Q1 – CHƯƠNG 189: HỈ SỰ TANG SỰ
Dịch giả: Luna Wong
Dương Thu Nương đến khách sạn Đức Khánh.
Cùng ngày Tô Tri Âm đến nhà Vu Trạm náo loạn một trận, bị người nhà kéo về.
Hồ gia đến lấy lại sính lễ ở chỗ Nguyễn thị, Nguyễn thị mang người tìm Dương Thu Nương khắp Thiệu Dương.
Qua ba năm ngày, chẳng biết thế nào Tô Tri Âm và Hồ Thủ Tài đã động phòng đồn đãi khắp Thiệu Dương đều biết, Dương gia liền đi Hồ gia, yêu cầu Hồ gia đâm lao phải theo lao, bằng không cáo Hồ Thủ Tài gian chiêm.
Hồ Thủ Tài nói: “Phản chính ta không thú mẫu dạ xoa kia, đem nàng về, nhà sẽ loạn.”
“Ngươi không thú lúc đó ngươi còn ngủ với người ta.” Hồ Thủ Nghiệp chỉ vào đệ đệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nữ nhân xấu như vậy, lúc đó phát hiện sai ngươi đuổi ra ngoài không được sao, ngươi, ngươi cũng hạ thủ được?”
Hồ Thủ Tài tức giận tát bản thân một bạt tai, “Ta, ta lúc đó đầu choáng, nghĩ tốt xấu cũng là nữ nhân, ai. . .”
Ai biết thành một cái bánh gạo nếp(nọa mễ cao), cư nhiên để hắn thú, đây, đây thú không phải nàng chết chính là hắn chết.
“Ca, ngươi tìm Lưu huyện lệnh nói một chút, lúc đó xử án là Đỗ Cửu Ngôn. Nói không chừng Lưu huyện lệnh không tiếp thu.” Hồ Thủ Tài nói.
Hồ Thủ Nghiệp trừng hắn, “Buổi sáng ngươi đi rồi, Lưu huyện lệnh nói Đỗ Cửu Ngôn xử rất tốt. Về phần tranh cãi khác, nếu các ngươi cóý kiến, tự viết trạng chỉ lại cáo, hắn sẽ thụ lí.”
“Ta, ta cáo người khác cái gì a.” Hồ Thủ Tài buồn bực không thôi, hắn đều bị người của Dương gia tố cáo rồi, “Đến lúc đó tự kéo luôn ta vào.”
Hồ Thủ Nghiệp trầm mặt, nói: “Ta thấy nên viết phong thư cho Lý đại nhân phủ nha. Để Lý đại nhân viết thư cho Tô gia, đến lúc đó Tô gia cũng không dám náo loạn nữa.”
(Luna: Lý đại nhân còn đang sợ teo não kìa)
“Đúng, đúng, Lý đại nhân khẳng định quản.” Hồ Thủ Tài hiện tại chỉ cần không cần thú Tô Tri Âm, bảo hắn làm gì cũng được, “Ca, ngươi mau, mau viết thư cho Lý đại nhân a.”
Hồ Thủ Nghiệp chuẩn bị một nghìn lượng ngân phiếu, suy nghĩ một chút lại cầm hai trăm lượng lên, viết xong thư để gia đinh đưa đi Bảo Khánh.
Bảo Khánh là phủ thành Bảo Khánh phủ, xa thủy mã long tự nhiên náo nhiệt hơn Thiệu Dương rất nhiều, gia đinh Hồ phủ ngồi xổm ngoài nha môn đợi nửa ngày rốt cục thấy được Lý đại nhân đi ra, hắn vội vàng đi theo cỗ kiệu một đường đến ngoài cửa Lý phủ, lúc này mới chạy tới, hô: “Lý đại nhân, Lý đại nhân oan uổng a.”
Lý đại nhân vốn tên là Lý Quân, tên tự chỉ có một chữ “Chấp”, nhân sĩ Hà Nam Nam Dương, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, mười bảy tuổi ở rễ Mã phủ, thành thân với Mã Ngọc Nương lớn hơn hắn hai tuổi, hai người có hai nữ, đều đã gả chồng sinh con.
Lý đại nhân đến Bảo Khánh làm tri châu đã có năm năm hơn, hôm nay đang thông qua ân sư trong kinh, chuẩn bị sang năm báo cáo công tác.
Nhưng vì Quế vương tới, mấy ngày nay hắn vẫn lo lắng, rất sợ Quế vương làm khó dễ hắn trong chuyện báo cáo công tác.
“Ngươi là sai vặt nhà ai?” Lý đại nhân nhìn sai vặt Hồ phủ, nhận thư hắn đưa tới, “Có oan tình gì?”
Sai vặt thêm mắm thêm muối trước sau nói một lần chuyện lên nhầm kiệu hoa, “Hôm nay Dương gia cứ đổ thừa thiếu gia của chúng ta, thú nữ nhi bọn họ. Nhưng thiếu gia của chúng ta cũng là người bị hại, tức phụ của hắn chạy rồi, còn bị buộc thú một mẫu dạ xoa.”
Lý đại nhân thẳng nhíu, “Tại sao lại là Thiệu Dương.” Lúc nói chuyện xé thư, thấy ngân phiếu bên trong, liền thu thư, “Việc này bổn quan đã biết, sẽ viết thư cho Lưu đại nhân các ngươi, để hắn xét công việc.”
“Trái lại vị Đỗ Cửu Ngôn này, sao chỗ nào cũng có hắn.” Lý đại nhân nghĩ đến dáng dấp của Đỗ Cửu Ngôn, lần trước đi đưa ý chỉ của thái hậu, đã cảm thấy tiểu nhi này khôn khéo giả dối, hôm nay xem ra, tất nhiên thu tiền của Vu gia, mới có thể xử quan ti thiên vị như thế.
“Quan ti hắn có quyền gì xử, bao biện làm thay, tẫn kê ti thần!” Lý đại nhân phất tay áo nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ không để cho người như thế làm cho Thiệu Dương chướng khí mù mịt.”
Lúc đó nếu không có nàng, Nghiêm Trí cũng không có khả năng viết thư cho hắn xin giúp đỡ, hắn cũng không có khả năng viết thư đi răn dạy “Lưu huyện lệnh”, từ đó đắc tội Quế vương.
Người này, chính là đầu sỏ gây chuyện.
Bookwaves.com.vn
Sai vặt Hồ gia nói: “. . . Tiểu nhân chờ thư của đại nhân, buổi chiều ngày mai lúc này tiểu nhân tới bái phỏng.”
“Ân.” Lý đại nhân phất tay để sai vặt Hồ gia ly khai.
Sai vặt tìm chỗ ở một đêm, ngày thứ hai du lịch ở Bảo Khánh phủ, sắp đến buổi trưa hắn vô ý đi ngang qua Lý phủ, bỗng nhiên liền thấy rất nhiều bộ khoái sai dịch tiến tiến xuất xuất, hắn sợ hết hồn, tiến lên xem, lôi kéo người hỏi thăm nói: “Làm phiền cho hỏi một tiếng, Lý gia đã xảy ra chuyện gì?”
“Đêm qua, Lý phu nhân mang theo ba nha hoàn hai thiếp, giết Lý đại nhân.” Lão bá trả lời hắn làm một thân biểu tình le lưới chớp mắt, “Thi thể vừa được nâng ra, tươi sống siết chết. Lòng của nữ nhân nga, thật đúng là đủ điên.”
Sai vặt mục trừng khẩu ngốc, “Không, không thể nào. Lý phu nhân giết Lý đại nhân. . .”
“Có cái gì không thể, nữ nhân còn ngoan hơn nam nhân. Giết người còn đợi một đêm, vừa đi báo quan, quan phủ mang mọi người đi rồi.” Lão bá nói: “Lý đại nhân cũng là nghiệp chướng, nghe nói sang năm sẽ lên chức, chịu khổ nửa đời người, uổng công nhịn rồi.”
“Phụ nhân chính là phụ nhân, lòng dạ ác độc còn ánh mắt thiển cận. Giết tướng công mình dù là nàng sống sót, nàng còn có thể đi đâu?”
“Sống không được, Lý đại nhân là quan ngũ phẩm triều đình, Lý phu nhân nhất giới phụ nhân, trảm lập quyết trốn không thoát.”
Mọi người nghị luận ầm ỉ, sai vặt Hồ phủ cấp tốc mướn một chiếc xe ngựa chạy về Thiệu Dương.
Người Hồ gia nghe cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, Hồ Thủ Tài nói: “Giết. . . Giết? Thế nào, thế nào trùng hợp như vậy?”
“Ai biết được, tiểu nhân lúc đó thấy sợ hết hồn. Lý phu nhân thật là độc ác, hơn nửa đêm tươi sống siết chết Lý đại nhân.”
Hồ Thủ Nghiệp hỏi: “Thư và tiền hắn đều thu rồi?”
Sai vặt xác nhận.
“Tám trăm lượng trôi theo nước rồi.” Hồ Thủ Nghiệp chỉ vào đệ đệ, “Chính là ngươi, cái nhà này sớm muộn gì cũng cho ngươi bại hết. Ta tháy ngày nào đó ngươi cũng học theo Mâu Ưng, giết luôn ta là được.”
Hồ Thủ Tài bất mãn nói: “Ca, ngươi đừng nói nữa. Ta thấy nếu ngươi nếu không giúp một tay, tương lai ta chắc là phải bị bát phụ giết chết.”
Chỉ cần nghĩ đến hình dạng hung hãn của Tô Tri Âm, hắn sợ đến run, đừng nói phu thê ân ái, không bị đánh chết cũng không tệ rồi.
“Sợ cái gì.” Tẩu tử của Hồ Thủ Tài tiến đến, cười nói: “Một tiểu nha đầu như nàng, ngươi muốn thú liền thú, chờ nàng vào cửa liền giao cho ta, ta có biện pháp dọn dẹp nàng.”
Hồ Thủ Tài và Hồ Thủ Nghiệp đều nhìn nàng.
“Các ngươi đừng hỏi. Nếu cứ phải thú vậy đơn giản thống khoái chút.” Tẩu tử nói: “Đáp ứng Tô gia là được.”
Hồ Thủ Tài ngồi chồm hổm dưới đất gương mặt thống khổ.
“Nghe tẩu tử ngươi.” Hồ Thủ Nghiệp nói: “Một tiểu nha đầu mà thôi, ngươi nghe một chút ngày đó ở huyện nha nàng nói những lời này, có thể thấy được chính là một người không đầu óc, căn bản không cần sợ.”
Hồ Thủ Tài ngẫm lại cũng đúng, gật đầu nói: “Vậy không tìm người nữa, thú đi!”
Con mẹ nó, đến lúc đó xem ai giết chết ai.
Bookwaves.com.vn
Bảy ngày sau, hai nhà Hồ Tô định việc hôn nhân.
Lúc này Đỗ Cửu Ngôn đang ở ăn cơm Đức Khánh lâu, nghe Đổng Đức Khánh nói xong, cười nói: “Vu Trạm và Dương tiểu thư trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành. Mặc dù sống khổ chút, nhưng phu thê đồng lòng, tương lai nhất định càng ngày càng tốt.”
“Chính là cái đạo lý này. Thú thê thú hiền, như Tô tiểu thư, coi như là gia tài bạc triệu cũng phải bị nàng lăn qua lăn lại đến hết.” Đổng Đức Khánh nói: “Dương cô nương săn sóc nhu thuận, nhìn chính là một hảo hài tử.”
Vu Trạm nói xong với Dương phủ, năm lượng bạc sính lễ, định Dương Thu Nương.
Nguyễn thị tự nhiên không chịu, Dương Thu Nương định Hồ gia thì một trăm lượng, đến Vu gia cũng chỉ có năm lượng. Nữ nhi của nàng còn muốn trông cậy vào sính lễ của Dương Thu Nương làm đồ cưới.
Dương Thu Nương treo vài trắng ở trước nhà, nói không đồng ý nàng sẽ treo cổ chết tại chỗ, sau này cả ngày lẫn đêm trông nhà bảo vệ viện, phù hộ người một nhà xuất nhập bình an.
Nguyễn thị sợ, vẫn đồng ý.
Đỗ Cửu Ngôn tâm tình rất tốt, ăn cơm xong mang theo một phần trở về cho người nhà, vừa mới nhận được thư quản sự của Thái gia gởi, nói Phó Kiều ở Liễu châu dàn xếp xong rồi, tìm hai bà tử rất có thể tin, viện tử mua được giá cũng phải chăng, láng giềng hai bên nghe nói chuyện của Phó Kiều xong, đều rất đồng tình hắn, có đồ ăn ngon đồ chơi vui cũng đến cho Phó Kiều.
Tính cách của Phó Kiều cũng thoải mái hơn, còn biết mấy hài tử có tuổi xấp xỉ hắn, chờ sang năm có thể tiến học đường đi học, học phí đều được miễn.
Đỗ Cửu Ngôn rất kinh hỉ, nói với Trần Lãng: “Tình huống này so với chúng ta còn thuận lợi hơn, trên đời này, vẫn là nhiều người tốt a.”
“Ân. Đại đa số người vẫn là hiền lành.” Trần Lãng đem hâm nóng bánh chẻo hoàng kim còn có mấy con hải sâm Đỗ Cửu Ngôn mang về, cho mấy hài tử ăn.
Củ cải nhỏ tép tép miệng, ăn đặc biệt thơm, “Cha a, có trả tiền không?”
“Không có, Đổng gia gia nói bữa cơm tính trong tụng phí.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Củ cải nhỏ nhãn tình sáng lên, lại ăn một cái bánh chẻo, “Ăn ngon, càng thêm ngon.”
“Quỷ hẹp hòi.” Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, đang muốn nói, bỗng nhiên ngoài cửa có một giọng nữ gõ cửa hô: “Xin hỏi, nơi này là nhà của Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh sao?”
Hoa Tử chạy đi mở cửa.
Cửa mở ra, mọi người liền thấy bốn bà tử bốn nha hoàn đứng ở cửa, vây quanh một vị nữ tử mang duy mạo, nữ tử bồ đào tử đối khâm bội tử, dáng người thẳng đứng ở cửa.
“Nơi này là nhà của Đỗ tiên sinh, các ngươi mời đến.” Hoa Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, thấy nàng gật đầu mới nói với người ngoài cửa.
Đoàn người tiến đến, nữ tử chính giữa lột duy mạo xuống, lộ ra một khuôn mặt phụ nhân, trên dưới bốn mươi, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, nói: “Đỗ tiên sinh, phu quân ta là Quách Đình. Mạo muội đến đây, quấy rầy.”
“Là Quách phu nhân.” Đỗ Cửu Ngôn làm thế thỉnh, “Mời người ngồi.”
Nháo nhi thu thập bàn, Hoa Tử bày hoa cúc và bình hoa vừa hái lên bàn, Trần Lãng dâng trà, Quách phu nhân đứng lên nói tạ ơn, nhìn thoáng qua Trần Lãng bỗng nhiên ngưng mi nói: “Người. . . Người là Trần Hoài An, Trần tiên sinh?”
“Phu nhân nhận lầm.” Trần Lãng chắp tay nói: “Phu nhân chậm dùng, ta đi trù phòng nấu nước.” Lúc nói chuyện liền đi.
Đỗ Cửu Ngôn có chút kỳ quái nhìn Quách phu nhân.
—— lời nói ngoài ——
Án tử của Lý đại nhân, lúc đó ta thấy bản án huyện lệnh thẩm án, tương đương khiếp sợ. . . Mọi người cũng kiếp sợ chung với ta đi!
Bản án” Tương tự với toà án hiện đại kết án phân trần. Sổ viết bản án gọi là phán độc, phải giao cho quan trên xem, làm biểu đạt đánh giá và thái độ của quan viên sơ thẩm đối với bản án.
Chỉ điểm hình ngục quan viên, tương tự với huyện lệnh, thôi quan, bản án viết có được hay không, cũng là một loại thể hiện năng lực nghiệp vụ.
Có huyện lệnh tính tình thẳng, có thể trực tiếp mắng phạm nhân trên bản án, còn có người viết vè, còn có người không trọng điểm loạn thất bát tao bị quan trên đánh trở về viết lại, đủ loại thiên hình vạn trạng.