Q1 – CHƯƠNG 41: TÌM NGƯỜI TÌM NGƯỜI
Editor: Luna Wong – alo alo 1234 nghe rõ trả lời, alo alo. Từ nay ad đổi bút danh thành Luna Wong, tên web cũng sẽ đổi thành novelland. Tạm thời để đó cho mọi người quen đã, sau này đổi tên không vào được tên cũ mọi người nhớ search tên mới nha. Cám ơn mọi người luôn quan tâm ủng hộ ta.
“Ngươi rất thích cây quạt này?” Bả Tử theo nàng đi ra, nhìn chằm chằm cây quạt trong tay nàng.
Người khác không biết, nhưng Đỗ Cửu Ngôn không có lợi không có khả năng sảng khoái như vậy.
Giải thích duy nhất, cây quạt của Lộ lão tứ, đúng là bảo bối.
“Làm người tốt chuyện tốt, ngươi không hiểu?” Đỗ Cửu Ngôn ghé mắt nhìn hắn, “Ngày mai có rảnh không, cùng nhau tu thiện đức?”
Bả Tử bật cười, lắc đầu, “Ngươi tu thiện đức, ta tiếp tục khổ hạnh.”
“Lập công cũng không muốn?” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn hắn, “Không muốn làm tướng quân binh sĩ, không phải binh sĩ tốt. Ngươi xuất sắc như vậy, nói vậy rất muốn đi.”
Bả Tử cười ha ha, đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu Ngôn thấy hắn cười to.
Còn không xấu.
“Củ cải nhỏ nói, theo cha hắn có thịt ăn.” Bả Tử chắp tay, “Đa tạ Đỗ tiên sinh thưởng cơm ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Khách khí!”
Lúc nói chuyện, hai người về đến nhà. Đỗ Cửu Ngôn thu cây quạt như có điều suy nghĩ ngồi ở chính sảnh, Trần Lãng hỏi: “Qua đó một chuyến, phát hiện cái gì?”
“Giường là giường đơn, trong ngăn kéo y phục của nữ nhân rất ít, cửa bày một đôi hài vải của nữ, bên ngoài đều bày đồ của Thiết Ngưu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Nháo nhi nói: “Có địa phương kỳ quái sao?”
“Kỳ quái a.” Ngân Thủ nói: “Đã thành thân, nghèo hơn nữa cũng phải có một cái giường đôi, mua vài kiện y phục làm hai đôi hài chứ?”
Nháo nhi không hiểu.
“Ta nhớ kỹ bọn họ một nhà bốn ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ngân Thủ.
Ngân Thủ lắc đầu, Trần Lãng nói: “Đại nhi tử bị Vương Lại ôm đi, là chuyện của bốn năm ngày trước.”
Đại nhi tử bị ôm đi, Lộ lão tứ không khẩn trương, chỉ lo Thiết Ngưu. Đỗ Cửu Ngôn mở cây quạt ra phe phẩy, “Ta hiểu rồi!”
“Hiểu cái gì?” Nháo nhi hỏi.
Tất cả mọi người nhìn nàng.
“Loại sự tình này nói không chắc, đợi khi tìm được Quế Hương, cùng nhau giải thích đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Trần Lãng di một tiếng,, chỉa về phía cây quạt của nàng, “Thơ này, rất đặc biệt!”
Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Tụng phí của Lộ lão tứ, ta miễn cưỡng thu.”
Vọng Thư Uyển.com
Thư phòng, Đỗ Cửu Ngôn đọc thơ dưới đèn, “. . . Tầm mộng? Xanh nhất chi trường cao. . .”
“Tổ sư gia, còn là một vị thanh niên văn nghệ a.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt ve chữ trên cây quạt. Giản thể, chữ nhỏ như in, “Khai quốc hoàng đế, thanh niên văn nghệ, tụng sư. . . Còn có cái gì công tích trác việt?”
Đỗ Cửu Ngôn ném cây quạt vào trong ngăn kéo, đứng lên duỗi thắt lưng, cười nói: “Chờ ta đi kinh thành, nhìn xem ngươi còn có vĩ tích nào để kẻ khác ca tụng không.”
Tiền nhân tài thụ, hắn là tài thụ nhân thật là vĩ đại a!
“Có duyên phận như vậy, chẳng lẽ là muốn ta đi theo bước chân của người?”
Ngày thứ hai chính giờ dần, Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra, rửa mặt cột bao cát lên xuất môn, ngoài ngõ nhỏ là cửa hàng bánh bao, cửa đối diện là hồn đồn than(quán bán mì hoành thắn), nhưng nàng ít đến đó lắm.
Chạy quanh ngõ nhỏ năm vòng, mặt không hồng không thở mạnh đứng ở phía dưới tường vây, nhấc chân, điểm tường, thân thể giống như yến, trong nháy mắt lướt qua đầu tường.
Vừa nháy mắt, nàng lại lần nữa nhảy đi qua.
Vững vàng rơi xuống đất, bao cát trên chân hoảng hoảng, nàng ngẩng đầu nhìn đỉnh, dược dược dục thí.
“Đỗ, Đỗ tiên sinh?” Lộ lão tứ ôm Thiết Ngưu đứng ở cửa, “Nguyên lai tiếng động mỗi sáng sớm, là ngươi luyện công a.”
Thiết Ngưu còn đang ngủ, khéo léo nằm ở trong khuỷu tay phụ thân, thật ấm áp. Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, cảm giác mình bị tổ sư gia lây bệnh, cũng biến thành một vị thành niên văn nghệ.
“Đúng vậy, rỗi rãnh không có việc gì làm, tập luyện cho cường thân kiện thể.” Nàng chỉ chỉ viện tử, “Đi vào trước chờ ta, ta rửa mặt thay quần áo xong liền đi.”
Lộ lão tứ ứng tiếng vâng là theo chân nàng, gãi đầu một cái cảm thấy kỳ quái, “Thế nào cảm giác. . . Đỗ tiên sinh so với hôm qua trắng hơn nhiều?”
Không đợi hắn suy nghĩ ra đáp án, Đỗ Cửu Ngôn đã đổi xong y phục đi ra. Một kiện trường bào tàng thanh, mặt đen sì, mắt phượng xinh đẹp thần thái sáng láng, phân minh vẫn là vị niên thiếu đen kịt ngày hôm qua kia.
“Nhìn lầm rồi.” Lộ lão tứ lầu bầu một câu.
Bả Tử từ phòng bếp đi ra, trên vai đeo hồ nước, cầm đao trong tay, hắn hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi thôi!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói bới nhi tử: “Nhi tử, nhớ kỹ đi nói một tiếng với Đậu Vinh Hưng, ngày hôm nay ta nghỉ ngơi.”
Củ cải nhỏ ngáp, “Đã biết cha. Tự ngươi cẩn thận nga.” Lúc nói chuyện, chạy đến, đưa đồng tiền cho nàng, “Cha, cho ngươi mua bữa trưa, ta cảm thấy Lộ thúc khẳng định không có tiền mời ngươi ăn cơm.”
Mặt của Lộ lão tứ đỏ.
“Nhi tử ta biết quan tâm.” Đỗ Cửu Ngôn thu tiền, đi nhanh xuất môn.
Lộ lão tứ thấy Bả Tử cũng đi có chút sợ, nhưng không dám hỏi, cẩn thận theo sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, trực tiếp đi cửa thành.
“Đỗ tiên sinh hảo.”
“Đỗ tiên sinh xuất môn a.”
“Đỗ tiên sinh lúc rảnh rỗi đến tiệm ăn của ta ăn cơm, ta không thu tiền của người!”
Một đường xuất môn, trên đường vô số người chào hỏi hắn.
Hắn vội vã hô: “Đỗ, Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay ngoài thành ta tìm vô số lần.”
“Sau đó thì sao?” Dưới chân của Đỗ Cửu Ngôn không ngừng, Bả Tử cũng không chậm, Lộ lão tứ theo liền có chút đuối, “Ta còn đi chỗ nàng đào rau xem qua, một điểm đầu mối cũng không có.”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, nói: “Ngươi đi không có, ta đi bất đồng.”
Lộ lão tứ ngạc nhiên, chợt nghe Bả Tử nhàn nhạt nói: “Tự tin của nàng, ngươi từ từ sẽ quen thôi.”
Ngoài thành đi suốt ba dặm hơn chính là một con sông, hai bên bờ sông là núi, Lộ lão tứ chỉ vào núi tựa thành, nói: “Nơi này có đường nhỏ, có thể vòng qua vào núi, trước đây ta từng mang nàng đến.”
“Thượng Hà trấn ở nơi nào?” Vương Lại nói mình là người Thượng Hà trấn.
Vọng Thư Uyển.com
Lộ lão tứ biến sắc, chần chờ chỉ vào đường sông đối diện núi, trả lời: “Chân núi ngọn núi này chính là Thượng Hà trấn. Đi qua núi bên kia chính là Hạ Hà trấn.”
“Đa biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vào núi xem trước.”
Lộ lão tứ thở phào nhẹ nhõm, đi ở phía trước, ước chừng thời gian uống cạn chun trà, dừng lại ở một khối sườn dốc, “Chính là chỗ này.”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát bốn phía, ở đây là chân núi, bốn phía cây cối rậm rạp, rất ít người lui tới, nàng đi một vòng dừng lại, dùng chân đùa bỡn cỏ xanh, “Lúc này có thể đào được rau dại gì?”
“Địa thái (Capsella bursa-pastoris họ nhà cải) và tùng nhũ cô tử (nấm sữa).” Để chứng minh, Lộ lão tứ thực sự nhổ một nhánh cỏ, rút một nhánh địa thái ra, “Lúc này mặc dù có chút già héo, nhưng còn có thể ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau.
“Ta vào núi xem.” Lúc nói chuyện hắn đi dọc theo trên sơn đạo, Đỗ Cửu Ngôn đẩy cây cỏ, có chút dấu chân sâu cạn của hắn nhưng không có giá trị gì.
Nàng đứng dậy nhìn phía xa, “Dọc theo quan đạo có thể đi đâu?”
“Thành gần nhất chính là Tân Hóa, có hai trăm dặm đường.” Lộ lão tứ đáp trả, có chút không hiểu Đỗ Cửu Ngôn không tìm người, vì sao ở chỗ này hỏi nhiều vấn đề như vậy.
Cái đó và tìm người có quan hệ gì sao?
“Sau lưng núi có thôn không?” Đỗ Cửu Ngôn vừa đi về phía núi vừa nói: “Chúng ta đi vòng qua mặt trái sơn đạo.”
Ngọn núi truyền đến tiếng hắng giọng thấp thấp của Bả Tử.
“Đến đó chính là ao của Lưu gia.” Lộ lão tứ lại hỏi, “Vị bộ khoái đại ca kia, quý, quý tính?”
Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa đánh giá đường nhỏ, mạn bất kinh tâm trả lời: “Không biết, ta không quen hắn.”
Lộ lão tứ ngạc nhiên, cảm thấy người đọc sách chính là không giống người thường.
Sơn đạo không nối liền quan đạo, mặc dù không dễ đi, nhưng vì không cao nên không nguy hiểm, trước sau đi hơn một canh giờ, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy ao Lưu gia Lộ lão tứ nói.
Một thôn xóm ở trong khe núi, nhà bằng bùn và gạch xanh một màu, mái cỏ tranh, phòng ở thấp bé cũ nát, có tường ngoài thậm chí dùng gỗ để chống.
Cửa từng nhà phơi y phục, khói bốc trong ống khói, mặc dù không có thấy người đi lại, nhưng rất có khói lửa khí.
“Ta từng đến đây, ta đi hỏi thăm.” Lộ lão tứ vội vã muốn đi hỏi thăm.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên kéo hắn, nhìn chằm chằm trong sơn thôn, nói: “Muốn mất mạng, cứ đi.”
“Không, sẽ không a. Ta từng đến đây.” Lộ lão tứ không giải thích được, “Đỗ tiên sinh cảm thấy nguy hiểm?”
Nơi nào có nguy hiểm, hắn, hắn không nhìn ra a.
—— lời nói ngoài ——
Ban ngày quên up, ngủ một giấc thức dậy mới up, ta rất chăm chỉ, CALL cho mình!