Q1 – CHƯƠNG 55: NHÌN KHÔNG HƠN NGƯƠI
Editor: Luna Wong
“Tất cả im miệng cho ta, nói tiếp hôn sự! Còn kéo củ cải ra khỏi đất, kéo sang chuyện khác nữa, đều cút ra ngoài cho ta!”
“Đại nhân.” Quách Nhuận Điền chưa từ bỏ ý định, Phó Thao quát dẹp đường: “Quách Nhuận Điền, ngươi cũng câm miệng!”
Quách Nhuận Điền căm tức không ngớt, hắn hung tợn trừng Đỗ Cửu Ngôn một mắt, hô: “Đại nhân, Đỗ Cửu Ngôn cũng không phải là tụng sư, không thể ở lại công đường.”
Nếu không có Đỗ Cửu Ngôn, án này hắn còn có cơ hội, quyết không thể giữ lại tai họa này trên công đường.
“Đúng!” Phó Thao nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cũng không nóng nảy, cười ha hả nói: “Đại nhân, trước khi đi học sinh có một câu hỏi, muốn thỉnh giáo.”
Quách Nhuận Điền nhất thời khẩn trương, “Không được, hắn không phải tụng sư, trên công đường hắn không có quyền lực nói chuyện.”
“Ta nói chuyện với đại nhân, ngươi chen miệng cái gì!” Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí trừng Quách Nhuận Điền một mắt, “Đại nhân phú ngũ xa, học sinh sắp thi, cơ hội khó được, còn thỉnh đại nhân cho cơ hội.”
Phó Thao vốn có không muốn để ý nàng, nhưng thấy bộ dáng nàng như vậy, không khỏi bật cười, gật đầu, “Hỏi đi, không cho phép kéo đông kéo tây, hỏi xong liền đi.”
“Vâng! Học sinh muốn hỏi chính là, một trận quan ti ngày 12 tháng 3 năm thứ hai Thuận Thiên, lúc đó Mao huyện lệnh ngồi công đường xử án thẩm vấn. Án tử là một vụ án giết người, Cam Túc Mông Yên Trụ giết hàng xóm sát vách trong thôn, không rõ tung tích mười hai năm, mười hai năm sau bị bắt ở Thiệu Dương thành, án này vừa thẩm liền xử trảm lập quyết, sau khi đưa lên triều đình các vị đại nhân hạch vi tình thực, trời thu năm đó liền chém.”
Phó Thao ngưng mi, tất cả mọi người không hiểu ý của nàng, nghi ngờ nhìn nàng.
“Đại nhân cũng biết, mười hai năm, người mang tội giết người Mông Yên Trụ làm gì không?” Đỗ Cửu Ngôn dò xét bốn phía.
Quách Nhuận Điền đề phòng nhìn nàng, mơ hồ bất an.
“Hắn xuất gia!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, xin hỏi Phó Thao, “Đại nhân, người nói án này phán có đúng không?”
Án tử tự nhiên là không có vấn đề, cho dù có vấn đề, Phó Thao cũng không có khả năng nói có, hắn ngưng mi nói: “Án này đã xác định không có lầm, đương nhiên là đúng.”
“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới trước mặt Ngô Nguyệt Quyên, “Vì sao người giết người hoàn toàn tỉnh ngộ xuất gia tu hành, lại còn phải gánh chịu trách nhiệm lúc trước, mà sau khi Ngô tiểu thư xuất gia, thì không cần?”
Quách Nhuận Điền chỉ cảm thấy tóc đều dựng lên, miễn cưỡng chất vấn: “Ngươi có ý gì? Ngô tiểu thư lại không có lầm lỗi.”
“Quách tiên sinh, ngươi phải đọc nhiều sách a, năng lực lý giải quá kém.” Đỗ Cửu Ngôn khinh thường quét hắn một mắt.
Bên ngoài một trận cười vang, có người nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh nói thật khắt nghiệt a.”
Noveltown.com
“Ngươi!” Quách Nhuận Điền giận muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo một cái, chắp tay nói: “Đại nhân, ý của học sinh. Chỉ cần là người, thì phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Người giết người đền mạng, người đính hôn thực hiện hôn ước, chẳng lẽ không phải sao?”
“Án này, nếu đại nhân xử Ngô gia vô tội, không trả lại sính lễ cho Chu Nghiêu, như vậy sau này, sẽ có vô số nữ tử, dùng đính hôn để ngụy trang, đòi sính lễ của nam tử đính hôn, quay đầu xuất gia làm ni!”
“Bởi vì, luật pháp không có quy định, xuất gia xong có tính là hối hôn hay không! Đó là một ví dụ cực kỳ tốt, là mẫu cho người khắp thiên hạ đi lừa hôn.”
“Chỉ cần trên mặt có mấy phần sắc, là có thể lừa trên một nghìn lượng sính lễ, đây so với các tỷ tỷ liên tiếp tiếp khách mấy đêm trong hồng lâu còn dễ kiếm tiền hơn a!”
Đỗ Cửu Ngôn nói xong, chắp tay, nói: “Bên trên, là kiến giải vụng về của học sinh, thỉnh đại nhân minh biện.”
Trong công đường một mảnh tĩnh mịch, mọi người trầm mặc, suy nghĩ lời của Đỗ Cửu Ngôn.
Xôn xao!
Bách tính phía ngoài sôi trào, vỗ tay hô: “Đỗ tiên sinh, nói rất hay!”
“Nhất định phải ngăn chặn loại chuyện lừa hôn này, bằng không sau này chúng ta ai cũng không dám thành thân thú tức phụ.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười híp mắt nói: “Mọi người an tâm một chút chớ nóng, đại nhân tự có phán đoán sáng suốt.” Lúc nói chuyện, đi tới nói với Phó Thao: “Đại nhân, học sinh nông cạn, còn thỉnh đại nhân chỉ giáo.”
Phó Thao trầm mặc… Đỗ Cửu Ngôn nói phụ nữ Ngô gia lừa hôn, hắn còn chưa kịp kiểm chứng. Nhưng lời nói mới rồi của nàng, càng quan trọng hơn… Mặc kệ phụ nữ Ngô gia có lừa hôn hay không, nhưng xác xác thật thật là một hành vi không thể bao che không nhìn.
Nếu không, tương lai nhất định sẽ có người noi theo, bởi vì chỉ cần xuất gia, hôn sự có thể thôi, cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
“Đại nhân, đó là một ví dụ, Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện giật gân.” Quách Nhuận Điền luống cuống, Phó Thao phất phất tay ra hiệu hắn không cần nói.
Trong công đường, tất cả mọi người đè hô hấp lại, đợi Phó Thao nói.
“Quách tiên sinh.” Ngô Xuyên ý thức được không tốt, vội đẩy Quách Nhuận Điền nói.
Quách Nhuận Điền siết quyền, hắn liền biết, Đỗ Cửu Ngôn chỉ cần mở miệng nữa, nhất định không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, nàng lời nói này chính là lợi kiếm sau cùng, trong nháy mắt chặt đứt tất cả do dự của Phó Thao.
Phó Thao trầm tư chỉ chốc lát, bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc, điều chỉnh tiêu điểm nói: “Ngươi tốc tốc phái người đi Bình Dương xác định, tra hỏi phụ nữ hai người này có tiền sử lừa hôn hay không?”
“Vâng!” Tiêu Tam chắp tay, chuyển nhìn Bả Tử, “Ngươi đi một chuyến, ra roi thúc ngựa.”
Bả Tử xác nhận, bước nhanh ra cửa.
“Nháo hai ngàu, hôm nay bổn quan được một tú tài đánh thức, thật sự là xấu hổ!” Lúc nói chuyện, hắn lắc đầu, thở dài.
Đại thế đã mất, trước mắt Quách Nhuận Điền biến thành màu đen…
“Nam hôn nữ giá, vốn là ngươi tình ta nguyện. Hiện tiền căn dù chưa xác định, nhưng hai nhà đã bị thẩm vấn công đường, thế như nước lửa. Cố ép hôn sự khó tránh khỏi tăng bất hạnh, hiện bổn quan phán định, giải trừ hôn ước hai nhà!” Lúc nói chuyện hắn ngừng lại, nhìn về phía Ngô Xuyên, “Ngô Xuyên lập tức trả sính lễ một nghìn lượng bạc về, đưa tại đường, do bổn quan làm chứng!”
Ngô Xuyên phù phù một tiếng ngồi dưới đất.
“Về nhà lấy tiền đi.” Tiêu Tam tiến lên. Ngô Xuyên nhìn về phía Quách Nhuận Điền. Người sau cũng là mặt đầy mồ hôi, đại mất phong độ.
Noveltown.com
Hắn liền biết, vụ án này không thể biện rồi.
Hắn nhất thời khóc không ra nước mắt, chiến chiến nguy nguy trước mặt của mọi người xé mở vạt áo, từ bên trong xuất ra một xấp ngân phiếu, rút ra một tấm, “Thảo dân không lời nào để nói, tất cả nghe đại nhân phân phó.”
Tiêu Tam nghiệm qua ngân phiếu, gật đầu với Phó Thao.
“Cho Chu Nghiêu.” Phó Thao nói xong, chờ Chu Nghiêu tiếp nhận ngân phiếu, hắn lại nói: “Phân biệt giam giữ Ngô Xuyên, Ngô Nguyệt Quyên cùng với Tuệ Châu, chờ vụ án tiến thêm một bước xác định xong, lại mời Chu Nghiêu đến đường làm chứng.”
Là lừa hôn, hay tình cờ, phải chờ kết quả kiểm chứng của Bả Tử.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tranh cãi hôn sự của Chu Nghiêu và Ngô Nguyệt Quyên, đã kết thúc tại đây.
“Thối đường!” Phó Thao nói xong, phất tay áo ly khai, Ngô Xuyên hô, “Oan uổng a, đại nhân.”
Ngô Nguyệt Quyên bị hoảng sợ khóc, Tuệ Châu vẻ mặt tái nhợt, “Đại nhân, bần ni có tội gì, người không thể giam giữ bần ni!”
“Có tội hay không, ai biết được.” Đậu Vinh Hưng nói: “Ta thấy, ngươi cùng phụ nữ bọn họ một phe, bằng không, vì sao ngươi đơn giản đã thu Ngô Nguyệt Quyên làm đồ đệ.”
Ánh mắt Tuệ Châu lóe lên, vẻ mặt chột dạ.
“Tiên sinh.” Thư đồng của Quách Nhuận Điền, lo âu đỡ lấy hắn, “Chúng ta… Trở về đi.”
Quách Nhuận Điền hít sâu một hơi, để cho mình nhìn qua tâm bình khí hòa.
“Ai? Quách tiên sinh.” Hết lần này tới lần khác có người không nể tình, ngăn cản hắn ở cửa chính, “Đây liền đi a, không trò chuyện thêm mấy câu sao?”
Da mặt Quách Nhuận Điền run run, đè nặng thanh âm tức giận nói: “Trước, chúng ta không có gì đáng nói.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, cười híp mắt, “Ngươi không có, ta có a.” Lúc nói chuyện hơi ngừng, thiêu mi nói: “Ngươi phạm tham dục tà niệm trợ trụ vi nghiệt, phàm là truyền đi, đủ ngươi cả đời ăn dưa muối trấu thô, đúng không?”
“Ngươi tin tín khẩu hồ ngôn, có tin ta cáo ngươi nói xấu hay không?” Quách Nhuận Điền nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không nên mở miệng cáo ta, ngậm miệng nói xấu, luật pháp cũng không phải ngươi dùng như thế, ngươi đây là lãng phí tài nguyên quốc gia!”
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi không nên quá kiêu ngạo!”
“Thảo nào đinh tự tổ, năng lực lý giải cùng biểu đạt của ngươi kém quá!” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ vẫy tay, “Sau này thấy gia vòng đường mà đi, bằng không chớ có trách ta kéo gốc gác của ngươi. Tin tưởng ta, chỉ cần ta muốn, đến khỏa khố của ngươi cũng có thể kéo ra!”
Bách tính hiếu kỳ hai bên trái phải nghe, tò mò hỏi: “Đỗ tiên sinh, cái gì gốc gác?”
“Hư!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Việc này chỉ có thể làm không thể nói.”
Mọi người cười ha ha.
Quách Nhuận Điền đẩy đoàn người ra hốt hoảng đi.
(Luna: Thương cho anh Tiền, chỉ vì anh là nam phụ phải làm nền cho nữ chủ. Thật lo lắng cho sự nghiệp tương lai sau này của a)
—— lời nói ngoài ——
Ân, thắng rồi! Đồng chí củ cải nhỏ của chúng ta sắp tới, hắn sắp làm một chuyện kinh thiên động địa, đoán thử xem, hắn muốn làm gì.
Ha ha ha ha!