Q1 – CHƯƠNG 94: ĐẠI NHÂN CHỚ GIẬN
Editor: Luna Wong
“Ngươi là Đỗ Cửu Ngôn?” Cừu Chương năm nay năm mươi có hơn, ước chừng là thường ngày làm lụng vất vả, có vẻ già lụ khụ, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, lúc đánh giá người trong ánh mắt có tính toán, vẫn như cũ có thể nhìn ra được là một người tâm tư linh hoạt.
“Học sinh vinh hạnh, được đại nhân biết tên, hết sức kinh sợ!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay trước ngực hành lễ, thái độ cung kính.
Cừu Chương xua tay, nói: “Tên của ngươi ở Bảo Khánh phủ, không người không biết, không người không hiểu. Nghe nói ngươi rất cuồng, đến đường đường Tây Nam tụng hành đều không có biện pháp với ngươi?”
“Hậu sinh là người mới, nào có có tư cách cuồng. Thật sự là muốn ăn chén cơm này, chỉ phải sử xuất thế võ cả người.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nhất phó hậu sinh thấy tiền bối, cung kính, nhu thuận hiểu chuyện.
Cừu Chương gật đầu, “Ta thấy cũng không sai biệt lắm, một người mới có bản lãnh đi nữa, cũng chỉ là sức một người mà thôi. Tây Nam lớn như vậy, hàng năm thí sinh có gần trăm người, một người một câu, ngươi cũng ăn không tiêu.” Lại nói: “Bất quá, nếu lấy được hàng đầu, đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt.”
“Tụng sư sao, chính là muốn một cái tên!” Cừu Chương nói.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận, “Những câu này của đại nhân là lời hay, học sinh ghi nhớ trong lòng.”
Cừu Chương rất hưởng thụ, thích Đỗ Cửu Ngôn vài phần, thỉnh nàng ngồi xuống, cười hỏi: “Nói nhiều như vậy, ngươi không phải là đến Tân Hóa bái phỏng ta chứ, nói đi, có chuyện gì?”
“Ta có một huynh đệ, hắn họ Thái, thái độ làm người của Thái huynh hiệp can nghĩa đảm, chiếu cố ta có thừa, người cuộc đời này của ta cảm kích nhất, chính là Thái huynh.” Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn chân thành, như niên thiếu mới ra đời, được người chiếu cố, hận không thể lấy cái chết để bảo đáp, “Hắn có một biểu muội, từ nhỏ là thanh mai trúc mã với hắn, Thái huynh rất coi trọng biểu muội này.”
Cừu Chương nghe như lọt vào trong sương mù, không rõ Đỗ Cửu Ngôn vì sao kéo ra Thái huynh lại kéo ra biểu muội của hắn, nhưng lại thưởng thức thiếu niên đầy người nghĩa khí, không khỏi gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Biểu muội của Thái huynh rất coi trọng một nha đầu không cùng chi trong nhà, nha đầu kia từ nhỏ xinh đẹp, nhưng cũng là bởi vì xinh đẹp, lại chọc rất nhiều tai họa. Chủ tử trong nhà, từ già đến trẻ, mỗi người đều khi dễ nàng, muốn thu phòng!”
Cừu Chương cười nhạt, “Lại có nhà hoang đường như vậy.”
“Đúng vậy, ta nghe xong cũng thấy đáng tiếc, thảo nào biểu muội của Thái huynh sẽ thương tiếc tiểu nha đầu này.” Đỗ Cửu Ngôn bóp cổ tay thở dài, lắc đầu nói: “Bất đắc dĩ, chủ tử nhà kia không tha người, tiểu nha đầu chỉ có thể tiếp tục chịu khổ. Một ngày nha đầu kia theo một trong nhưng sai vặt ra đường đi gặp bạn, nhưng không ngờ trên đường mấy binh sĩ. Mấy binh sĩ thấy nàng mạo mỹ, cư nhiên cũng sinh tạp niệm, tìm cái lý do, nhốt hai người lại.”
Cừu Chương cau mày, việc này. . . Nghe có chút quen thuộc. Hắn bất động thần sắc, hỏi: “Đây là chuyện thật?”
“Là thật sự a, không giả dối.” Đỗ Cửu Ngôn nói hết kinh lịch của Đắc Ngọc ra, “. . . Nha đầu kia cầu xin biểu muội biểu muội cầu xin Thái huynh, Thái huynh lại tới tìm ta. Đại nhân người xem, đây mặc dù dính dáng xa chút, nhưng học sinh hoàn toàn không có lý do từ chối, vì Thái huynh, ta chính là máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói xong, khổ não nhìn Cừu Chương.
“Bổn quan biết ý tứ của ngươi, ngươi là đến lật lại bản án thay Vương Mậu Sinh, làm tụng sư?” Cừu Chương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay trước ngực, chắp tay thi lễ nói: “Đại nhân anh minh, học sinh đúng là đến trả nhân tình cho Thái huynh, nhân sinh trên đời được một tri kỷ không đổi, huống chi ân nhân!”
“Muộn rồi!” Cừu Chương phất phất tay, nói: “Án tử của Vương Mậu Sinh ta đã đưa lên nhiều ngày, phỏng chừng ba năm ngày nữa, quan trên phê văn đến.”
bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn đi về phía trước một bước, châm trà cho Cừu Chương, cười nói: “Đại nhân, không muộn!”
Cừu Chương cười một tiếng, “Ngươi biết cái gì. . .” Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn thả hồ sơ trên bàn của hắn, nghe nàng nói: “Học sinh chỉ sợ đại nhân người khó xử, cho nên trước khi tới, làm chút chuẩn bị!”
Lăng đầu thanh này còn biết lấy tiền hối lộ? Nhưng bây giờ đưa bao nhiêu tiền đều vô dụng. Cừu Chương nghi ngờ mở hồ sơ ra, một mực quét tới có chút quen thuộc, liếc mắt nhìn bút tích và lạc khoản đại ấn tiểu chương, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
“Hồ sơ ta đưa lên xét duyệt?” Cừu Chương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn cười gật đầu, “Đúng vậy, học sinh đây thực sự không có cách nào. Chuyện Thái huynh van nài ta nhất định phải làm, nhưng lại không thể để đại nhân người khó xử, ta đây trung nghĩa hai bên thực sự khó vẹn toàn!” Lại nói: “Đại nhân, hiện tại lật lại bản án, có thể chứ?”
Trong lỗ tai của Cừu Chương như có hơn vạn con ruồi bay vào, ông ông ông ông, con ruồi lại bay ra, che chặt ánh sáng trước mắt hắn.
Già vân tế nhật, ô tất mặc hắc, chính là tình huống hiện tại.
Hắn choáng váng, vịn vào bàn, một lúc lâu dùng hết toàn lực vỗ xuống, quát dẹp đường: “Đỗ Cửu Ngôn, ai cho ngươi lá gan, cư nhiên cầm hồ sơ của bổn quan đưa cho quan trên về. Ngươi nói cho ta biết, ngươi là đả thông quan hệ lấy ra, hay chỉ là dùng thủ đoạn ti tiện đoạt được?”
“Đại nhân, quá trình kỳ thực không trọng yếu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kết quả chính là, hồ sơ còn trong tay người, án tử còn chưa có định. Án tử chưa định, án tử của Vương Mậu Sinh có thể lật lại a.”
Cừu Chương chỉa về phía nàng, ngón tay đều đang run!
Vừa rồi hắn làm sao sẽ cảm thấy tiểu tử này là lăng đầu thanh, làm sao sẽ thưởng thức nghĩa khí của hắn.
Tiểu tử này phân minh chính là hồ ly biến hình, từ tình nghĩa trọng của Thái huynh gì đó kém đến biểu muội tình ý sâu, lại từ biểu muội kéo đến nha đầu đẹp số khổ, cuối cùng nói đến Vương Mậu Sinh. . .
Đây kéo lại rất thông suốt, đưa hắn lượn vòng quanh thế giới thất điên bát đảo,, hắn còn đau lòng một phen, kiểm điểm bản thân đối với án tử của Vương Mậu Sinh, xem xem xử phạt có phải có chút vấn đề hay không.
Không nghĩ tới!
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi cũng biết đây là tội gì?” Cừu Chương chất vấn.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại lắc đầu, “Đại nhân bớt giận, lúc này Tân Hóa loạn lạc, người vừa bắt được phản quân lập công lớn, năm sau liền có thể thắng chức! Nhưng nếu là bởi vì án tử này, kéo chân sau, người xem. . .đây đáng tiếc bao nhiêu a.”
“Đây là song doanh a, đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cừu Chương lắc đầu, tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Ý của tiểu tử này phân minh là đang nói, nếu hắn không lật lại bản án phúc thẩm, bọn họ phải đi phủ nha cáo, đi Hình bộ cáo, phản chính lật chắc rồi.
Dù sao nàng là vì tình nghĩa của Thái huynh xui xẻo kia mới đến.
Cừu Chương bóp trán, tức chết hắn.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, Không dám uy hiếp đại nhân. Ta thật lòng thật dạ vì Thái huynh, vì người. Ta trong vụ án này, một chút chỗ tốt cũng không có, đến tụng phí cũng vớt không được.” Lại nói: “Người xem, danh tiếng của ta hiện tại đang lớn, nếu ở Thiếu Dương nhận tụng án, định có thể kiếm được đầy đủ ấm no.”
“Nhưng là tới nơi này, vì một chữ nghĩa!” Ngữ khí của Đỗ Cửu Ngôn kích động, leng keng hữu lực, “Do tiểu nghĩa biết đại nghĩa, đại nhân, học sinh làm không đúng sao?”
Đúng, đúng cái rắm! Cừu Chương vô lực ngồi xuống, một lúc lâu để cho mình tỉnh táo lại, hắn phát hiện hắn tức giận như vậy, cư nhiên không có biện pháp nào với tiểu tử này.
“Việc đã đến nước này, ta cho ngươi lời khuyên, vụ án này, dù là ngươi nhận, cũng vô ích.”
“Còn thỉnh đại nhân chỉ điểm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cừu Chương không muốn nhìn nàng, thực sự giận đến ngực đau, hắn nhắm mắt dựa vào ghế lẩm bẩm: “Mấy người Trang An là ban sai chính kinh, hợp lý hợp pháp. Vương Mậu Sinh cáo bọn họ gian chiêm không có chứng cứ, ngược lại chứng cứ hắn lừa gia nô vô cùng xác thực. Nên, dù là ngươi muốn lật, cũng vô ích.”
“Đa tạ đại nhân nhắc nhở, chuyện này ta sẽ xác định tra một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Chỉ cần đại nhân không tức giận, nguyện ý khai đường thẩm tra xử lí lần nữa, tảng đá lớn trong lòng học sinh sẽ rơi xuống.”
Cừu Chương quét nàng một mắt, hừ lạnh một tiếng, “Tảng đá của ngươi rơi xuống đất, đập vào chân của bổn quan!”
“Đại nhân quá hài hước.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, chắp tay nói: “Đại nhân, học sinh nhất định không để người phải hối hận, khi lật lại vụ này. Cáo từ!”
Lúc nói chuyện, dứt khoát đi.
bookwaves.com
Điều này làm cho Cừu Chương rất kinh ngạc lại tức giận hơn, mục đích đạt được, liền đi.
Nhưng lời cuối cùng của Đỗ Cửu Ngôn nói, hắn lật lại trong đầu một lần. . . Hối hận hay không hắn không biết, thế nhưng hiện tại hồ sơ cầm về, lật lại vụ án tái thẩm với hắn mà nói, sẽ không có tổn thất. Về phần tuần kiểm ti bên kia, không có quan hệ gì với hắn, hắn sẽ đem hết tất cả vấn đề giao cho Đỗ Cửu Ngôn.
“Tái thẩm, cũng như trước thôi!” Cừu Chương nhìn mình chằm chằm hồ sơ, tức giận ném vào cái sọt ở một bên, “Đỗ Cửu Ngôn nàym không phải tụng sư, chính là vô lại.”
Thảo nào danh tiếng vang xa, để người của Tây Nam hận nàng thấu xương.
Quá giả dối ghê tởm.
Đỗ Cửu Ngôn đi ra thư phòng, ngoài cửa Thái Trác Như đứng thẳng sắc mặt cổ quái, hai người không nói tiếng nào ly khai nha môn, chờ đi vào trong dòng người, Thái Trác Như âm dương quái khí nói: “Ta thay đổi chủ ý.”
“Cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Thái Trác Như nói: “Ta muốn kiều thê mỹ thiếp, nô bộc thành đàn, những thứ này đều giao cho ngươi. Dù sao ta cũng là ân nhân của ngươi, tình nghĩa sâu nặng với ngươi a.”
Lúc nói chuyện, ngữ trọng tâm trường vỗ vỗ vai Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi phải báo ân a.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta ngươi là huynh đệ, của ta sẽ là của ngươi, của ngươi sẽ là của ta, tuy hai mà một!”
“Ngươi!” Thái Trác Như không kềm được cười ha hả, “Ta mới sẽ không xài chung kiều thê với ngươi, ác tâm!”
Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, bật cười.
“Phúc thẩm không có vấn đề, kế tiếp ngươi là dự định trực tiếp trình đơn kiện?” Thái Trác Như hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cái này trở về viết đơn kiện, chờ thụ lý xong, ta liền có thể đi gặp Vương Mậu Sinh.”
“Muốn ta làm cái gì?” Thái Trác Như hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn đi tới cửa thành, nhìn chằm chằm ti binh lục soát xa xa, thấp giọng nói: “Viết phong thư về nhà, mời cô phụ giúp một chuyện.”
“Việc này dễ làm.” Thái Trác Như gật đầu, hai người đi mua giấy và bút mực, bỗng nhiên, Ngân Thủ Thái Trác Như di một tiếng, nói: “Người kia là Khanh Trường sao?”
Đỗ Cửu Ngôn xoay người lại, “Ân? Đâu?”
Nàng theo đường nhìn của Thái Trác Như nhìn lại, liền thấy đối diện khách sạn có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, một vị thanh niên nhân mặc trực xuyết ngọc lam xuống xe, hắn đưa lưng về phía bên này, nhìn không thấy mặt, “Ngươi xác định là Liêu Khanh Trường?”
“Ta đi xem?” Người đi quá nhanh, Thái Trác Như cũng không phải rất xác định, “Ta cảm giác là phải.”
Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, mâu sắc sáng một cái, nói: “Nói vậy hắn không muốn thấy ngươi, một hồi để Ngân Thủ đi.”
“Hắn đến Tân Hóa làm cái gì?” Thái Trác Như ngưng mi, hai người không có nghị luận nữa, lấy đồ xong trở về khách sạn.
Cách mấy con phố, Trang An vừa thay ca ra nha môn tuần kiểm ti, vừa đi vừa cùng đồng bạn của mình nói chuyện: “Chuyện tối ngày hôm qua nghe nói chứ, Cừu Chương cư nhiên báo lên nói Tân Hóa huyện bắt sống sáu mươi bốn phản quân Quảng Tây. Là hắn giá áo túi cơm của huyện nha hắn, hắn cũng có thể bắt được phản quân Quảng Tây? Tiếu Tướng quân đều thua Trấn Viễn phủ rồi.”
“Việc này rất kỳ hoặc. Diêm sơn bên kia một chút động tĩnh cũng không có, Cừu Chương làm sao mà biết được.” Đồng bạn của hắn Lý Vũ hỏi.
Trang An lắc đầu, Ngô thống lĩnh để hắn đi nha môn nghe ngóng, nhưng bình thường miệng của bộ khoái rất lỏng lẻo hôm nay cũng không chịu tiết lộ nửa câu, nói mệnh lệnh của Cừu Chương, không được nói lung tung ra ngoài.
Hắn cư nhiên không có nghe được gì cả, “Cái này cũng thực sự là kỳ quái.”
“An ca, ” hai người mới vừa đi ra ngõ của cửa nha môn tuần kiểm ti, trước mặt lại đụng phải tiểu tạp dịch trong huyện nha, đối phương xích tới, thấp giọng nói: “Ngày hôm nay có một người tên Đỗ Cửu Ngôn, đi gặp Cừu đại nhân, buổi chiều hắn đưa đơn kiện, lật lại bản án cho Vương Mậu Sinh.”
—— lời nói ngoài ——
Quy củ cũ đặt ở và hậu trường thiết trí thời gian đúng giờ canh tân, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên không có canh! Có thể là hậu trường quất một cái, xin lỗi xin lỗi.
Như vậy, ngày hôm nay xin mời Cầu Đại Nhân khốc một đoạn cấp mọi người xem xem!