Q1 – CHƯƠNG 68: TRỌNG KHẢO ĐƯỢC ĐIỂM
Editor: Luna Wong
“Hồ đồ!” Giám khảo chủ án cả giận nói: “Người đến, bắt Phó Nguyên Ngô lại.”
Hai thư đồng bắt đầu, mỗi người một bên đè Phó Nguyên Ngô lại!
“Tiên sinh, mấy ngày nay hắn rất khẩn trương, có thể là căng thẳng phát bệnh, để hắn nghỉ ngơi một hồi là được.” Có người cùng trường sau Phó Nguyên Ngô nói.
Giám khảo chủ án nhíu mày, trầm mặt, nói: “Có bệnh chữa bệnh, dẫn đi.” Lúc nói chuyện, tiến lên đây thu bài thi của Phó Nguyên Ngô, “Thủ tiêu tư cách năm nay của hắn!”
Có người xác nhận, giám khảo lại nói: “Tiếp tục!” Nói xong, mới phát hiện Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa, nàng khẽ mỉm cười, sắc mặt đạm nhiên, ngoại trừ bất đắc dĩ, không thấy nháo lại càng không thấy tức giận.
Đỗ Cửu Ngôn không chỉ là bất đắc dĩ a, nàng còn rất giạn, khẩu khí này nhịn trước!
Bên trong trường thi, có người cười, theo tiếng nhìn lại Chu Nham đang cười khanh khách hướng về phía phất phất bài thi trong tay.
Hai bên trái phải Chu Nham, đều xem là người quen, nhất là Tiêu Thanh Phong ngồi phía sau hắn, đó là người lần trước nàng đánh.
Thật đúng là người quen a.
Nàng còn nghi hoặc ngày hôm nay sao thuận lợi như vậy, nguyên lai ở chỗ này chờ nàng.
“Mặc dù tức giận, nhưng bài thi của ngươi đã không còn, là kết quả.” Giám khảo chủ án nhìn nàng, diện vô biểu tình, “Ngươi bây giờ có hai lựa chọn, một là bồi thường, khoa thi này cho ngươi năm mươi điểm, hai là thi lại.”
Xôn xao!
Bên trong trường thi nổ tung oa.
Mặc dù không có sa lậu, nhưng tất cả mọi người rõ ràng, bây giờ cách thời gian nộp bài thi chỉ có một nén nhang, thời gian này vô luận như thế nào, cũng thi không xong.
Thi lần nữa, vậy với bỏ thi không có gì khác nhau.
Giám khảo chủ án nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhất phó thái độ giải quyết việc chung.
“Tiên sinh, như vậy không công bằng, nếu như nàng thi trọn điểm thì sao?” Phương Hiển Nhiên không phục, nhấc tay hô.
Giám khảo chủ án quay đầu lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Phương Hiển Nhiên, “Không có bằng chứng suy đoán, chỉ là giả thiết!”
Phương Hiển Nhiên rũ vai, đồng tình nhìn Đỗ Cửu Ngôn, vung một ngón tay, “Một, chọn một!”
Tốt xấu cũng có năm mười điểm a, nếu như thi lại, hiện tại phỏng chừng chỉ có thời gian một nén nhang, nhất định không đủ.
“Đẹp.” Niên thiếu và Chu Nham dùng khẩu hình, “Năm mười điểm, nàng xong rồi.”
Một lần trừ năm mươi điểm, điểm của nàng sẽ bị kéo xuống, trừ phi phần sau nàng đều thi trọn điểm mới có thể… Nhưng nàng có thể sao?
Nhất là ngày mai, nàng không có khả năng được trọn điểm.
“Ta chọn hai.” Thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn bình tĩnh, ngồi lại ghế, một lần nữa dọn đồ ra, “Làm phiền, đưa ta bài thi!”
Lúc bài thi bị xé, đến thời khắc ngồi xuống này, một câu nàng cũng không có nói.
Giám khảo nói rất đúng, bài thi mất là kết quả, là sự thực.
Về phần người làm chủ, tức sẽ là một tranh cãi khác.
“Đưa bài thi cho hắn!” Giám khảo chủ án hơi có chút kinh ngạc, dù sao hiện tại thi, nhất định là làm không kịp, hơn nữa sai còn bị trừ điểm, có thể có ba mươi điểm đã là không tệ.
Phía sau, thanh đối thoại ông ông, có người kinh ngạc, có người cười nhạo.
Đỗ Cửu Ngôn, là có bị bệnh phải không, lúc này chọn thi lại, bọn họ đều sắp nộp bài.
“Đỗ Cửu Ngôn, như ngươi vậy quá mạo hiểm.” Phương Hiển Nhiên sốt ruột, Đỗ Cửu Ngôn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ta sẽ làm nhanh, vẫn còn có cơ hội.”
Noveltown.asia
Phương Hiển Nhiên thở dài, bày bài ra lần nữa, tinh tế kiểm tra chờ Đỗ Cửu Ngôn.
Toàn trường không người nộp bài thi.
Không lâu sau, bên ngoài thí sinh nộp xong, đều vây ở ngoài cửa xem náo nhiệt.
Leng keng!
Tiếng la vang lên, giám khảo chủ án nói: “Nộp bài thi!”
Thư đồng bắt đầu thu bài, người nộp bài đều vây chen đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn, có người hắc một tiếng cười, “Còn có một bên chưa viết!”
“Ba mươi điểm, không thể nhiều hơn. Ta thấy đây là điểm số thấp nhất tính từ lúc Tây Nam mở cửa.”
“Đáng đời, tiên sinh cho hắn cơ hội hắn không cần. Nếu là có năm mươi điểm, lần sau nàng thì tốt là được, cũng còn có cơ hội đạt tiêu chuẩn.”
Phương Hiển Nhiên sốt ruột, hô, “Tiên sinh, thời gian này căn bản không đủ, không công bằng với nàng.”
“Đây là lựa chọn của bản thân nàng.” Giám khảo chủ án nói.
Đỗ Cửu Ngôn thu thập văn chương, hướng về phía Phương Hiển Nhiên chắp tay, nói: “Đã thi xong, ta thỉnh Phương huynh uống rượu.”
“Ngươi còn có tâm tình uống rượu? Bài thi của ngươi. . .” Phương Hiển Nhiên căm giận lắc đầu, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, ánh mắt đảo qua đám người Chu Nham, vân đạm phong khinh cười, nói: “Người sống trên đời, không phải ta nhục người khác, thì là người khác nhục ta. Cũng không thể, để bản thân ta tự nhục mình được.”
Dứt lời cười ha ha một tiếng, cầm sọt ra cửa.
Phương Hiển Nhiên kinh thán, suy nghĩ Đỗ Cửu Ngôn nói, mi sắc sạch sẽ, nói: “Thật là có đạo lý a.”
Lúc nói chuyện cũng đi theo ra.
“Chu Nham, ngươi xem hình dạng của hắn, phùng má giả làm người mập, còn cho là mình rất giỏi.”
Giọng mỉa mai của Chu Nham cười cười, vỗ vỗ vai của bạn học mình, “Thanh Phong, tâm tình thế nào?”
“Cao hứng.” Tiêu Thanh Phong sờ sờ bụng của mình, lúc đó bị đá một cước, hắn sẽ đau cả đời, nên thù này hắn nhất định phải báo, “Đây mới là bắt đầu, ta muốn lăng nhục hắn!”
“Yên tâm, có chúng ta ở, hắn không tốt nỗi đâu.” Thái Tịch Nhiên nói.
“Đúng đó, chúng ta ai cũng sẽ không để cho hắn sống tốt.” Mã Nghị cười ha hả.
“Loại người cuồng vọng này, thật để cho hắn làm tụng sư, chính là bất hạnh của người trong thiên hạ.” Lỗ Chiêm Phong hừ một tiếng.
Chu Nham cười, nói: “Đi thôi, ăn cơm trưa.”
Mọi người lục tục ra ngoài, bên ngoài mười mấy người chờ, thất chủy bát thiệt thảo luận thắng lợi hôm nay, “Hắn cư nhiên không nháo sự, xem như hắn thức thời.”
“Hắn cũng có gan này, đang ở trường thi đó, Lưu tiên sinh từ trước đến nay không nói tình cảm, nhất định sẽ đuổi hắn ra ngoài.”
Đoàn người đến nhà ăn thấy Phó Nguyên Ngô ngồi ở trong góc một mình ăn cơm, có người hướng về phía sai vặt nhà ăn hô: “Cho hắn thêm một chén thịt.”
“Hắn có phải lớn như vậy chưa ăn qua thịt hay không?”
“Ha ha. Mã sư huynh, ngươi thực sự là người tốt a, còn thỉnh hắn ăn thịt.”
“Ngày hôm nay hắn biểu hiện tốt, thưởng!”
Phó Nguyên Ngô nhìn thoáng qua thịt trước mặt, vùi đầu ăn sạch màn thầu trong tay cùng rau xanh luộc rồi đứng dậy đi.
Tiêu Thanh Phong ho khan một tiếng.
Phó Nguyên Ngô chần chờ một chút, lại ngồi xuống, cho một chén phì nhục vào trong miệng, thả chén cũng không quay đầu lại ra cửa.
Phía sau truyền đến tiếng cười liên tiếp.
“Trong lòng hắn tức giận, còn liều mạng viết hết bài thi. Thi trọn điểm thì sao, cũng là một tên ngu xuẩn!”
Mọi người ha ha cười, Chu Nham: “Các ngươi đoán, hắn thi được mấy điểm?”
“Một trang chưa làm ba mươi điểm cũng không có, lại trừ thêm hai đề trước, chống chết năm mươi điểm rồi.” Tiêu Thanh Phong nói.
Mã Nghị lắc đầu, “Các ngươi không nhớ rõ sao, lần trước hắn nói hắn độc《 Chu Luật 》chỉ cần hai ngày, hơn nữa một tháng này đến lúc nước tới chân mới nhảy, hắn có thể thi được ba mươi điểm, xem như hắn thông minh rồi.”
“Vậy thì chúc hắn được ba mươi điểm đi.” Chu Nham nói.
Món ăn lên, tâm tình mọi người vô cùng tốt, ăn uống cực ngon miệng.
Chính giờ dậu, cửa của Tây Nam tụng hành mở ra, vô số người sớm chờ ở cửa, thư đồng la hét nói: “Lui ra phía sau lui ra phía sau. Chen ngồi trên nóc nhà, điểm của ngươi cũng sẽ không nhiều hơn.”
Trên bảng danh sách đỏ rực, từng hàng tên dày, viết điểm.
“Chu sư huynh, ngươi thi chín mươi bốn kìa.” Thái Tịch Nhiên nói.
“Thi không tốt.” Chu Nham khiêm nhường, trong lòng lại rất hài lòng với điểm số.
Noveltown.asia
Một bảng danh sách, một trăm hai mươi người, một người trọn điểm, điểm của những người còn lại chính là trình tự không đồng đều.
“Tìm tên tiểu tử kia, thấy không tên.”
“Ra sau xem, cái kia ba mươi lắm, phải hắn không?” Mã Nghị nói.
“Không phải a!”
Tiêu Thanh Phong theo tên xem từ dưới đi lên, cuối cùng ở vị trí giữa thấy được Đỗ Cửu Ngôn.
“Không có khả năng!” Hắn hô to một tiếng, sắc mặt của Chu Nham cũng trầm xuống.
“Bảy mươi điểm? Hắn làm sao thi được bảy mươi, hắn không phải còn một mặt chưa ghi gì sao?” Lỗ Chiêm Phong kinh hô một tiếng.
Tràng diện an tĩnh quỷ dị, sắc mặt mọi người quái dị, bỗng nhiên sau đoàn người, có người hô: “Cửu Ngôn, ngươi bảy mươi điểm, ngươi thật là lợi hại, một đề cũng không sai.”
Đỗ Cửu Ngôn từ chối cho ý kiến.
“Bảy mươi điểm có cái gì kiêu ngạo? Không thấy được trọn điểm sao?” Có người không tìm hiểu tình huống, không giải thích được được với hưng phấn của Phương Hiển Nhiên.
Phương Hiển Nhiên trả lời: “Bài thi của nàng bị người xé, thời gian một nén nhang thi lại, một mặt không đủ thời gian viết, ngươi nói bảy mươi điểm thế nào?”
“Tê!” Người nọ hút lãnh khí một cái, “Nói như vậy, đề nàng đáp, không sai không bị trừ điểm?”
Phương Hiển Nhiên nghễnh đầu, “Đúng thế a, nên ngươi nói bảy mươi điểm có nên cao hứng hay không?”
Người nọ thầm giật mình, vậy nếu là không bị xé bài thi, ngày hôm nay nên có hai người trọn điểm rồi.
“Ngươi chính là Đỗ Cửu Ngôn đi, ta biết ngươi a.” Có người theo hô.
“Đúng vậy, lần trước biện tụng quá đặc sắc. Bất quá ngày hôm nay vận khí ngươi không được tốt, cư nhiên bị người điên kia xé bài thi, bằng không. . .”
Bằng không thế nào? Chu Nham và Tiêu Thanh Phong đối diện, mâu sắc nặng nề.
Bằng không, chính là trọn điểm.
“Uổng công làm rồi.” Mã Nghị tức giận không ngớt, “Tiểu tử kia, nhờ vận khí đi.”
Chu Nham nhíu mày, nói: “Có thể không phải.”
“Nhờ vận khí thì thế nào, còn có hai ngày, nhìn vận khí của hắn xem có còn tốt thế không.”
Mã Nghị hất tay, “Trở về đọc sách, mất hứng!”
Mọi người ủ rũ cúi đầu như chim muông tản.
Tiết Nhiên bên trong thư phòng, bài thi của Đỗ Cửu Ngôn đang trải rộng ở trên bàn của hắn, thể chữ liễu chỉnh tề, đáp cẩn thận tỉ mỉ, hắn nhìn hai lần, lại tìm không được lý do trừ điểm.
—— lời nói ngoài ——
Khả dĩ một người nhắn lại mấy cái, nhưng chắc là chương một chương một nhắn lại như vậy, không phải duy nhất cà mười người nhắn lại, ha ha! Không thôi ta cũng chỉ sổ điều thứ nhất nhắn lại.