Q1 – CHƯƠNG 202: MỘT QUÂN KỲ TỬ
Dịch giả: Luna Wong – một quân cờ, do tác giả đặt tên chương 4 chữ 4 chữ ta không muốn phá hỏng quy tắc đó
“Đã lâu không gặp.” Quế vương xoay người, quả đấm chống hai gò má, hồng bào rơi bên giường, dung mạo tuấn mỹ dáng tươi cười trêu người.
Đỗ Cửu Ngôn thả nước nóng, mặt không thay đổi nói: “Ngươi chuẩn bị sắc dụ ta?”
Quế vương khinh thường nói: “Chỉ bằng ngươi, không vào được mắt của bổn vương.”
Dứt lời, cảm thấy lời này rất quái lạ, nhưng nghĩ không ra quái chỗ nào.
“Vương gia là đoạn tụ a.” Đỗ Cửu Ngôn pha trà cho mình, ngồi ở đối diện giường uống, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, “Như ngươi vậy, nói vậy vẫn là rất được hoan nghênh.”
Đúng! Tiểu tử này là nam nhân, hắn lại còn nói bản thân sắc dụ nàng. Hắn ngồi xuống, cầm quần áo khép kín, vẻ mặt đề phòng nói: “Ngươi không nên động tâm với ta, ta sẽ không thích ngươi.”
“Vậy đáng tiếc rồi.” Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, đi về phía Quế vương, vừa đi vừa bắt đầu cởi quần áo, “Lần trước ngươi đè ta, lần này thế nào cũng phải đến lượt ta.”
Quế vương sợ cọ một chút đứng lên, chạy đến đứng giữa phòng, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi cái này gọi là thấy sắc sinh dâm.”
“Ái tình, phải không phân biệt giới tính.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ ném gối hắn đã nằm qua một bên, quay đầu lại khoanh tay nhìn hắn, “Vương gia, làm thanh niên nhân, người quá bảo thủ a.”
“Ái tình, phải không phân biệt giới tính? Không phân biệt giới tình cũng là ái tình sao? Sao hắn chưa từng nghe qua lời này? Khóe miệng của Quế vương run lên, phỉ nhổ nói: “Bại hoại!”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn hắn, “Ngươi nửa đêm vào phòng ta, không phải là vì sắc dụ ta? Ta thực sự tìm không được lý do thích hợp hơn.”
Quế vương ngẩn ra, tại sao hắn phải sợ nàng. Luận quyền cước nàng căn bản không phải là đối thủ của mình, hắn nghĩ tới thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Ta đến báo thù, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta tới tìm ngươi ôn chuyện.”
“Không lương tâm a.” Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn hơi nhướng, “Vương gia, ta mang lễ vật đến cho ngươi.”
Lúc nói chuyện, thả bình thuốc trên bàn, “Dùng mười lượng bạc của ta!”
Đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn!
“Ngươi giữ lại tự mình ăn đi.” Quế vương ưỡn ngực, “Thân thể ta rất tốt, không giống ngươi, ẻo lả!”
Đỗ Cửu Ngôn chống hai gò má nhìn hắn, “Đúng nga, không trở về Quảng Tây không dùng được, đáng tiếc một viện thiếp của ngươi.”
“Kinh thành cũng có a.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn giao đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn cho hắn, “Vừa lúc, đừng khách khí.”
“Tìm đường chết!” Quế vương vỗ bàn một cái, quay đầu nhìn hắn bỗng nhiên sợ hết hồn, “Lông mày của ngươi làm sao vậy?”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ lông mi, đạm lạnh nhạt nói: “Khí hậu không hợp.”
“Khí hậu không hợp?” Quế vương ha ha nở nụ cười, “Ngươi đưa thêm một chỗ không hợp khác cho ta xem thử.” Lúc nói chuyện liếc bộ ngực của nàng một cái.
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn.
“Ngươi mang da người, từ đâu làm ra, trên đời này có thể làm da người chỉ có hai người. Mao lão đạo không có khả năng làm cho ngươi, ngươi không phải tìm đồ đệ của hắn chứ?” Quế vương nói: “Đồ đệ hắn đã chết a.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Thiên hạ lớn như vậy, nói chuyện đừng tuyệt như thế.”
“Bất quá cái này của ngươi rõ ràng không có tốt như của ta.” Lúc nói chuyện Quế vương nhìn thoáng qua cửa, lập tức, cửa bị đẩy ra, củ cải nhỏ cười hì hì tiến đến, “Cha a, ngươi…”
Hắn thấy được Quế vương, nhất thời nhảy dựng lên, từ cạnh cửa cầm cây cắm cửa lên hướng Quế vương, “Vương, vương gia hảo.”
“Quả nhiên là nhi tử ngươi.” Quế vương nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, “Cây cắm cửa hướng ta, còn không quên vấn an, đúng là chân truyền của cha ngươi.”
Củ cải nhỏ hướng về phía hắn ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn thuận lợi lấy cây cắm cửa của củ cải nhỏ, đặt bên chân mình, lại cười nói: “Vương gia biết chúng ta tới, cố ý sang đây thăm chúng ta.”
Củ cải nhỏ từ trong lòng Đỗ Cửu Ngôn nâng mặt đánh giá Quế vương.
“Tiểu hài tử, ” Quế vương nhíu mày đầu, “Có muốn vào cung chơi không? Gia mang ngươi đi kiến thức cung điện to lớn, tuyệt đối là phú lệ đường hoàng hơn nhưng thứ ngươi từng thấy.”
“Thế nào, tâm động chứ?”
Củ cải nhỏ nhất thời lộ ra một ghét bỏ biểu tình, “Không tâm động.” Phú lệ đường hoàng cũng không phải của hắn, hắn mới không đi.
“Làm tiểu hài tử, ngươi làm sao có thể không có lòng tò mò.” Quế vương nói: “Như ngươi vậy là không đúng.”
Củ cải nhỏ tiến đến bên tai Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Cha a, vương gia hình như biến ngóc chút.”
“Hử!” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nhắc nhở: “Không nên nói bậy phía sau người khác. Nên nói thẳng mặt.”
Bookwaves.com.vn
Củ cải nhỏ lộ ra một biểu tình ta hiểu rồi.
“Ai đần?” Thính lực của Quế vương rất tốt, không muốn để ý hai người bọn họ, đứng lên nói: “Đỗ Cửu Ngôn, bây giờ không ở Thiệu Dương, ngươi đi cửa sau đều tìm không được người.”
“Bổn vương cho ngươi hai ngày đi cầu bổn vương, bằng không vụ án này của ngươi nhất định thua. Đến lúc đó ngươi hôi đầu thổ kiểm trở về, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi.” Lúc nói chuyện Quế vương hất áo bào ra ngẩng đầu ưỡn ngực ra ngoài, ở cửa đụng với Bả Tử.
Kiếm Bả Tử sáng ngời, hai người đánh nhau ở trong viện tử.
“Đánh, đánh nhau rồi.” Củ cải nhỏ hướng ra ngoài đầu nhìn, “Bả Tử thúc sẽ thua thiệt chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhanh đi lấy ghế!”
Mẫu tử hai người an vị ở cửa, nâng cằm nhìn trong viện, hai đạo thân ảnh tung bay, ngươi tới ta đi thân hình như huyễn ảnh, phi thường đặc sắc.
“Cao thủ quyết đấu a.” Củ cải nhỏ vẻ mặt kinh thán, “Cha a, người phải cố gắng a.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, xem ra nàng phải làm thêm ám khí thuốc bột các loại phòng thân.
“Bả Tử thúc, thật là lợi hại.” Củ cải nhỏ đứng lên vỗ tay, “Bả Tử thúc, đánh cái mông của hắn.”
Quế vương quay đầu trừng mắt nhìn củ cải nhỏ, nói với Bả Tử: “Không đánh nữa, biểu diễn cho bọn hắn xem, ngươi cam tâm tình nguyện a.”
“Được.” Bả Tử thu kiếm, xoay người trở về phòng, Quế vương cũng hừ một tiếng, phất tay áo đi.
Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ liếc nhau, mẫu tử hai người đóng cửa ngủ.
Ngày thứ hai ăn xong cơm sáng, Quách Đình tới bái phỏng, Đỗ Cửu Ngôn nghênh hắn ở chính đường nói, dâng trà, mọi người đều tự ngồi xuống, Quách Đình nói: “Ngày hôm nay lâm triều, định hai mươi lăm tháng chạp buổi sáng tam ti hội thẩm. Còn có hai ngày, ngươi muốn biết cái gì, bây giờ ta nói một chút với ngươi, cũng tốt tranh thủ thời gian chuẩn bị.”
“Chỉ hai ngày a.” Đậu Vinh Hưng lo lắng nói: “Muốn chuẩn bị cũng không còn kịp nữa rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tranh thủ a.” Dứt lời nhìn Quách Đình, “Ở trên đường nghe nói hai phe trong triều tranh chấp không ngừng, nên An quốc công ra mặt điều hòa, mới có quyết định tam ti hội thẩm. Quách đại nhân người nói với ta, là hai phe nào tranh chấp, các bên đều vì cái gì?”
“Nội các thứ phụ Nhâm Duyên Huy lại có thái độ gì?”
“Việc này dễ nói.” Quách Đình nói một lần ân oán giữa các vị đại nhân trong triều cho nàng biết, cuối cùng nói: . . . Lỗ Chương Chi là thi đậu tam nguyên, lúc tiên đế ở trọng dụng có thừa với hắn. Trước khi tiên đế qua đời, mặc dù không tính là uỷ thác, nhưng trước khi lâm chung thêm cho Lỗ các lão danh hiệu thái phó, lệnh hắn đơn giản thỉnh từ giả trí sĩ.”
“Thánh thượng đăng cơ tám năm, Lỗ các lão cũng vẫn cẩn trọng hiệp trợ thánh thượng xử lý triều chính.”
“Nhâm các lão còn lại là sai khi thánh thượng đăng cơ, thăng điều thứ phụ, hắn đi vào các tuy chỉ có sáu năm, nhưng thái độ làm người tiết kiệm khiêm tốn, luôn luôn được thánh thượng cực yêu thích, thế lực ở trong triều ngày càng lớn mạnh, cũng là tương xứng với Lỗ các lão.”
“Nhắc tới ân oán giữa hai người, là bởi vì năm năm trước. Lại bộ và hình bộ, do môn sinh của Lỗ các lão nắm trong tay, lúc đó có một vị môn sinh rất có tiền đồ của Nhâm các lão báo cáo công tác, lần nữa bị làm khó dễ cuối cùng từ tri châu ngũ phẩm Giang Nam, bình điều đến Liêu Đông, lấp vào chỗ trống.”
“Sau việc này, Nhâm các lão sẽ không nhẫn nại nữa, hai phe tranh đấu càng diễn càng liệt.” Quách Đình nói: “Lần này Lý Chấp, chính là môn sinh của Nhâm các lão, dự định thả ra ngoài lịch lãm xong, ba năm rưỡi điều nhiệm hồi kinh, lại thật không ngờ, mệnh táng ở tại Bảo Khánh.”
“Đây là một mặt, về phương diện khác, hình bộ phần nhiều là môn sinh đồng liêu của Lỗ các lão, chủ trương xử nhẹ, nên hắn phản đối, ngoại trừ quan hệ với Lý Chấp, còn có ý tứ cố ý áp một đầu của Lỗ các lão.”
Đỗ Cửu Ngôn nghe, như có điều suy nghĩ.
Bookwaves.com.vn
“Như vậy, trong tam ti hội thẩm, hình bộ trong khống chế của Lỗ các lão, như vậy còn dư lại Đại Lý tự và Đô Sát viện, đều thuộc về ai?” Chu Tiếu hỏi.
Quách Đình nhìn hắn, trả lời: “Trên mặt nổi Đô Sát viện là thuộc về Lỗ các lão, nhưng trong đó từ lâu phân liệt. Ta không ở trong triều hiểu rõ không đủ kể lại, nhưng dưới tin vỉa hè, chắc là cục diện thế lực cắt cứ. Về phần Đại Lý tự khanh, chính là Ngô đại nhân cùng khoa năm đó với Nhâm các lão.”
“Vậy thật là chia đều.” Tiền Đạo An nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xem, có muốn đi gặp người bên Lỗ các lão một lần hay không, dù sao bọn họ là ủng hộ xử nhẹ.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, Muốn gặp cũng là gặp Nhâm các lão. Gặp Lỗ các lão không sửa đổi được gì.” Đối phương đều ủng hộ ngươi, không cần phải gặp mặt làm chán ghét. Nói không chừng gặp xong, đối phương vì tị hiềm, phản thay đổi chủ ý, hoặc sống chết mặc bây.
“Đi gặp Nhâm các lão?” Đậu Vinh Hưng nói: “Đây chính là các lão. . .” Lúc nói chuyện hắn nhìn Quách Đình, “Quách đại nhân có thể dẫn tiến không?”
Quách Đình lắc đầu, “Hắn là quan văn, ta là võ tướng, không có cùng xuất hiện.” Lại nói: “Nhưng ta có thể đi hỏi hảo huynh đệ Mạnh đô đốc của ta một chút, hắn trường cư trong kinh, phương pháp nhiều hơn ta.”
“Ngày hôm nay Hạ Thành có vào triều hay không? Hồ sơ hắn mang tới, nộp lên trên hình bộ chưa, ngươi có thể tra được hay không?”
Quách Đình nói: “Ta có thể thử xem, ngươi muốn làm cái gì?”
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói vài câu với hắn, Quách Đình ngẩn ra, nói: “Ta đây phải đi hỏi thăm, tiện đường đi tìm Mạnh đô đốc, nếu như hắn có thể an bài, ta trở về nói cho ngươi biết.”
“Khổ cực Quách đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quách Đình ra cửa.
“Có muốn mời người của Lý phủ tới căn dặn vài câu hay không?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vụ án này ta cam nguyện đi làm quân cờ.”
Đậu Vinh Hưng không giải thích được, Chu Tiếu hàm tiếu, nói: “Ý của Cửu Ngôn, trọng điểm hiện tại không phải hắn biện tụng thế nào, mà là thế lực hai phe đánh cờ, ai sẽ thắng.”
“Ta hiểu rồi.” Đậu Vinh Hưng nói: “Người nào thắng, chính là vụ án này xử thế nào, đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Cuối năm, các cửa hàng sắp đóng cửa, chúng ta thừa dịp thời cơ, mau đi dạo khắp kinh thành xem.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn cầm y phục, hô một tiếng, “Củ cải nhỏ, Hoa Tử, đi ra ngoài chơi.”
Củ cải nhỏ và Hoa Tử lập tức xuất hiện ở cửa.
Đoàn người nhàn nhã ly khai khách sạn, đi dạo phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Buổi trưa ăn cơm ở Tụ Phúc lâu, Quách Đình tìm tới, thấp giọng nói: “Hồ sơ của Hạ Thành còn chưa đưa lên, nghe nói Tiền đại nhân hình bộ không hài lòng với bản án của hắn, để hắn viết một lần nữa.”
“Hiện tại Hạ Thành đang viết lại, chỉnh lý án kiện hồ sơ, phỏng chừng buổi chiều mới đưa lên.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Về phần Nhâm các lão, Mạnh đại nhân nói buổi trưa lúc ăn cơm, Nhâm các lão sẽ về nhà ăn cơm nghỉ ngơi một canh giờ, ngươi có thể đi cửa Nhâm phủ chờ hắn. Hắn không tiện đứng ra, việc này làm khó ngươi.” Quách Đình nói.
“Khổ cực Quách đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn ngồi, “Ăn cơm xong ta liền đi qua.”
Quách Đình gật đầu, nhìn hai bên một chút lau mồ hôi, nhớ tới ngày đó bị Quế vương kéo qua ăn một bữa, tiêu của hắn một trăm lượng.
Thế cho nên hắn phải đi tìm Mạnh Đàm mượn năm trăm lượng phòng thân.
—— lời nói ngoài ——
Còn có một canh, hoãn lại nửa giờ!
Ngày mai và hậu thiên cũng là như thế này, canh tư.
Kỳ thực, vì biểu đạt ta ái và cảm tạ, ta là mỗi ngày đều nhớ tăng thêm, thế nhưng tay tàn đảng căn bản không cảm xuy ngưu, một ngày hự thất bát mấy giờ tài năng viết ra một vạn tự, như ngày hôm nay có chút tạp thời gian, tài viết lục thiên, khốc vựng ở WC!