Q1 – CHƯƠNG 58: TRỘM TRONG MẬT THẤT

Editor: Luna Wong
“Tìm ta có việc?” Đỗ Cửu Ngôn thu thập thỏa đáng, một thân nhẹ nhàng khoan khoái vào chính đường, Trần Lãng đang cùng Tiền Đạo An nói chuyện phiếm, hai người đang nói một vị tiên sinh họ Bùi, trò chuyện rất ăn ý.

Đậu Vinh Hưng đi lên, thấp giọng nói: “Khải Mông tiên sinh của Tiền huynh, là cử nhân cùng khoa với Trần tiên sinh.”

“Nga?” Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc, “Đây quả thật là trùng hợp.”

Đậu Vinh Hưng gật đầu bất điệt, “Cửu Ngôn, sao ngươi quen bọn hắn?” Hắn thấy qua Hoa Tử, Nháo nhi, Ngân Thủ, ngày hôm nay lại gặp được Trần Lãng.

Một đám người như vậy, làm sao sẽ trở thành người một nhà, ở tại dưới một mái hiên.
“Thời gian xin cơm quen.” Đỗ Cửu Ngôn rót trà cho mình ngồi xuống, Đậu Vinh Hưng phốc một ngụm, phun trà trong miệng ra, “Xin cơm?”

Đỗ Cửu Ngôn trợn mắt.

“Hiếm thấy quái nhiều, xin cơm cũng là chức nghiệp, cần kinh ngạc như thế sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiền Đạo An, “Sớm như vậy tới tìm ta, không phải ăn ké cơm sáng chứ? Các ngươi bây giờ không phải là có tiền rồi sao?”

Mặt Tiền Đạo An đỏ lên, “Không, không phải. Chúng ta tới có chuyện thương lượng với ngươi.”

Chuyện gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trần Lãng thấy bọn họ có chuyện quan trọng nói, đứng lên nói: “Cửu Ngôn, ta đi mua đồ sớm một chút, thỉnh Tiền tiên sinh và Đậu tiên sinh ở chỗ này dùng cơm sáng.” Lúc nói chuyện đi ra.

Đỗ Cửu Ngôn lên tiếng.

“Ngày hôm qua, một vị quản sự Lộ phủ tới tìm ngươi, nói mời đến phủ bọn họ một chuyến.” Tiền Đạo An nói: “Nhưng không phải kiện tụng, mà là cho ngươi hỗ trợ tìm một cái rương.”

Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, “Tìm đồ?” Nàng cũng không phải bộ khoái, cảnh khuyển(chó của cảnh sát), tìm đồ cũng tìm nàng?

“Đúng! Ta chính là cảm thấy kỳ quái, hôm qua mới chưa có tới nói cho ngươi biết. Nhưng suy nghĩ một buổi tối, cảm thấy cần phải đến nói một tiếng với ngươi.” Tiền Đạo An do dự nói: “Nói không chừng ngươi nguyện ý.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đây… Không phải bổn chức của ta, lạc đề rồi!”

“Cha a.” Củ cải nhỏ mặc một cái yếm, vuốt mắt đứng ở cửa, còn buồn ngủ nói: “Không lạc đề a, người không phải mới tìm được nương của Thiết Ngưu sao? Đây cũng là tìm người nga.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, củ cải nhỏ hướng về phía Tiền Đạo An và Đậu Vinh Hưng hì hì cười, chắp tay nói: “Thất lễ.” Lúc nói chuyện đặng đặng chạy đi.

“Tìm nương của Thiết Ngưu? Cửu Ngôn, ngươi đã tiếp nhận loại chuyện tìm người tìm vật này?” Vẻ mặt Đậu Vinh Hưng hiếu kỳ, “Vậy ngươi đi giúp Lộ lão gia tìm a, hắn nhất định sẽ cho rất nhiều tiền. Dù sao nhà hắn cũng có tiền.”

Như vậy a! Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngày hôm nay ngày mấy?”

noveltown.com
“Ngày hôm nay mùng bốn tháng sáu.” Tiền Đạo An nói: “Cách cuộc thi còn có bốn ngày, có phải ngươi còn phải đọc sách hay không, bằng không thì thôi đi.”

Đỗ Cửu Ngôn chỉnh chỉnh y phục, nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Miễn cưỡng đi xem.”

“Chúng ta cùng đi với ngươi.” Đậu Vinh Hưng nhất thời hưng phấn, “Ta rất biết tìm đồ, khi còn bé nương ta mua đồ ngon về, mặc kệ nàng dấu ở nơi nào, ta đều có thể tìm được.”

Tiền Đạo An không nói nhìn hắn.

“Ta đi nha môn.” Bả Tử từ trong phòng đi ra, mặc y phục bộ khoái, nhìn thấy Tiền Đạo An và Đậu Vinh Hưng hơi gật đầu, liền tự nhiên đi.

Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An như là thấy quỷ, Đậu Vinh Hưng hỏi: “Hắn… Cũng là người nhà ngươi?”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Động tác đóng cửa của Bả Tử ngừng lại, cười đi.

Đậu Vinh Hưng nuốt nước bọt, “Nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người a?”

“Ngươi… Cũng quen thuộc với Tiêu Tam?” Tiền Đạo An nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn. Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua Tiền Đạo An, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Như ngươi nghĩ, chớ đoán.”

Lúc nói chuyện kéo củ cải nhỏ lên, mặc y phục cho hắn.

Nói như vậy, án tử của Thôi Thụ Lâm, quả nhiên như Chu Tiếu nói như, trong có càn khôn, cũng không phải là đơn giản như mặt ngoài thấy.

Đỗ Cửu Ngôn thật là thâm bất khả trắc!

Tiền Đạo An che trán, đối với bướng bỉnh trước kia của mình, càng ảo não.

Ăn xong cơm sáng, ba người đến Lộ phủ.

Hạ nhân thông bẩm xong, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy một vị nam tử trẻ tuổi gầy gầy nhiệt tình nghênh đón, “Xin lỗi, để các vị đợi lâu.”

Nam tử mày kiếm, tinh mục, cười rộ lên hàm răng đặc biệt trắng, có cảm giác rất hòa thuận.

“Chúng ta gặp qua.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đáp lễ, “Ngày ấy ở trước cao điểm cao điểm.”

Thái Trác Như cười ha ha một tiếng, chắp tay trả lời: “Đỗ tiên sinh trí nhớ tốt, lúc đầu bất quá gặp mặt một lần, ngươi lại còn nhớ ta. Thật sự là vinh hạnh.”

“Chủ yếu là dung mạo của Thái công tử xuất sắc. để người khác nhìn qua khó quên.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

Thái Trác Như cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn rất khôi hài, tinh tế quan sát nàng. Người thiếu niên lông mi dài vào tóc, môi hồng răng trắng, ngũ quan cực kỳ đoan chính, chỉ tiếc da đen một ít… Nhưng ánh mắt của nàng đặc biệt trong trẻo, như thanh tuyền, lộ ra giảo hoạt thông tuệ.

Là một người thông minh tuấn mỹ. Thái Trác Như nhận định.

noveltown.com
“Ta đưa các ngươi đi gặp lão thái gia, là cái rương của hắn bị mất.” Thái Trác Như vừa đi vừa nói: “Tìm vài cũng không có đầu mối, thật sự là ta ngu dốt, tiếp tục tìm cũng chỉ có thể làm lãng phí thời gian, cho nên liền đi, Tam Xích đường nhờ giúp đỡ.”

“Vì sao không báo quan?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Đuôi lông mày của Thái Trác Như nhướng một cái, gió mát phất liễu nói: “Lão thái gia nhận định làm việc trong nha môn, đều là thô nhân, hắn không thích lui tới với những người đó.”

Bởi vì không thích, nên mất bảo bối cũng không báo quan? Đây không thể nào nói nổi, Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nói: “Lão thái gia thật đúng là một người thú vị.”

“Đúng vậy.” Thái Trác Như đáp, đoàn người đến chính viện, Lộ Dũ ở thư phòng thấy bọn họ, quan sát Đỗ Cửu Ngôn một mắt, tiện tay lấy một bức tranh “Chính là cái rương này, bên trong có hai nghìn lượng bạc, nếu như các ngươi có thể tìm được trong ngày, ta hứa thù lao năm trăm lượng!”

Năm trăm lượng! Mắt của Đậu Vinh Hưng sắp rơi ra, bước lên phía trước tiếp nhận bức tranh nhìn, hình như từ bức tranh có thể ngửi được mùi của cái rương.

“Thời gian chúng ta không dám hứa hẹn, nhưng khẳng định sẽ cố gắng hết sức.” Đỗ Cửu Ngôn quan sát thư phòng của Lộ Dũ một mắt, gian phòng bày rất nhiều sách cùng với tranh chữ, nàng không biết hàng, chờ lúc đi ra thấp giọng nói với Tiền Đạo An: “Tranh chữ trên tường đều là tác phẩm danh gia?”

Tiền Đạo An có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, thấp giọng trả lời: “Không phải, Là tranh chữ của hắn, tranh chữ của Lộ Dũ có chút danh tiếng.” Lại bổ sung một câu, “Tàng thư cũng không có chỗ trân quý.”

Nói ngắn gọn, thư phòng này chính là thư phòng thông thường.

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, lôi kéo Đậu Vinh Hưng thấp giọng thông báo vài câu.

“Chính là lầu các này.” Thái Trác Như chỉ vào lầu gỗ nhỏ hai tầng, cửa phía dưới khóa, trên lầu chỉ có một cửa sổ, cũng là đang đóng, “Ở đây vốn là phòng vẽ tranh của lão thái gia, sau này vẫn để đó không dùng, chờ lão thái gia sau khi từ kinh thành trở về, đem nơi này làm tàng trữ thất.”

Mở cửa tiểu lâu, xiêm bên trong bày rất nhiều cái rương khẩu hoàng lê mộc, trên tường treo càng nhiều bức tranh hơn, không có lầu thang, thế nhưng giữa hai lầu là một cây thang.

Bốn người đứng ở phía trên có chút chật, Tiền Đạo An và Đậu Vinh Hưng đi lầu một xuống trước.

“Vốn để ở chỗ này, khổ cái rương ngươi cũng thấy đấy, giống cái này.” Thái Trác Như tùy chỉ một cái rương.

Đỗ Cửu Ngôn lấy tay đo một chút, Thái Trác Như đã nói: “Dài hai thước, rộng một thước tám, cao hai thước ba tấc.” Lại nói: “Cái cửa sổ này chỉ có thể để một người gầy vào, sẽ không nói đến cái rương to như thế.”

Ý của Thái Trác Như, cái rương và người, cũng không thể ra vào cửa sổ.

“Lầu dưới khóa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Khóa.” Thái Trác Như nói: “Là lão thái gia dùng khóa cũ, cái chìa khóa luôn bên hắn, chuyện xảy ra xong hắn tự mình kiểm tra thực hư, cái khóa không có hao tổn gì.”

Mật thất? Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi vài bước trong lầu các, lại đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài.

—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay bắt đầu đưa con đi du lịch, tin nhắn buổi tối trở lại hotel trả lời! Có bản nhỏ côn minh, chings ta cùng uống một thành nucớ đi! Ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play