Q1 – CHƯƠNG 193: ÁC CỦA NHÂN TÍNH
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
“Có!” Khương di nương cười, “Còn thỉnh mọi người xem như thấy một khối thịt heo, để xem chúng ta, không nên tị hiềm. Chúng ta. . . Năm chúng ta cũng không có chỗ nào đáng giá người khác tị hiềm.”
Năm người, quỳ trên mặt đất, mỗi người cỏi nút, lộ ra vai, cái yếm, cùng với thân thể dưới yếm.
Bắt đầu từ Khương di nương, cái yếm của nàng vừa cởi ra, lộ ra đôi nhũ…đôi nhũ của nàng rất tròn đẹp thẳng đứng, nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm đôi nhũ của nàng không có đầu nhũ.
“Lão gia cắn.” Khương di nương cười cười, thật giống như nói chuyện của người khác. “Hai năm rồi, hiện tại không đau nữa.”
Đào di nương lộ ra vết sẹo như cặp gắp than trên cánh tay, trên người ba nha hoàn còn lại là vết thương cũ chồng nhau, Kim Tú xoay người, liền thấy trên lưng nàng, chẳng biết dùng hai cái chữ xiu vẹo gì.
Tiện nhân!
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hiểu, vì sao mấy nha hoàn không gả, bởi vì dạng như các nàng, như là một con búp bê thủng lỗ đầy người, các nàng căn bản không dám gả cho bất luận kẻ nào.
“Ta con mẹ nó!” Đậu Vinh Hưng một quyền đập ở trên cửa, “Tên súc sinh này!”
Lúc nói chuyện, chạy ra ngoài, ngồi xổm góc tường ở cửa bụm mặt ô ô khóc lên.
Quách phu nhân đã sớm nghe nói, nhưng nhìn thấy thương của hai vị di nương vẫn là lần đầu tiên, cũng quay mặt, thấp giọng nghẹn ngào. Về phần hai nữ tế của Lý gia, khiếp sợ sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, theo Đậu Vinh Hưng chạy ra cửa.
Lý Minh Châu và Lý Minh Lan ôm năm người, bảy người ôm đầu khóc rống.
“Khí trời lạnh.” Đỗ Cửu Ngôn nói với năm người: “Cầm y phục mặc lại, miễn cho bị cảm lạnh.”
Năm người khóc một trận, sửa sang lại y phục cho nhau, Đỗ Cửu Ngôn đỡ năm người dậy, nói: “Các ngươi nghỉ ngơi, ta đi nha môn đưa đơn kiện trước.”
“Đỗ tiên sinh, người nhận tụng án của chúng ta có phải hay không…Vậy phu nhân của chúng ta nhất định có thể cứu chứ?”
“Trong vòng luật pháp, ngoại trừ hoàng đế, ai cũng không thể để cho nàng vô tội phóng thích.” Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nói.
Sắc mặt mấy người trắng bệch, Lý Minh Ngọc nói: “. . .xử nhẹ thì sao, coi như là trực tiếp chém đầu cũng tốt hơn lăng trì.”
“Việc này ta sẽ xem mà làm, đến lúc đó còn có chỗ cần các ngươi.”
“Đỗ tiên sinh, ” Kim Tú nói: “Chỉ cần có thể cứu phu nhân, muốn năm người chúng ta làm gì cũng được.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu. Vụ án này nếu như nhìn từ góc độ luật phát không có biện, tối đa như Lý Minh Ngọc nói, từ lăng trì biến thành trảm lập quyết, cho Mã Ngọc Nương thống khoái.
“Thử thời vận đi.” Đỗ Cửu Ngôn không sợ hãi gợn sóng nói: “Lá gan đều thả to chút, nháo ra có lẽ có cơ hội khác.”
(Luna: Có Quế vương trợ lực, cứ mạnh tay đi chị)
Mọi người gật đầu theo, Quách phu nhân nói: “Người có thể nhận, chúng ta đã vô cùng cảm kích, vô luận cần gì, chúng ta cũng sẽ phối hợp với người.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với Quách phu nhân: “Phu nhân cũng sẽ ở lại Bảo Khánh chứ?”
“Sẽ!” Quách phu nhân nói: “Ta đợi kết quả cuối cùng của án tử, nàng đón gió tẩy trần cho nàng, nàng chết, ta tặng lăng bổng thổ cho nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại quay đầu hỏi mấy người, “Lúc rảnh nghĩ những chuyện các ngươi biết, việc thiện phu nhân các ngươi đã làm, chuyện to hay nhỏ, ta đều cần.”
“Cùng với tư vật của Lý đại nhân, tỷ như sổ sách lui tới, thư tín các loại!”
Mấy người đối diện, đều gật đầu theo, nói: “Được! Đêm nay Chúng ta mà bắt đầu, nhất định tinh tế viết xuống.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi ra trước mặt Đậu Vinh Hưng.
Một đại nam nhân, như hài tử ngồi xổm góc tường, ngẩng đầu ánh mắt ướt nhẹp nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn đứng lên, nói: “Chúng ta đi nha môn.”
Diêu Khải Tân theo ở phía sau.
Bookwaves.com.vn
“Cửu ca!” Trong sinh mạng tuổi trẻ của Đậu Vinh Hưng, lần đầu tiên thấy được người như Lý Chấp, “Vụ án này. ..phải biện thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại đạo đi không, vậy đi đường ngang ngõ tắt a.”
Đậu Vinh Hưng ngẩn ra, “Đường ngang ngõ tắt? Ngươi muốn cướp pháp trường?”
Đỗ Cửu Ngôn che trán, trừng hắn.
Huyện nha Bảo Khánh cách phủ nha không xa, Diêu Khải Tân muốn dẫn bọn họ lặng lẽ đi vào, Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Không nên thông bẩm, ngươi đi gõ đăng văn cổ!”
“Gõ. . .gõ trống?” Diêu Khải Tân khiếp sợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Được, được không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chúng ta không cần khiêm tốn, bởi vì kết quả xấu nhất chính là trước mắt.”
Trước khi nhìn đến năm nữ nhân của Lý phủ, nàng còn chưa nghĩ ra. . . Một án tử không có biện, thật đúng là một khiêu chiến.
“Được.” Diêu Khải Tân được nàng khích lệ nhiệt huyết sôi trào, đi tới lấy dùi trống, thùng thùng đông gõ đăng văn cổ.
Cửa chính mở ra, hai sai dịch đi ra, nhìn liền thấy Diêu Khải Tân, hỏi: “Diêu Khải Tân, là ngươi gõ trống?”
“Đúng!” Diêu Khải Tân đang cầm trạng chỉ, “Ta muốn thay nhạc mẫu ta Mã Ngọc Nương kêu oan, tuy nàng có lỗi nhưng tội không đáng chết. Thỉnh Hạ đại nhân khai đường phúc thẩm, cân nhắc mức hình phạt.”
Sai dịch nhận trạng chỉ, không nhịn được nói: “Chờ đó.”
Lúc nói chuyện vào cửa.
Ba người ở bên ngoài huyện nha đợi một khắc đồng hồ, sai dịch lúc trước đi ra, “Đại nhân cho ngươi tiến đến.” Lúc nói chuyện thấy Đỗ Cửu Ngôn và Đậu Vinh Hưng, “Các ngươi không thể đi vào.”
“Ta là tụng sư của hai liên khâm* Diêu tướng công thỉnh.” Đỗ Cửu Ngôn khoe tụng sư bài, sai dịch nhìn thoáng qua tên của nàng, nhất thời đầu lông mày khẩn túc, ngoắc nói: “Vào đi.”
(* anh em cột chèo. Từ này lần trước viết thiệp thái hậu bảo ta tìm, tra muốn lòi con mắt luôn nè, hôm nay không tìm nó lại xuất hiện, khổ quá mà)
Đoàn người vào nha môn, Bảo Khánh huyện lệnh Hạ Thành năm nay bốn mươi bốn bốn mươi lăm tuổi, dung mạo đoan chính, hai hàng lông mày đen đặc mi tâm rất hẹp, đầu lông mày túc lại có vẻ người này phi thường nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu.
“Án tử đã kết án, hồ sơ cũng đã đưa đến hình bộ, các ngươi hiện tại đến lật lại bản án, yêu cầu phúc thẩm?” Hạ Thành ném trạng chỉ lên án thư, cả giận nói: “Án tử thẩm qua đưa lên từng tầng một, không phải là các ngươi trên dưới nói chút, muốn lật lại là có thể lật.”
“Trạng chỉ lấy đi, án này bổn quan không nhận.” Hạ Thành nói.
Diêu Khải Tân sợ, quay đầu lại nhìn hướng Đỗ Cửu Ngôn.
“Hạ đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên chắp tay, “Án kiện của Mã Ngọc Nương, người thẩm lý cũng không vấn đề. Nhưng pháp ở ngoài tình ở trong, học sinh cho rằng, án của Mã Ngọc Nương có thể xử lại một lần, cân nhắc mức hình phạt!”
Hạ Thành híp mắt, lông mi kết thành một chữ nhất, “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Thiệu Dương Tam Xích đường Đỗ Cửu Ngôn.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Hạ Thành chân mày cau lại, cười lạnh nói: “Nguyên lai ngươi chính là Đỗ Cửu Ngôn a. Ngươi ở Thiệu Dương cuồng thì thôi, cư nhiên hiện tại chạy đến Bảo Khánh.”
“Nhưng dự định muốn làm náo động của ngươi, sắp rơi vào khoảng không rồi. Bảo Khánh không phải Thiệu Dương của ngươi, bổn quan cũng không phải Phó Thao và Lưu huyện lệnh, tùy ý tiểu nhi ngươi đầu độc.” Hạ Thành nói: “Bổn quan lệnh ngươi tốc tốc ly khai, coi như không có phát sinh chuyện này.”
“Đại nhân, người nói như vậy vũ nhục học sinh, cũng vũ nhục đồng liêu của người! Nói vậy bố chính sử Phó đại nhân của Quảng Đông hiện nay, cũng không thích có người ở phía sau nói hắn bị một tên mao đầu tiểu tử đầu độc.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hạ Thành vỗ bàn, “Ngươi ít xảo thiệt như hoàng với bổn quan. Để ngươi đi, có nghe hay không?”
“Đại nhân thực sự không nhận?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Hạ Thành.
Hạ Thành nói: “Không nhận.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo xoay người, vừa đi vừa nói với Diêu Khải Tân, “Nếu Quách Đình Quách đại nhân cản lại hình bộ bên kia, chúng ta cũng không sợ hao tổn thêm thời gian, hiện tại cùng ngươi vượt cấp thượng cáo, đi phủ nha!”
Bookwaves.com.vn
Hạ Thành nghe xong trong lòng rùng mình, hô: “Đứng lại.” Hắn đi tới nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Quách đại nhân đi quan hệ hình bộ?”
“Đại nhân có thể còn không biết đi, vụ án này chính là Quách phu nhân tìm đến học sinh, học sinh cũng là nể mặt mũi của Quách đại nhân, nhận tụng án này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trùng hợp, gần đây Quách đại nhân tiễn Quế vương hồi kinh, đang ở kinh thành.”
Sắc mặt của Hạ Thành thật không dễ nhìn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, gằn từng chữ: “Ngươi cũng biết, dù là bổn quan lật lại bản án phúc thẩm cho ngươi, vụ án này ngươi cũng bay không lên được đóa hoa?”
“Có thể bay lên đóa hoa hay không, đó là năng lực và bản lĩnh của học sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại học sinh chỉ cần đại nhân người khai thẩm, cho cơ hội. Như vậy, học sinh không cần vượt cấp thượng cáo, bớt dùng chút sức, đại nhân người cũng được một danh tiếng khoan dung độ lượng yêu dân.”
“Quan trọng nhất, học sinh phải làm không phải biện tụng vô tội, mà là có tội!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không ảnh hưởng chút nào đến công chính của đại nhân người.”
Hạ Thành đã sớm nghe nói qua danh tiếng của Đỗ Cửu Ngôn, một tụng sư cuồng thành như vậy, thực sự để hắn không quen nhìn, nhưng giờ này khắc này nàng nói không có sai, vụ án này nếu như hắn không đồng ý, y theo tính nết của nàng nhất định sẽ vượt cấp thượng cáo.
Quan trọng nhất, Quách Đình ở sau lưng ủng hộ. Rất có thể cuối cùng dù là hắn không đáp ứng, Quách Đình cũng sẽ nghĩ biện pháp tạo áp lực cho hắn.
“Được!” Hạ Thành nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, gằn từng chữ: “Vậy bổn quan cho ngươi một cơ hội, chờ ngươi ở trong hố này nhảy lên đóa hoa to.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Làm phiền đại nhân.”
“Hôm nay bổn quan tấu lên, nếu thuận lợi nửa tháng thì có câu trả lời thuyết phục, đến lúc đó, bổn quan ở công đường chờ ngươi, đại danh đỉnh đỉnh Đỗ Cửu Ngôn!”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Còn thỉnh đại nhân cho ta một tấm bài phiếu, ta muốn tìm đọc hồ sơ, điều tra hiện trường án phát, hỏi chứng nhân Phương di nương của lúc đó.”
“Được!” Hạ Thành lập tức cho nàng, nói: “Bổn quan còn có việc, sẽ không phụng bồi.”
Dứt lời, liền phất tay áo đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn bài phiếu, cười cười với Đậu Vinh Hưng. Diêu Khải Tân ra một thân mồ hôi, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, thái độ này của Hạ Thành, đến lúc đó lên đường, có thể làm khó dễ ngươi hay không?”
“Làm khó dễ ta không sao, chỉ cần hắn dựa theo luật pháp hành sự thì tốt rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn ra nha môn, buổi tối ở tại bên trong khách sạn với Quách phu nhân, liên tiếp mấy ngày nàng đều ở huyện nha tìm đọc hồ sơ, Miêu thư lại thường thường đến xem nàng, có chút kỳ quái mà hỏi thăm: “Đỗ tiên sinh, vì sao người xem hồ sơ trước kia, những thứ này không có vấn đề gì với án kiện của Mã bá mẫu chứ?”
“Ta tìm hiểu thủ pháp thẩm án và cách nghĩ của Hạ Thành một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cười cười hiền lành với Miêu thư lại, “Ngươi không cần cố ý lo cho ta, ta xem thêm mấy phần hồ sơ nữa thì về.”
Miêu thư lại chắp tay, nói: “Đỗ tiên sinh không muốn đi gặp Mã bá mẫu?”
“Không cần, biết nàng sống là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Miêu thư lại có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút lại cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn là tụng sư nổi tiếng, làm gì cũng có ý nghĩ vì lập luận của chính mình.
Trung gian, Đỗ Cửu Ngôn đi trở về Thiệu Dương một chuyến, Tiền Đạo An thấy nàng kỳ quái nói: “Không nghe được tin tức bên kia truyền đến ngươi lên đường, đã xác định thời gian?”
“Còn chưa rõ ràng lắm, nhưng ba năm ngày nữa có lẽ sẽ có hồi âm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta trở về làm ít chuyện, Vinh Hưng còn lưu ở bên kia.”
—— lời nói ngoài ——
Bản án của huyện lệnh lúc đó, ý tứ đại khái: Ngươi phu quân đánh ngươi, ngươi nên chịu đựng, hắn là trời là mệnh. Dù là đánh chết ngươi cũng là lỗi của ngươi, bởi vì ngươi không đủ hiền lành!
Ngươi làm sao có thể phản kháng mà giết hắn, đây quả thực là thiên lý khó dung, nên là bị trời phạt.
Lúc đó ta thấy, cũng không phải khiếp sợ, mà là giận, vào đêm đó đè lão Lý nhà ta đánh cho một trận, xuất một khẩu ác khí.
Vẻ mặt hắn phát mộng hỏi ta vì sao đánh hắn.
Nhìn đức hạnh này của hắn, tâm tình ta cực tốt.