Q1 – CHƯƠNG 217: TẨU VI THƯỢNG SÁCH
Dịch giả: Luna Wong
“Trộm mộ?” Cầu Chương cười ha ha một tiếng, “Nói như vậy, bổn quan sẽ bái tướng phong hầu?”
Chỉ có mộ vương công hầu tước với bị trộm, tiểu mộ tầm thường thì gọi là đào mộ.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân, làm người phải có lý tưởng, người mặc dù đã tuổi già sắc suy, nhưng cố gắng một chút, vẫn có chút hy vọng giành được chiếm được đệ nhị xuân.”
“Nhờ vào ngươi.” Cầu Chương chắp tay nói: “Như kéo Quách đại nhân và Phó đại nhân, kéo ta một cái.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn hắn.
“Ai nha, quên mất. Vị trí ngày hôm nay của bổn quan, cũng là ngươi kéo.” Cầu Chương cười ha ha, “Vậy ngươi nỗ lực, kéo ta thêm một cái?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân, người phải tri túc thường nhạc.”
“Đúng, đúng!” Cầu Chương nhìn nàng, nói: “Ngươi lần này có đủ danh tiếng a, mặc dù không có giống trước đây khẩu chiến đàn nho đại phóng tia sáng kỳ dị, nhưng một quan ti này, tuyệt đối khiếp sợ triều dã.”
“Bất quá, ngươi phải cẩn thận một chút.” Cầu Chương nói: “Năm mới nên mới hưu mộc, chờ qua mùng sáu khai triều, ta phỏng chừng còn có một đống chuyện chờ ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Ngươi nghĩ a, Lý Chấp tham bao nhiêu bạc, trong này dính dáng lợi ích của bao nhiêu người? Lúc đó tùy tiện kết án chém Mã Ngọc Nương cũng thôi, nhưng ngươi làm một tam ti hội thẩm.”
“Ngươi không phát hiện Tiền thị lang không kịp chờ đợi tham dự việc này, hắn đây là muốn dùng án kiện của Mã Ngọc Nương, dính dáng ra án tử Lý Chấp tham ô kéo Nhâm các lão.”
“Rút củ cải ra khỏi bùn, có thể được bao nhiêu xem bấy nhiêu.” Cầu Chương nói: “Nhâm các lão và Ngô đại nhân bên kia có thể nhìn ngươi thuận mắt sao?”
Cầu Chương lại nói: “Thứ hai, Mã Ngọc Nương là phụ nhân, ngươi biện tụng là tuyên dương, mệnh của người nào cũng không tiện, mạng người đều bình đẳng?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Nên, có người nghe không thoải mái, đến lúc đó sổ con tấu ngươi, nhất định bay đầy trời, nhất là mấy ngự sử cả ngày tìm xương trong trứng gà, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?”
“Người của Nhâm các lão, nói không chừng còn có thể chen chân từ chỗ ngươi, phản kích Lỗ đảng(phe bác Lỗ).”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đại nhân băn khoăn đúng, nên ta quyết định hai ngày này liền đi.”
“Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cầu Chương cười hắc hắc, nói: “Cũng được, phản chính ngươi người không ở kinh thành, lại không theo chính(trị), bọn họ không làm gì được ngươi.”
Chúng ta đây ngày hôm nay trở về thì thu dọn đồ đạc.” Tiền Đạo An ngưng mi nói: “Trước khi khai triều, liền rời khỏi kinh thành.”
…
Lúc này, trong thư phòng Nhâm Duyên Huy, Ngô đại nhân và hộ bộ Tôn thượng thư đang uống trà, ba người ngồi đối diện nhau, trầm mặc một khắc, Ngô đại nhân nói: “Vừa khai triều, bên kia khẳng định nói chuyện Lý Chấp, nếu như ta không có đoán sai, mấy ngày nay nói không chừng cũng đã chỉnh lý tấu chương.”
“Đại nhân, thư và tiền tài Lý Chấp lui tới trong kinh, hai ngày trước năm, hạ thần để người âm thầm điều tra một phen, quả thực… Không ít.” Tôn thượng thư nói: “Không nói các vị lại bộ, chính là hai vị hộ bộ thị lang cũng có liên quan.”
Nhâm Duyên Huy tức giận xoa xoa trán, “Hôm qua trong cung, Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn còn sai sử nhi tử vội tới đòi chữ của Lỗ các lão. Ta thấy, chen chân từ chỗ tụng sư này.”
“Nghĩ biện pháp để hắn ở lại kinh thành. Lại khiển người đi thăm dò lai lịch của hắn.”
“Nhưng nhi tử của hắn do thái hậu làm chủ, nhận Quế vương làm nghĩa phụ. Nếu vạch tội, nương nương có thể mất hứng hay không?”
Nhâm Duyên Huy xua tay, “Là nhi tử hắn nhận nghĩa phụ, cũng không phải hắn. Huống chi thái hậu nương nương cũng không để ý chuyện triều chính, sẽ không vì vậy mà mất hứng.” Lại nói: “Chủ đề chính là, hắn vì giúp Mã Ngọc Nương tranh thủ đồng tình, mà bịa đặt chứng cứ phạm tội của Lý Chấp.”
Chen chân từ nhỏ, phản kích Lỗ đảng hất nước bẩn.
“Vâng, sáng sớm ngày mai hạ thần phân phó, thừa dịp mấy ngày nay chuẩn bị cho tốt.” Ngô đại nhân nói.
Vừa khai triều, thì có một hồi trận đánh ác liệt đang chờ.
Ngày thứ hai, bọn họ khiển người đang chờ ngoài khách sạn và Quách phủ, mãi cho đến mùng bốn, người giám thị đều xác định đám người Đỗ Cửu Ngôn còn ở trong khách sạn.
Như vậy, tất cả mọi người chờ mùng sáu khai triều.
Bookwaves.com.vn
. . .
Cuối năm hưu mộc, mỗi ngày ba bữa Triệu Dục cũng sẽ đến Khôn Ninh cung dùng bữa với thái hậu.
Ngoại trừ Triệu Dục, Quế vương cũng mỗi ngày đều tới, đúng giờ đúng lúc.
Thái hậu thả thìa, bưng nước súc miệng, dư quang quét Quế vương, “Sáng sớm, ngươi đến chỗ ai gia ăn ké, trong phủ ngươi thì không thể thả nỗi trù một trù tử?”
“Một mình ta, không cần những thứ này.” Quế vương nói.
Thái hậu trở tay đâm trán của hắn, “Ngươi nói một chút, lúc nào có thể bình thường, sống cho đàng hoàng.”
“Đau.” Quế vương vuốt cái trán, “Ta mỗi ngày đến, người chê ta phiền, nếu là ta không đến, người lại nói ta không lương tâm.”
“Làm người khó.” Quế vương đổ một chén tổ yến vào miệng.
Thái hậu chỉ vào hắn nói với Triệu Dục: “Có nhìn thấy chưa, ăn cái gì cũng chọn đồ tốt. Hôm nay bắt đầu, hắn vào cung tới dùng cơm, ngươi trừ tiền tiêu vặt của hắn.”
“Được.” Triệu Dục nín cười, nhìn Quế vương: “Hắn ăn như thế, phỏng chừng một tháng một nghìn lượng bạc.”
Quế vương thả thìa, “Vậy thì thật là tốt, thêm chút tiền tiêu vặt cho ta đi.” Lúc nói chuyện nhìn Triệu Dục, “Một tháng sáu nghìn lượng, ta cho ngươi trừ một nghìn.”
“Trẫm một tháng chưa tói sáu nghìn lượng.” Triệu Dục bị tức nở nụ cười, “Ngươi ít được một tấc lại muốn tiến một thước với ta đi.”
Quế vương nói: “Vậy ngươi tìm chút chuyện cho ta làm đi, ta rất buồn chán.”
“Mẫu hậu.” Triệu Dục rất ngạc nhiên, “Hắn cư nhiên mở miệng đòi làm việc. Đây thật là trưởng thành hiểu chuyện rồi.”
Thái hậu đè nén cao hứng, hù nghiêm mặt cùng Triệu Dục kẻ xướng người hoạ, “Hắn có thể làm chuyện gì, mỗi ngày chơi bời lêu lổng chỉ biết ôm tiền, ta thấy cho hắn đi chăn ngựa là tốt nhất, để hắn rèn đúc cho tốt.”
“Nhìn ngươi ốm như gậy trúc.” Thái hậu ghét bỏ nói.
Quế vương trừng mắt, “Nương, ta đây là cơ bắp, thế nào đến miệng người thành gậy trúc?”
“Được, cơ bắp. Ngươi nói xem ngươi muốn làm cái gì?” Thái hậu hỏi.
Quế vương suy nghĩ một chút, “Ta đi Đại Lý tự, hoặc Thuận Thiên phủ cũng được.”
“Hồ đồ.” Triệu Dục nói: “Mãi mãi không có vương gia nào đi Đại Lý tự chỉ điểm hình ngục, ngươi ngày hôm nay đi, ngày mai trên bàn trẫm, đều là tấu chương vạch tội ta ngươi.”
“Không muốn bị bị mắng, thì lão lão thật thật nghĩ chuyện muốn làm.”
Quế vương nhất phó hình dạng sinh không thể yêu, “Ta đây đi Quảng Tây, Trấn Viễn phủ cũng được.”
“Còn nói với trẫm chuyện Trấn Viễn phủ?” Triệu Dục nói: “Ngươi tốc tốc giết giải tán đám ô hợp của ngươi, bằng không trẫm giết bọn họ.”
Quế vương hừ một tiếng, “Giết đi.”
“Ngươi!” Triệu Dục sinh khí, Quế vương đổi giọng nói: “Nâng tiền tiêu vặt đi, một tháng sáu nghìn lượng.”
Triệu Dục ngẩn ra, một hơi thở một hơi thở trong cổ họng, nhịn không được nở nụ cười, lấy đũa đánh tay của Quế vương, “Nói tới nói lui, vẫn là nâng tiền tiêu vặt, ngày nào đó nếu như trẫm bị bệnh, cũng là bị ngươi chọc giận mới bệnh.”
“Đừng để ý đến hắn, đầu xuân để hắn làm hôn sự lần nữa, trong phủ An quốc công. . .” Quế vương khoát tay, “Nương, ta không thành thân, nếu như ngươi lại để cho ta thành thân, ta sẽ đi thật a.”
Thái hậu cầm khăn khóc, che mắt cũng không có nước mắt, khóc bi bi thương thương, “Ta sợ đến chết cũng bế không được tôn tử của tiểu nhi tử rồi.”
Mí mắt của Quế vương nhảy.
Bookwaves.com.vn
“Nương nương, người đừng nóng giận, vương gia chính là tính tình tiểu hài tử, nói đàng hoàng hắn sẽ nghe lời người.” Tiền ma ma đi ra hòa giải, “Vương gia, người tuổi không nhỏ, sớm muộn gì đều phải thành thân, kéo cũng không kéo được lâu a.”
Tràng diện này, hầu như cách mỗi ba ngày sẽ trình diễn một lần, Quế vương nhìn quen không quái, ứng đối như thường, “Ân, thành thân sẽ thành thân, thế nhưng ta muốn tự chọn, các ngươi không được nhét nữ nhân cho ta a, nhét là hại người ta thủ tiết.”
“Việc này, không địa đạo!” Quế vương nói.
Thái hậu tức giận không khóc nữa, trừng mắt nhi tử một cái, nói với Tiền ma ma: “Đi mời củ cải nhỏ vào cung, ai gia muốn nhìn hắn.” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Quế vương, “Trưởng thành rồi càng không ngoan làm ầm ĩ, vẫn là khi còn bé hiểu chuyện khả ái.”
Tiền ma ma xác nhận, để người đi mời củ cải nhỏ.
“Chờ hài tử kia tới ngươi cũng trông thấy.” Thái hậu nói với Triệu Dục: “Giống nhau như đúc đệ đệ ngươi khi còn bé, nếu không phải tuổi không giống, ta cũng hoài nghi là nhi tử của hắn.”
Triệu Dục gật đầu, “Lần trước người nói thu nghĩa tử, ta đã muốn gặp. Cha hắn Đỗ Cửu Ngôn, ta cũng dự định gặp một lần.”
“Nhìn án tử của Mã Ngọc Nương, người này là một chính phái. Quách Đình nói hắn đi chuyến này, tụng phí cũng không có cần.” Triệu Dục rất thưởng thức.
Thái hậu gật đầu, nói với Quế vương: “Ngươi không phải là bạn tốt với Đỗ Cửu Ngôn sao, lui tới nhiều với hắn, mới có lợi với ngươi.”
“Đã biết, ta đều là nghĩa phụ của nhi tử hắn, không muốn cũng không được a.” Lúc nói chuyện dư quang của Quế vương liếc cửa một mắt, đứng dậy nằm trên nhuyễn tháp, Tiền ma ma vội lên điểm tâm cho hắn, hắn nhắm mắt lại ngủ.
Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Triệu Dục: “. . . Không thôi, lưu Đỗ Cửu Ngôn ở kinh thành?”
“Nói như thế nào?” Triệu Dục hỏi.
Thái hậu đè thanh âm nói: “Hắn mới vừa nói chỉ điểm hình ngục, là bởi vì cùng Đỗ Cửu Ngôn ở Thiệu Dương làm án đặc biệt. Đây là Đỗ Cửu Ngôn ảnh hưởng, thích nghề này.”
“Nếu như Đỗ Cửu Ngôn một mực ở kinh thành, hai người suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, làm tụng án, hắn chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ ngươi nữa.”
Triệu Dục suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Mẫu hậu nói có lý, trẫm hạ khẩu dụ cho Yến kinh bên kia, để cho bọn họ an bài Đỗ Cửu Ngôn tiến tụng hành.”
“Có thể.” Thái hậu gật đầu.
Mẫu tử hai người thương lượng, tiểu nội thị bên ngoài đã trở về, thấp giọng nói vài câu với Tiền ma ma, Tiền ma ma tiến đến, nhỏ giọng trả lời: “Thánh thượng, nương nương, đoàn người Đỗ Cửu Ngôn ly khai Yến kinh, về rồi.”
“Về rồi?” Thái hậu sửng sốt, đầu lông mày túc lên, đang muốn nói, Tiền ma ma đưa phong thư qua đây, “Tiểu nội thị nói, hắn đi khách sạn, đông gia khách sạn cho hắn, nói là tiểu hài để hắn chuyển giao người trong cung. Mặc kệ trong cung là ai đến, đều phải đưa.”
“Củ cải nhỏ cho ai gia?” Thái hậu tiếp nhận thư mở ra, chỉ thấy bên trong dùng bút viết một hàng chữ: Thái hậu nương nương an khang, ta nhớ nhà, chờ ta trưởng thành rồi trở lại thăm người nga.
Cuối cùng, còn vẽ một khuôn mặt tươi cười thú vị.
“Hài tử này.” Thái hậu bật cười, đưa cho Triệu Dục, “Ngươi xem một chút.”
Triệu Dục xem qua bật cười, vừa quay đầu lại chỉ thấy Quế vương không biết lúc nào đứng ở phía sau hắn xem thư, hắn đưa cho hắn, nói: “Bạn tốt và nghĩa tử của ngươi đi rồi ngươi cũng không biết?”
“Ta đương nhiên biết.” Quế vương nói: “Chỉ là không biết củ cải nhỏ lưu thư cho nương.”
Lúc nói chuyện bĩu môi, phất tay áo nói: “Ta mệt nhọc, về nhà ngủ.”
Dứt lời, phất tay lung lay lắc lư đi ra cửa.
“Đỗ Cửu Ngôn này thật đúng là không tệ, trẫm cho là hắn khó có được tới đây, đánh một quan ti xinh đẹp, thế nào cũng sẽ lưu mấy tháng nghiên cứu một phen, không nghĩ tới cứ như vậy lặng yên không một tiếng động đi mất.” Triệu Dục nói.
Thái hậu cũng gật đầu, “Vừa lúc năm mới, bằng không ngươi còn có thể gọi hắn vào triều, hỏi vài câu.”
“Vâng!” Triệu Dục nói: “Coi như là lưu một tiếc nuối, nếu thật là nhân tài, nhất định còn có cơ hội trở lại kinh thành.”
Thái hậu gật đầu.
—— lời nói ngoài ——
Đi đi, bất quá kinh thành hội trở lại!
Nói, gió mát trục nguyệt văn ở đề cử, lúc rảnh rỗi khứ cất dấu hắc, rất nhanh thì hội mập mập đát, 《 hòn ngọc quý trên tay: Tước gia, tiết tháo ni! 》
PS: Nhắn lại, đầu phiếu, đoạt tiền lì xì. Ngày mai gặp.