấu chương.

Quế quân hung tàn, công thành thế mãnh khó có thể chống đỡ. Nhưng quân dân Tân Hóa đồng tâm, toàn lực thủ thành phản kích, đại hoạch toàn thắng. Bắt giam một trăm hai mươi phản quân, Quế quân tán loạn thối, giải được nguy của việc mất thành.

Tân Hóa đang thủ biên, mặc dù vi thần tuổi tác đã cao lại bị thương trong người, nhưng nếu nhưng nếu Quế vương lại tập kích, cũng sẽ liều mạng chống lại, hộ quốc thổ để bách tính an khang.

Cầu Chương tình chân ý thiết, hành văn liền mạch lưu loát.

Đỗ Cửu Ngôn cũng khen ngợi tấu chương mình đưa tới, Cầu Chương không dám nhìn, lầu bầu nói: “So với ta còn biết xạo hơn!”

Lúc nói chuyện, hắn đêm hai phong tấu chương, thỉnh ti binh chuyển pháp nhanh gia tốc tám trăm dặm, một đường đưa đến phủ thành, đô ti, thẳng đến Yến kinh.

Nghìn dặm đường qua lại, ngày thứ tư phê văn hạ xuống từng tầng, đưa đến trên bàn sách của Cầu Chương.

Nhất là khen ngợi hắn, thánh thượng tự tay viết thủ dụ, hắn thủ thành có công, ban thưởng một bài thơ tự viết. Câu thơ đại khí khôi hoằng, khí thế bàng bạc.

(Luna: liều mạng thủ thành còn ‘bị thương’ mà ban thưởng thơ, chả trách quan nó tham, nếu là ta ta từ quan không làm luôn chứ ở đó.)

Cầu Chương đứng lên, treo giữa phòng, mỗi ngày quỳ bái.

Trừ cái này ra, còn để hắn trong vòng hai ngày, giao lại phạm nhân cho Bảo Khánh đô ti, do đô chỉ huy sứ tự mình áp giải hồi kinh xử trí.

“Đỗ Cửu Ngôn đâu, mấy ngày nay không thấy hắn.” Cầu Chương nhớ Đỗ Cửu Ngôn, mấy ngày không gặp, cũng không biết tiểu tử kia chạy đi đâu phát tài rồi.

Thư lại trả lời: “Hai ngày trước đại nhân bận rộn, tiểu nhân sẽ không có đến báo, Đỗ tiên sinh từng cho người đến, nói hắn đi Diêm sơn, hôm nay trở về cáo biệt đại nhân.”

“Vậy chờ hắn tới mới nói.” Lúc nói chuyện, Cầu Chương quay đầu lại nhìn tranh chữ một chút, hỏi: “Đô chỉ huy sứ đã tới chưa?”

Thư lại trả lời: “Tuần kiểm ti bên kia qua đây nói, nói là hai canh giờ sau, chỉ huy sứ đại nhân sẽ đến Tân Hóa, để người chuẩn bị cho tốt, đại nhân không ở Tân Hóa lâu, tiếp nhận xong lập tức đi.”

“Được được.” Cầu Chương nhẹ người, đưa đi hơn một trăm người, công này của hắn, xem như chân chính viên mãn.

Bên này, Đỗ Cửu Ngôn ở Diêm sơn đợi ba ngày, đối với cách nghĩ cùng với phương pháp tương lai của mỏ, thương lượng phương án cụ thể với Thái Trác Như, cùng mọi người tinh tế nói một lần, Thái Trác Như lại viết thư về nha, để trong nhà điều một vị quản sự tinh minh đi qua hỗ trợ.

“Để Ngân Thủ theo quản sự nhà ngươi học buôn bán.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Ngân Thủ, “Ngươi có nguyện ý hay không?”

Ngân Thủ nhất thời rũ vai, “Vậy ta sau này, chẳng phải là phải ở lại chỗ này sao? Ta muốn cùng Cửu ca.”

“Theo ta giỏ xách sao? Ngày ngày muốn ăn không ngồi rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cơ hội khó được, ngươi học được, những thứ này sau này sẽ là bản lĩnh của ngươi. Hơn nữa, ngươi và Lưu Đại Toàn xử lý tốt nơi này, sau này chúng ta nhiều người như vậy, nói không chừng đều phải nhờ các ngươi nuôi sống.”

Lưu Đại Toàn ha hả cười, hắn không có ý kiến. Mỏ vốn kiếm cũng không nhiều, có những an bài này của Đỗ Cửu Ngôn, tương lai kiếm không biết được bao nhiêu.

Với mọi người mà nói, là chuyện tốt.

“Ta đã biết.. . . Vậy bọn ta rảnh rỗi có thể trở về Thiệu Dương gặp các ngươi chứ?” Ngân Thủ lẩm bẩm nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lúc rảnh rỗi đương nhiên có thể đi trở về, cũng không có xa!”

Ngân Thủ cao hứng, Hắc Đầu tiến lên đây, kéo bờ vai của hắn, cười hì hì nói: “Sau này, ba huynh đệ chúng ta ở cùng một chỗ, không phải trộm, mà là làm chuyện đứng đắn.?”

“Ân!” Ngân Thủ gật đầu, hào khí vân kiền nói: “Chúng ta nhất định có thể làm ra đại sự nghiệp.”

Lúc nói chuyện, ba người đều cười lên.

“Ta đây trở về, có việc phải đi truyền tin cho Cầu Đại Nhân hỗ trợ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta rảnh cũng sẽ đến gặp các ngươi.”

Mọi người theo nàng đi ra ngoài, tiễn nàng ra Diêm sơn, hai mắt Ngân Thủ đẫm lệ lưng tròng đứng trước mặt người khác, vẫy tay, “Cửu ca, ngươi nói với củ cải nhỏ còn có tiên sinh bọn họ, mười ngày nửa tháng ta sẽ trở về tìm bọn họ.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn cũng lo lắng Ngân Thủ, nhưng cũng không thể cứ giữ hắn ở bên người.

Đỗ Cửu Ngôn và Thái Trác Như cùng nhau xuống núi, hai người lên quan đạo, người của Thái Trác Như đã chờ nàng, hơn mười chiếc xe bò lôi kéo hàng đứng ở quan đạo, phi thường dễ thấy.

“Vốn có không có gì, thế nhưng kinh qua chuyện ở Tân Hóa, ta cảm thấy buôn bán này không làm cũng được.” Ở ngoài Quảng Tây, Đỗ Cửu Ngôn không kiêng kỵ Quế vương, nhưng vào Quảng Tây, an toàn của Thái Trác Như cũng chưa có bảo đảm, “Vị tiểu cữu tử kia, có thể tin được không?”

“Tin được.” Thái Trác Như nói: “Ngươi hãy yên tâm, ta hành sự có chừng mực. Hơn nữa lúc này đây ta không có đứng ra, bọn họ không ai quen biết ta.”

Vậy cũng được, Thái Trác Như thủy chung không có lộ diện, Quế vương không tra được hắn! Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Vậy đi một chuyến. Bất quá, lấy an toàn làm chủ, dù là thua thiệt cũng không sao. Chúng ta còn có mỏ.”

“Quả nhiên, t thành quáng chủ xong giọng của ngươi lại khác.” Thái Trác Như cười lên xe ngựa, dẫn một đội người hạo hạo đãng đãng đi.

Đỗ Cửu Ngôn ở lại ven đường, nhìn theo đoàn xe đi xa, nàng mới vào thành.

Ba người đến, một người trở về, thật đúng là cô đơn a.

bookwaves.com

Nàng quay về khách sạn thu thập một phen, liền trực tiếp đi huyện nha, còn không chờ đi vào, Cầu Chương vừa lúc vội vã đi ra, hai người đụng cửa, Cầu Chương đưa năm trăm lượng ngân phiếu cho nàng, “Tiểu tử ngươi không phải đến cáo biệt, là tới lấy tiền đi.”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Đại nhân nghĩ ta quá thực tế, ta há là người như thế.”

“Để bổn quan đắc tội Ngô thống lĩnh, sau lưng ngươi lấy tiền, bổn quan quá thua thiệt.” Lúc nói chuyện Cầu Chương kéo tay nàng, “Bất quá, ngươi tới thật đúng lúc, bổn quan giới thiệu Quách đại nhân cho ngươi quen.”

Lúc nói chuyện, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, vội vã đi đông thành môn.

“Quách đại nhân là Bảo Khánh phủ đô chỉ huy sứ?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy buồn bực, “Trong kinh phê văn, nhanh như vậy đã truyền đến?”

Cầu Chương gật đầu, “Đệ trình gấp tám trăm dặm, nhanh đến ngươi khó có thể tưởng tượng.” Lại nói: “Vị Quách đại nhân này rất có lai lịch, ngươi nhất định phải làm quen.”

Dù là nhanh, nhưng đến trong tay thánh thượng, tốt xấu cũng phải mất một quá trình, các vị các lão nội các thương nghị một phen chứ?

Huống chi, những người này là người của Quế vương, hoàng thái hậu cũng phải cần hỏi một câu chứ.

Đây vừa đi, cũng phải vận hành một ngày.

Làm sao sẽ nhanh như vậy, hoàng đế phê văn xong rồi?

Nàng cảm thấy rất kỳ quái. Đây rất giống như là có người đã sớm dự bị được, chỉ chờ thư vừa đến, liền giục hoàng đế làm việc.

Thậm chí, thái hậu cũng là sớm có chuẩn bị.

Thủ đoạn của Quế vương? Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn tụ lại.

Cầu Chương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi đông thành môn, ngoài cửa thành một đội nhân mã, dẫn đầu đó là Bảo Khánh phủ đô chỉ huy thất Quách Đình, hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập, lông mày rậm mắt to rất có khí thế.

“Huyện lệnh Tân Hóa Cầu Chương, gặp qua đại nhân.” Văn võ không thể so quan chức, nhưng quan giai của Cầu Chương quá thấp, thấy Quách Đình vẫn là phải hành lễ. Quách Đình hơi gật đầu, nói: “Lần này ngươi lập công lớn, chờ bổn quan đi kinh thành, sẽ vì ngươi đưa tấu chương.”

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.” Cầu Chương cao hứng, nhịn bảy năm, hắn rốt cục có thể thăng chức rồi, thực sự là nhờ có Đỗ Cửu Ngôn, nghĩ đến nàng, hắn lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, giới thiệu cho Quách Đình, “Đại nhân ở vị này chính là Đỗ Cửu Ngôn, tụng sư Thiệu Dương. Lần này thủ thành công của hắn không thể thiếu.”

“Hậu sinh khả uý.” Quách Đình nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, thấy nàng mang theo hành lý: “Ngươi quay về Thiệu Dương?”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận, “Vâng, học sinh đang định ra khỏi thành quay về Thiệu Dương.”

“Ân, khăn tay của nội tử ta, phu nhân của Bảo Khánh phủ tri châu Lý đại nhân, vừa lên quan đạo, chút nữa nếu ngươi nhìn thấy xe ngựa của nàng, trông nom nhiều chút.” Quách Đình nói.

Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, việc nhờ vả này, lượn quanh có chút xa, nhưng nàng vẫn là ứng, nói: “Nếu là gặp phải, chắc chắn chắc chắn lưu ý lưu ý.”

“Ân.” Lúc nói chuyện, Quách Đình hướng về phía trong đống người hỏi: “Chuyện làm xong chưa?”

Bên kia có người chạy tới, trả lời: “Đại nhân, nhân số kiểm kê qua, tổng cộng một trăm mười chín người, cộng thêm một vị hậu sinh họ Liêu, tổng cộng một trăm hai mươi người, một cũng không thiếu.”

“Vậy khởi hành.” Quách Đình lúc nói chuyện, xoay người muốn đi, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên một bước, hàm tiếu hỏi: “Đại nhân muốn đi đường kia?”

Quách Đình liếc nhìn nàng một cái, trả lời: “Đi hướng Thường Đức, Đỗ tụng sư có việc?”

“Không phải, học sinh chỉ là nhắc nhở đại nhân, nhiều người như vậy dễ xảy ra vấn đề, không bằng trói những người này một chỗ, lúc áp cũng sễ quản lý hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nhắc nhở.

Quách Đình xua tay, “Không cần như vậy phiền phức. Ở trong tay ta, vẫn chưa có người nào có thể thoát được đi.” Huống chi, hắn còn dẫn theo năm trăm người áp giải.

Chớ nói người, chính là một đôi cũng không ném được.

“Vâng! Vậy cung chúc đại nhân, thuận buồm xuôi gió.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, cũng Cầu Chương đứng ở cửa thành nhìn theo, thẳng đến sau gần nửa canh giờ nhân mã biến mất ở trước mắt, hai người mới thu hồi đường nhìn.

—— lời nói ngoài ——

Cầu Đại Nhân biểu thị, hắn rất thưởng thức Đỗ Cửu Ngôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play