Q1 – CHƯƠNG 18: KHÔNG CẦN NGHIÊM TÚC
Editor: Luna Huang
Tây Nam tụng sư hành hội hơn trăm năm, mỗi một hội trưởng, đều là do tụng sư hội liên hợp đề cử chọn lựa, lại trình triều đình, do thánh thượng tự mình tiếp kiến, ấn ngọc tỷ mới xem như xong.
Toàn bộ Đại Chu mênh mông trên dưới trăm hành hội, cũng chỉ có hai hành hội Tây Nam và Yến kinh nổi danh nhất.
Lúc này, Đỗ Cửu Ngôn nhìn bảng hiệu dán vàng, tâm tình rất phức tạp.
Trọng thao cựu nghiệp, nàng có vui có buồn. Vui chính là chuyện này nàng am hiểu, dù là bất đồng nhưng dễ học, buồn chính là, nàng cư nhiên ngoại trừ chuyện này, cái khác đều không biết.
“Cha.” Củ cải nhỏ nháy con mắt, ngữ trọng tâm trường dặn dò: “Sau khi đi vào ngươi phải biểu hiện tốt một chút!”
Đỗ Cửu Ngôn chỉnh lại y phục nghiêm mặt nói: “Đã quyết định muốn làm, dĩ nhiên là sẽ nghiêm túc, đặt lại trái tim nhỏ của ngươi vào bụng đi.”
“Ân, ân.” Củ cải nhỏ chỉnh lý y phục cho Đỗ Cửu Ngôn, lộ ra biểu tình từ mẫu Phán nhi nhảy long môn, “Ta đây an tâm rồi.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, dắt tay của nhi tử, tiến lên gõ cửa.
Cửa mở ra một nam tử trẻ tuổi mặc trường quái bố, quấn khăn vuông trắng của văn nhân mở cửa, đánh giá nàng, “Xin hỏi, ngươi có chuyện gì?”
“Ta muốn xin nhập quan học.” Đỗ Cửu Ngôn không biết người không quen địa hình, cho nên nói chuyện tận lực khách khí, “Không biết phải làm thủ tục gì?”
Thanh niên quan sát nàng một mắt, cười nói: “Mời vào trong trước, đi gặp Tiết tiên sinh trước, có thể vào hay không gặp qua tiên sinh mới được.”
“Làm phiền.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay vào cửa, xem ra chính như Trần Lãng nói, nhập độ khó hành hội không lớn.
Nàng dắt củ cải nhỏ theo nam tử hôi bào đi qua tường xây làm bình phong ở cổng.
Tụng hành rất lớn phân ba chủ viện, ở giữa là học phủ, từ giác môn đi qua bên trái viện tử độc lập là tụng hành, bên phải là hành hội.
Bọn họ đi qua đường mòn bóng râm, đi vào như ý môn ở giữa.
Trên hành lang trong viện có rất nhiều niên thiếu mang khăn, trường quái hôi bố đồng dạng ngồi đó.
Mỗi người cầm《 Chu Luật 》trong tay, hoặc đọc hoặc học thuộc.
“Mời!” Thiếu niên dẫn đường nói.
Đỗ Cửu Ngôn đảo qua những người này, củ cải nhỏ đè nặng thanh âm, nói: “Bọn họ đều là tụng sư sao?”
“Tạm thời chưa phải.” Niên thiếu dẫn đường mỉm cười nhìn thoáng qua củ cải nhỏ, “Đa số phải đợi học ba năm xong, khảo hạch hợp cách, mới có thể.”
Củ cải nhỏ ngạc nhiên, che miệng mắt tròn vo, “Cha a, ba năm đó.”
“Không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, “Chuyện gì cũng có ngoại lệ.”
Vị thiếu niên kia nhìn hắn một cái, đẩy một cánh cửa ra, chỉ vào bên trong nói: “Vào đi, Tiết tiên sinh không ở, ngươi ngồi đợi một khắc.”
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn dẫn củ cải nhỏ đi vào, lập tức cửa phía sau được đóng lại, trong phòng rất tối, củ cải nhỏ tức thì bị tiếng đóng cửa dọa sợ, “Nương, tại sao đóng cửa?”
Đỗ Cửu Ngôn đi tới cửa, nghiêng tai nghe.
Vọng Thư Uyển.com
Từng đợt tiếng bước chân hổn độn bên ngoài, dựa vào cước bộ cùng hơi thở, nàng có thể xác định cách cánh cửa chí ít có mười mấy người đứng đó.
Lập tức có người cười nói: “Thổ bao tử(tên nhà quê) kia sẽ không phải muốn làm tụng sư chứ? Ngọc Nham sư đệ. Ngươi không nên đưa người vào, làm dơ địa phương của chúng ta không nói, sau này a chó a mèo gì cũng dám vào quan học.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bên chân, củ cải nhỏ tốn hơi thừa mài răng thầm thì.
“Tiên sinh đã thông báo, người tới nơi này đều cũng có cầu tài, chúng ta phải tận lực thỏa mãn người khác.” Chu Ngọc Nham nhẹ nhàng cười, “Nên, một con chó nhỏ gõ cửa ta cũng sẽ dẫn vào.”
(Luna: Bên kia Chu Ngọc Nghiên, bên này Chu Ngọc Nham, xem sơ sơ tới đây thấy tính cách không giống rồi)
“Tính tình Ngọc Nham tốt nhất.”
“Khi nào Tiết tiên sinh trở về?”
“Tiết tiên sinh sẽ gặp hắn sao? Có phải hắn đến sách cũng chưa từng đọc không? Chắc là đưa con vào đây học đi?”
“Xấu như vậy, cũng có người nguyện ý gả, trời nộ người oán.”
“Dù là đi học, cũng nhiều lắm là một đồng sinh hoặc tú tài đi. Ở nông thôn, tú tài cũng phải gọi lão gia.”
Tiếng cười mỉa mai liên tiếp, náo nhiệt không ngớt. Bỗng nhiên, có người ho khan một tiếng, “Không đọc sách, ở chỗ này làm ầm ĩ cái gì?”
“Tiết tiên sinh hảo.”
“Lục tiên sinh hảo.”
Mọi người hành lễ qua đi, đều tự tản ra, nên đọc sách thì đọc sách, nên trả bài thì trả bài, phảng phất một màn mới vừa rồi kia chỉ là một ảo giác.
“Thanh niên luôn sẽ có chút nghịch ngợm và sức sống của thanh niên.” Lục Trán thấy sắc mặt Tiết Nhiên không tốt, vội vàng cười giải thích: “Hễ ngươi giận liền quá hung.”
Tiết Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lão sư cũng sắp từ kinh thành về rồi, khảo hạch năm nay cô cùng cấp bách. Nhưng bọn họ lại một chút cũng không vội vàng, còn ở nơi này nói giỡn vui đùa.”
Tiết Nhiên đẩy cửa, cửa vừa mở ra hắn liền thấy một lớn một nhỏ ngồi trên ghế bên trong, liền bật thốt lên hỏi: “Các ngươi là ai, vì sao ở trong thư phòng của ta?”
Phía sau, vang lên từng đợt thanh trêu đùa.
“Tiên sinh.” Chu Ngọc Nham ở sau người khom mình hành lễ, giải thích: “Mới vừa rồi hai người họ hỏi làm sao nhập quan học, nên học sinh đưa bọn họ vào đây.”
Tiết Nhiên đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy giống như đã từng gặp, nhưng lại nhớ không nổi.
Phụ tử hai người đứng dậy.
Vọng Thư Uyển.com
“Muốn nhập học đọc sách?” Tiết Nhiên và Lục Trán đều ngồi xuống sau bàn sách, hỏi: “Năm nay mấy tuổi, tiến sĩ khoa nào, sư(phụ) là ai, đọc luật mấy năm?”
Đỗ Cửu Ngôn mở miệng, không nhanh không chậm nói: “Năm nay mười chín, tú tài Thuận Thiên năm thứ tư. Không có bái sư môn, đã đọc thuộc《 Chu Luật 》.”
Chỉ là tú tài? Còn không có sư môn?
Tiết Nhiên ngưng mi đánh giá phụ tử đối diện, chỉ chỉ củ cải nhỏ, “Nhi tử ngươi?”
“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn trả lời.
Mi tâm của Tiết Nhiên nhíu chặt hơn, chất vấn: “Mười chín tuổi thi sinh đồ, thành thân có con, còn có thể đọc một lượt đọc thuộc lòng《 Chu Luật 》?”
Mười chín tuổi, hài tử bốn năm tuổi, như vậy hắn chính là mười lăm tuổi đã tựu thành, có thể thấy được là học gia bảo thủ, không có nhìn xa, Một tú tài sư môn chưa bái, có thể thấy được xuất thân rất kém cỏi.
Tiết Nhiên thu hồi ánh mắt không hề nhìn nữa.
“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn thản nhiên trả lời.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn.
“Chúng ta không có đoán sai, quả nhiên là tú tài lão gia.”
“Lại còn nói thuộc《 Chu Luật 》, phải thử hắn.”
“Thử cái gì, người khoác lác còn nhiều mà, thử hắn, tiên sinh cũng không có rảnh.”
Tiếng cười không ngừng, tràn đầy khinh miệt và trào phúng.
Tiết Nhiên cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn đang đùa bỡn hắn, liền cả giận nói: “Đọc bao lâu?”
“Hai ngày!” Sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn không thay đổi, thanh âm như trước vân đạm phong khinh.
Sắc mặt của Tiết Nhiên đột nhiên đỏ lên, bàn, cất cao thanh âm, “Đọc hai ngày, ngươi nói đã thuộc, ngươi cũng biết có khối người học ba năm lại không biết luật là vật gì không?”
Đỗ Cửu Ngôn không nhìn tiếng cười ngoài cửa, từ lúc nàng tới nơi này, đến trước mắt vẫn là nghiêm túc: “Học ba năm không biết là người khác, ta đọc hai ngày ứng phó khảo hạch không vấn đề chút gì. Nào, quan học thu học sinh không phải là vì dạy học! Tiên sinh nếu muốn căn bản, cứ thử ta.”
Nhập quan học ba năm mới có thể tham gia khảo hạch, cho nên nàng có thể vào giờ này khắc này có hiểu hay không cũng không quan trọng.
Tiết Nhiên giận tím mặt, “Làm càn! Ngươi xem làm quan là địa phương nào, ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
Tiết Nhiên tức giận, tất cả âm thanh ngoài cửa đều im lặng.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên cười, xem ra nàng một chút cũng không cần nghiêm túc.
—— lời nói ngoài ——
Moa moa ta, thứ hai vui vẻ!