Q1 – CHƯƠNG 43: NHÂN TÀI LƯỠNG TOÀN

Editor: Luna Wong – người và tiền tài đều có
Lộ lão tứ trằn trọc, làm thế nào cũng ngủ không được.

Quế Huyên mất tích bảy tám ngày, nếu quả thật bị người bán, hiện tại sợ rằng dữ nhiều lành ít…

Hắn lau nước mắt, dùng chăn che đầu, một bên, Thiết Ngưu bỗng nhiên oa oa khóc lên, mơ mơ màng màng hô nương.

Hắn ôm Thiết Ngưu, lộ ra một bộ biểu tình bất cứ giá nào, khoác y phục phải đi sát vách.

Hoa Tử và Nháo nhi đều ngủ, củ cải nhỏ ghé vào trên đùi Đỗ Cửu Ngôn ngủ gật, mê mê hoặc hoặc nói: “Nương, Đậu bá bá nói phản chính cũng không có việc gì, người cao hứng lúc nào đi thì đi.”

“Bất quá Chu bá bá đang xem công văn, ta đoán bọn họ có thể nhận được tụng án rồi.” Củ cải nhỏ vuốt mắt nói.

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, “Ngày mai ta đi xem.”

“Ân ân.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Nương a, ngươi phải kiếm nhiều tiền a.”

Đỗ Cửu Ngôn bóp mặt của hắn, “Tiền rơi vào mắt rồi!”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Ta thích tiền.”

Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, vừa đứng dậy nghe được có người gõ cửa, nghe được Lộ lão tứ nói: “Ngân Thủ tiểu ca, ta tìm Đỗ tiên sinh.”

“Vào trước đi.” Ngân Thủ dẫn Lộ lão tứ ngồi xuống, Đỗ Cửu Ngôn đã xuất hiện.

Mắt Lộ lão tứ hồng hồng, dung sắc ngưng trọng, vẻ mặt bi tráng.

“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, “Nghĩ ra đầu mối hữu dụng?”

Lộ lão tứ phù phù một tiếng quỳ xuống, xấu hổ nói: “Ta thỉnh Đỗ tiên sinh hỗ trợ, rồi lại không chịu nói sự thật, tiên sinh còn không tính toán nguyện ý giúp ta, ta, ta thực sự quá không phúc hậu.”

“Ngươi không nên như vậy. Đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là phải.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ dậy Lộ lão tứ, “Bất quá, nếu như ngươi quyết định báo quan, ta thấy cũng không cần. Trong nha môn ta đã nói rồi, ngươi không báo quan cũng được.”

“Nhưng là…” Lộ lão tứ đỏ mặt, “Tiên sinh, có lời ta không nói, lòng, trong lòng băn khoăn.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Chờ tìm được người lại nói. Chuyện của ngươi phức tạp, làm từng thứ một!”

“Ta nghe ngươi.” Lộ lão tứ cúc cung, “Không, không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi.”

“Vì sao ngươi không nói với hắn, có thể chân tướng không giống ngươi nghĩ.” Ngân Thủ đứng ở cửa tò mò hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Chân tướng chỉ có một, mời nghe… Danh bộ khoái điều tra từ từ sẽ rõ.”

Vẻ mặt Ngân Thủ bất đắc dĩ, “Cửu ca tự tin trước sau như một a.”

Củ cải nhỏ vỗ vỗ chân của hắn, nói: “Nương ta nói, làm việc không thể bỏ nửa chừng.”

“Ân?” Ngân Thủ nhìn hắn, củ cải nhỏ theo Đỗ Cửu Ngôn vào phòng, cười hì hì nói: “Nên, tự tin cũng không có thể bỏ nửa chừng.”

Ngân Thủ ngạc nhiên, lấy đầu đập tường, Trần Lãng sau lưng hắn bật cười, nói: “Nếu ngươi không học cho giỏi, đến củ cải nhỏ ngươi cũng không bằng.”

“Tiên sinh, không phải ta không đọc sách, là mẫu tử bọn họ quá giả dối.” Ngân Thủ nói.

Vọng Thư Uyển.com – Luna: Cái này ta công nhận, tác giả update củ cải nhỏ quá siêu, cho dù lăn lộn bên ngoài sớm cũng khó tinh được thế.

Trần Lãng cười nhìn sắc trời một chút, lo lắng nói: “… Cũng không biết Bả Tử thế nào, có thu hoạch hay không.”

“Cửu ca nói không có việc gì, khẳng định thắng lợi trở về!” Ngân Thủ đè nặng thanh âm, cười nói: “Cửu ca nói, nàng chuẩn bị mua lại viện này!”

Trần Lãng kinh ngạc không thôi, “Nàng nói như vậy?”

Ngân Thủ gật đầu, “Thiên chân vạn xác.”

“Nàng thật đúng là nói năng chua ngoa tim đậu hũ a.” Trần Lãng vừa bất đắc vừa lại ấm áp, thở dài nói: “Chúng ta cũng phải nỗ lực như Bả Tử a. Mọi người có thể ở cùng nhau cũng là duyên phận, đối với chúng ta nhiều nam nhân như vậy cũng không thể toàn dựa vào một nữ tử như Cửu Ngôn nuôi.”

Sắc mặt Ngân Thủ cứng ngắc, nhất thời ngứa tay khó nhịn, “Không thôi, ta đi làm một vố lớn?”

“Ngủ đi!” Trần Lãng nhíu mày, mắng hắn một câu, “Cửu Ngôn nói rồi, nếu ngươi trộm nữa, chặt tay ngươi treo đầu giường của ngươi, mỗi ngày để ngươi mỗi ngày cảnh tỉnh bản thân.”

Ngân Thủ rống to hơn một câu rồi chạy về phòng, “Chặt tay còn phải mỗi ngày cảnh tĩnh, lời này cũng chỉ có nàng mới có thể nói.”

Ngủ, Ngân Thủ mê mê, chợt nghe trên nóc nhà có một âm thanh, hắn kinh ngạc nhảy đi mặc khố quấn cánh tay chạy ra, “Người nào?”

Ngẩng đầu một cái, liền thấy người trên nóc nhà.

Đỗ Cửu Ngôn mặc trường bào thiên thanh sắc, một góc bào tử cho vào trong quần, thân hình cao ngất sắc mặt oai hùng đứng ở trên nóc nhà.

“Cửu ca.” Ngân Thủ ôm đầu khóc nói, “Sáng sớm, ngươi chạy lên nóc nhà làm gì?”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn chắp tay trước ngực, “Quấy rầy rồi!”

“Quấy rầy cái gì, ta muốn đi ngủ.” Ngân Thủ khóc ròng nói.

Đỗ Cửu Ngôn xoay người lại, điểm tường vây, xoay tròn một cái đẹp mắt trên không rồi mềm mại rơi xuống đất, nàng cười vân đạm phong khinh, “Mới bắt đầu luyện còn chưa quen thuộc, bất quá ngươi yên tâm, một tháng sau, ta nhất định không nháo đến ngươi.”

Ngân Thủ khóc không ra nước mắt.

Phòng của hắn ở trên cùng, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy leo tường không có tính khiêu chiến, bắt đầu khiêu chiến nóc nhà của hắn.

Xem ra hắn phải thay đổi phòng rồi.

Hừng đông, Lộ lão tứ ôm Thiết Ngưu đi qua, củ cải nhỏ mang theo Thiết Ngưu chơi ở trong viện tử, Trần Lãng thỉnh Lộ lão tứ ăn điểm tâm, “Không sao, nương của Thiết Ngưu nhất định có thể bình an trở về.”

“Â.” Tâm thần của Lộ lão tứ không yên, cũng cũng có tâm tư ăn cơm, “Đỗ, Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay chúng ta còn đi tìm không. Có muốn vào thôn kia hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn đồng hồ, “Ngày hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở nhà chờ tin tức.”

“Chờ tin tức?” Lộ lão tứ không giải thích được, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, “Bằng, bằng không ta đi báo quan… Tính mệnh của Quế Hương quan trọng.”

Đỗ Cửu Ngôn tha chén, nói: “Không cần. Tối hôm qua Tiêu Tam đã dẫn người đi Lưu gia ao, nếu như thế còn tìm không được Quế Hương, vậy ngươi báo quan. Bất quá, chỉ cần nàng còn sống, tìm người không phí sức.”

Vọng Thư Uyển.com
Đúng lúc này, bên ngoài có một trận ầm ĩ truyền đến, lập tức cửa của bọn họbị đẩy ra, một vị nữ nhân mặc khỏa quần cùng đoản quái thủy tẩy lam tóc rối bù vọt vào, ôm lấy Thiết Ngưu ngồi dưới đất, tê tâm liệt phế hô, “Thiết Ngưu, Thiết Ngưu con của ta!”

Thiết Ngưu cũng oa một tiếng khóc lên.

“Quế Hương.” Lộ lão tứ cọ một cái đứng lên, chần chờ một chút liền chạy tới.

Bả Tử và Tiêu Tam cũng tiến đến theo.

Hai người cũng là một thân uể oải, trên y phục đều là bụi.

“Chúc mừng Tam gia, xuất sư đại thắng a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nghênh đón, “Người trừ hại cho dân, giữ gìn trị an xã hội, là công bộc tốt của nhân dân!”

Tiêu Tam bị tức đến cười, “Công bộc tốt cái gì?” Lúc nói chuyện, ném một bao đồ qua, “Phân nửa, phần của tiểu tử ngươi!”

Đỗ Cửu Ngôn thiếu chút nữa đón không được, một bọc lớn trầm điện điện, nàng mở ra nhất thời hoa cả mắt.

Một bao bạc vụn khổ không đồng nhất cộng thêm bốn đĩnh vàng và một ít vòng cổ trân châu và vòng tay vàng các loại.

Thu hoạch thật đúng là lớn! Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, Bả Tử gật đầu với nàng mấy cái.

“Ngày hôm nay chớ đi, buổi trưa lưu lại ăn cơm uống rượu.” Đỗ Cửu Ngôn nhiệt tình mời Tiêu Tam, củ cải nhỏ kéo băng ghế dài đi qua, cười híp mắt nói: “Tam gia, mời người ngồi.”

Tiêu Tam cười khúc khích, chỉ vào củ cải nhỏ, “Nhi tử ngươi a… Thật đúng là giống ngươi.”

“Cốt nhục chí thân mà.” Đỗ Cửu Ngôn ném một túi tiền cho Ngân Thủ, Ngân Thủ hỉ tư tư cầm đi cho Trần Lãng cất.

Trần Lãng nói: “Ta đưa Nháo nhi đi mua thức ăn, ngươi nấu nước pha trà trước.”

Tâm tình của Ngân Thủ cực tốt gật đầu.

“Người ở nơi nào tìm được, không dễ dàng chứ?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một nhà ba người ôm nhau khóc.

—— lời nói ngoài ——
Có đề để đoán đây.
Hỏi: một bao vàng bạc châu bảo Tiêu Tam ném qua, tương đương bao nhiêu bạc?
A: 600 lượng
B: 800 lượng
C: 1000 lượng
Ân, hoan nghênh đến đoán, đoán trúng có thưởng, haha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play