Q1 – CHƯƠNG 215: ĐẦU CHOÁNG MẮT HOA
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi lại muốn ôm đùi bự?” Quế vương đã sớm biết, nàng và Quách Đình còn có củ cải nhỏ ở trong viện tử lặng lẽ nói, hắn vỗ vỗ chân của mình, “Chân tráng kiện như thế, ngươi không ôm, ngươi mù đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, “Tự giữ lại dùng đi.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Quế vương nói.
“Nói tiếng người, rốt cuộc ai a?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Vì sao ngươi đột nhiên quan tâm vương phi không biết sống chết của ta?” Tâm đầu của Quế vương nhảy một cái, hé mắt, “Ngươi, sẽ không thực sự là đoạn tụ chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không muốn để ý ngươi, tái kiến tái kiến!”
“An quốc công là tổ phụ của vương phi ta!” Quế vương nói: “Lỗ các lão và An quốc công là thân gia. An quốc công có ba nhi tử, vương phi không biết sống chết của ta là đích trưởng nữ của Tần nhị gia.”
Đỗ Cửu Ngôn bị cường liệt trùng kích, đỡ tường một trận đầu váng mắt hoa.
Thân phận của nàng có phải hơi cao một chút hay không?
“Ngươi làm gì, muốn giả bộ bất tỉnh để ta đỡ ngươi?” Quế vương nhảy ra che chở thân thể đề phòng nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn suy yếu quét hắn một mắt, trả lời: “Lạnh!”
Nàng rốt cuộc hiểu dụng tâm lương khổ của Bả Tử.
Cũng đúng, nữ tử có thể làm Quế vương phi, sao lại có thể là dân chúng bình thường.
Chỉ có ngoại tôn nữ của Lỗ các lão, tôn nữ của An quốc công, mới có thể xứng với cao quý hoàng gia a.
Thế nhưng đây. . . Đây cũng quá cao quý.
Kinh thành, nàng không nên tới a.
Hiện đang hối hận. . .còn kịp không?
“Y phục của ta cũng không nhiều.” Quế vương kéo y phục nói: “Ai bảo ngươi không mặc nhiều chút.”
Đỗ Cửu Ngôn thở hổn hển khẩu khí, bình phục tâm tình phức tạp của bản thân, nhìn chằm chằm Quế vương quan sát trên dưới, chính là người này. . .nàng phải làm sao?
Ám sát? Đầu độc?
“Ẻo lả.” Quế vương nói: “Ngươi hãy tôn trọng một chút, trực câu câu quan sát như thế, ngươi có xấu hổ hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn muốn giết chết hắn, xả giận, nhìn Quế vương cười, nói: “Tên gì?”
Nhất định là đoạn tụ không thể nghi ngờ, không chỉ truy vấn tên của hắn, còn quan tâm Quế vương phi không may, “Ta họ Triệu, tên một chữ Triệu Đỉnh, tự Mặc Hề!”
“Cực êm tai, nhất ngôn cửu đỉnh, mặc dù không quá phù hợp với ngươi, nhưng so với mặc hề nho nhã hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, di một tiếng nhìn Quế vương.
Quế vương cũng híp mắt nhìn nàng.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nói như vậy một mình ta chính là tám mươi mốt ngươi rồi.” Lúc nói chuyện, hai ngón tay xe thành một sợi chỉ, “Vương gia, ngươi rất nhỏ a.”
Quế vương hung, “Ẻo lả, ngươi lặp lại lần nữa?”
“Tám mươi mốt.” Đỗ Cửu Ngôn bước nhanh đi tới, “Không cùng đường, sau này không gặp nữa.”
Cấp tốc lên xe ngựa của Quách Đình.
Quế vương ngưng mi, đầu lông mày chăm chú tỏa thành một nút thắt, “Cửu cửu quy nhất?”
“Ẻo lả này, chiếm tiện nghi của ta.” Quế vương mất hứng, chắp tay sau đít tức giận đi, Cố Thanh Sơn tiến lên đây hỏi: “Gia, người ngày hôm nay không ở trong cung dùng bữa?”
Quế vương quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Giận no rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Quách Đình hỏi: “Là. . . Về nhà trước hay là đi Lỗ phủ?”
“Về nhà trước đi, củ cải nhỏ khẳng định đói bụng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn nhi tử.
Củ cải nhỏ gật đầu, “Quách gia gia ta thật là đói a, chúng ta về nhà trước đi ăn cơm có được hay không?”
“Được!” Quách Đình sờ sờ đầu củ cải nhỏ, lại cười nói: “Ngày hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, tuổi còn nhỏ không ti không hàng ứng biến thoả đáng, tương lai bất khả hạn lượng.”
Củ cải nhỏ híp mắt cười.
Trở về Quách phủ, Bả Tử chính chờ ở cửa, thấy bọn họ đi tới, bước lên phía trước chắp tay nói: “Quách tướng quân, ta có việc nói với Cửu Ngôn, nói xong cũng tới dùng cơm.”
“Được, đi đi.” Quách Đình gật đầu trở về nhà.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử còn có củ cải nhỏ trở về khách sạn, củ cải nhỏ bò lên trên kháng ngồi, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử một người một bên.
Bả Tử đánh giá hai phụ tử, ngưng mi hỏi: “Có phải hay không đã xảy ra chuyện?”
“Thái hậu nói củ cải nhỏ giống Quế vương khi còn bé, để củ cải nhỏ nhận tặc làm cha!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, “Ngươi từ vừa mới bắt đầu cũng rất xác nhận? Ta họ Tần, ngoại tổ là Lỗ Chương Chi, là vương phi của Quế vương?”
Nên tới rốt cuộc cũng tới, từ lúc đến kinh thành, Bả Tử chuẩn bị kỹ càng, hắn gật đầu nói: “Phải!”
Đỗ Cửu Ngôn sẽ không dự định hỏi nữa, nàng hoảng hốt.
“May là ta ngày hôm nay nói ta năm tuổi lẻ tám tháng.” Củ cải nhỏ vỗ ngực, “Làm ta sợ muốn chết.”
Bả Tử sờ sờ đầu củ cải nhỏ, nói: “Ngươi làm đúng.” Lại nói: “Hiện tại chỉ là hoài nghi mà thôi, dù là nhận làm nghĩa tử, bọn họ cũng không có khả năng dự đoán được, ngươi chính là Tần Cửu Yên!”
Tần Cửu Yên? Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ tên một chút, vẫn là tên là của nàng êm tai.
“Cha a, ” củ cải nhỏ hỏi: “Nói như vậy, ta là nhi tử của Quế vương gia, ngươi. . . Là tức phụ hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Đúng vậy tiểu thế tử, ngươi muốn nhận tổ quy tông sao?”
“Vương phi nương nương, củ cải nhỏ không muốn.” Củ cải nhỏ lắc đầu, “Nói như vậy, ngươi không thể làm cha ta, cũng không thể làm tụng sư.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Từ giờ trở đi, quên tất cả tin tức ngày hôm nay chúng ta biết, ngươi vẫn là Đỗ Hồng Lân, nương ngươi đã chết, ngươi năm tuổi lẻ tám tháng, có nhớ chưa?”
“Nhớ kỹ.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha a,. . . Vậy thái hậu nương nương cũng là thân nãi nãi của ta?”
Củ cải nhỏ sờ sờ bao phục hắn mang về, một bao vàng a!
Lúc Tiền ma ma cho hắn hắn nhìn một chút, trước sau cho hai lần, tổng cộng là hai mươi đĩnh hai trăm lượng vàng.
“Cẩn thận là hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nghiêm túc nói: “Thiên kim khó đổi tự do của hai chúng ta.”
Củ cải nhỏ biết nặng nhẹ, gật đầu, “Người yên tâm, đánh chết ta cũng sẽ không nói.”
Đỗ Cửu Ngôn rất lo nghĩ, đối với thân phận của Tần Cửu Yên nàng không bài xích, thế nhưng nàng rất bài xích, chuyện nàng và Quế vương là phu thê.
Mỗi khi nghĩ vậy, nàng hận không thể ám sát Quế vương.
“Có thể diệt trừ không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, “Không có hắn, ta có thể khoái trá thủ tiết.”
Bả Tử bật cười, nói: “Ngươi xác định muốn giết?”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi suy nghĩ một chút, phất tay nói: “Quên đi, ám sát quá thô bạo, hắn không phải tạo phản sao? Ta ủng hộ hắn tạo phản, như vậy hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị chém đầu.”
“Ngươi xác định có thể?” Bả Tử hỏi: “Không phải xá cận cầu viễn?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đây là mượn đao giết người, giết người vô hình. Chờ hắn chân chính tạo phản, ta nội ứng ngoại hợp quân pháp bất vị thân!”
“Không đúng, không phải thân.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ lắc đầu, “Ủng hộ tạo phản cũng không được, ta một điểm không muốn tiếp xúc với hắn.”
Chỉ cần tiếp xúc mới có thể bị phát hiện, Quế vương người này. . . Nàng đoán không được hắn sẽ phản ứng gì.
Chuyện không có nắm chặc, không thể làm.
Nên biện pháp tốt nhất, mau rời khỏi nơi này.
Bả Tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng không nắm được chủ ý, lo nghĩ. Hắn trầm giọng nói: “Bọn họ không tra được ngươi ở Thiệu Dương. Dọc theo đường đi ta xóa vết tích của ngươi rất sạch sẽ.”
“Thực sự?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử gật đầu, “Bằng không chỉ dựa vào một mình ngươi, ngươi sớm đã bị người mang về. Mấy năm này Tần phủ và Lỗ phủ cùng với thái hậu đều đang phái người tìm ngươi.”
“Ngươi xác định, ta chỉ bằng không bản thân bại lộ, nhất định không có việc gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử gật đầu: “Yên tâm, ta ở bên cạnh ngươi, dù là bị phát hiện, cùng lắm thì trốn lần nữa, đổi mặt sống cuộc sống mới.”
“Cũng đúng!” Đỗ Cửu Ngôn thoải mái, “Bả gia, nhận thức ngươi lâu như vậy, ngươi ngày hôm nay thoạt nhìn đặc biệt soái.”
Bả Tử không mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Đó là ngươi thiếu một đôi mắt phát hiện cái đẹp.
“Hiện tại có rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Sau này hạnh phúc của hai phụ tử chúng ta, phải dựa vào Bả gia người rồi.”
Củ cải nhỏ đứng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, hướng về phía Bả Tử chắp tay, “Bả Tử thúc, phải dựa vào người rồi.”
Bả Tử mặc dù diện vô biểu tình, nhưng đáy mắt nhưng đều là tiếu ý, lời này hắn nghe rất thoải mái, “Chớ gây chuyện thị phi là được.”
Đỗ Cửu Ngôn thái độ thành khẩn, tư thái thấp, “Bả gia người yên tâm, hai phụ tử ta, nhất định không gây phiền toái cho người.”
“Ân.” Bả Tử nhịn không được, nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ngươi khó có được như vậy, lòng ta hoảng.”
Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu một câu, “Không tiền đồ.”
Bookwaves.com.vn
“Ta không phải thế tử, không phải tôn tử của thái hậu nương nương, không phải. . . Ân. . . Tử tôn của Lỗ các lão, không phải. . . Tử tôn của An quốc công, ta cái gì đều không phải, ta chỉ nhi tử của cha ta.” Củ cải nhỏ nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng ngón tay cái lên, “Hài nhi của ta thông minh.”
“Bởi vì cha ta là Đỗ Cửu Ngôn!” Củ cải nhỏ nói.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, củ cải nhỏ hỏi: “Cha a, vậy còn đi bái kiến Lỗ các lão không?”
“Hắn bảo ta ngươi qua đó, nếu như không đi thì quá thất lễ.” Càng chột dạ thì càng lộ, quyết không thể bại lộ.
Ba người thu thập một chút đi Quách phủ ăn cơm trưa, mọi người nghe được củ cải nhỏ bái Quế vương làm nghĩa phụ, từng người mặt đủ mọi màu sắc. “Cũng, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu a, ha hả. . .” Đậu Vinh Hưng nói.
Tiền Đạo An ho khan một tiếng, “Mặc kệ nói như thế nào, Quế vương đều là vương gia, thân phận tôn quý, làm sao sẽ là chuyện xấu.”
“Nếu hắn không tiếp tục tạo phản, vậy khẳng định không phải chuyện xấu, nếu hắn tiếp tục tạo phản?” Đậu Vinh Hưng nói: “Hắn về nhà làm nũng, thì hết chuyện. Nhưng người đứng bên cạnh hắn đều phải chết a.”
Mọi người thổn thức nhìn củ cải nhỏ.
“Không vội.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Chờ hắn tạo phản thật lại nói.”
Mọi người ngẫm lại cũng đúng.
“Vương gia người rất tốt.” Mã Ngọc Nương nói: “Hắn mang ta vào cùng, còn cho ta ngồi kiệu, bản thân hắn đi bộ. Ta cho rằng, nên hiểu nhiều hơn, chúng ta tựa hồ không hiểu hắn.”
Tất cả mọi người nhìn Mã Ngọc Nương.
“Ta cũng hiểu được vương gia không tệ.” Quách phu nhân lại cười nói: “Nghĩa phụ này không nhận không công.”
Không vài ngày, hình tượng Quế vương trong lòng quần chúng thay đổi tốt như vậy?
“Chậm rãi lý giải, không nóng nảy.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười nói.
Buổi trưa ăn cơm xong, Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quách Đình cùng nhau đi phủ Lỗ các lão.
“Kỳ thực, ta có thể không đi.” Quách Đình không lui tới với quan văn, vưu kì quan to nhất phẩm như Lỗ các lão, dù là trước mặt đụng phải, cũng không cần chào hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân phải học tập Cầu đại nhân một chút.”
“Ân?” Quách Đình hiếu kỳ, hỏi: “Cầu đại nhân làm sao?”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Nếu ta hiện tại viết thư cho Cầu đại nhân, mời hắn cùng đi Lỗ phủ, hắn nhất định trong một chén trà nhỏ, khoái mã mà đến.”
“Vậy cũng được.” Quách Đình nghĩ đến Cầu Chương, “Nhắc tới, ngày khác đưa một thiệp mời cho Cầu đại nhân, mời hắn đến phủ ăn cơm.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu xác nhận, “Vậy phải nhanh lên một chút, ta chuẩn bị mấy ngày nữa khởi hành.”
“Qua mùng mười?” Quách Đình nói: “Thánh thượng còn chưa ban thưởng, ngươi đi như thế, thích hợp sao?”
Đỗ Cửu Ngôn hiện tại không muốn ban thưởng, chỉ muốn cách xa kinh thành nguy hiểm một chút.
Ba người gõ trắc môn Lỗ phủ tự báo gia môn, thủ vệ sai vặt trực tiếp mang theo bọn họ qua trắc môn, đi thư phòng của Lỗ Chương Chi.
Đình viện Lỗ gia không lớn, thư phòng ở ngoại viện, dọn dẹp tương đối phổ thông, nhưng thư phòng của Lỗ Chương Chi lại làm cho Đỗ Cửu Ngôn mở rộng tầm mắt.
Gian phòng cực lớn, tràn đầy sách và tranh chữ.
Cả phòng mùi mực không gì hơn cái này.
Lúc này, Lỗ Chương Chi ngồi ở sau cái bàn, mặc một bộ trường bào ngày thường, trong tay vốn có cầm cuốn sách, nhưng lúc này đã để xuống, nhìn qua bọn họ, ánh mắt ấm áp, so sánh với lúc trưa có vẻ ôn hòa rất nhiều.
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm qua có vị muội tử nhắn lại cười ngạo ta, nàng nói, cửu gia vốn có chỉ là muốn bão một cây đại thối, không nghĩ tới, thoáng cái vươn lai nhiều như vậy đại thối.
Ha ha ha ha. Hù chết cửu gia, nàng muốn chạy trốn.