Q1 – CHƯƠNG 167: SO THỬ MỘT CÁI
Dịch giả: Luna Wong
“Tới rồi!” Một hồi, Đinh Hương khoác một tầng sa phiêu phiêu dương dương tự đắc xuống đây, cười khanh khách nói: “Là Đỗ tiên sinh muốn chọn ta sao?”
Mẫu Đơn gắt nàng một tiếng, đưa dây cho nàng, “Đây có phải ngươi bện không?”
“Ta xem.” Đinh Hương tiếp nhận nhìn một mắt, nói: “Là ta bện. Trong phòng ta còn có rất nhiều, các ngươi nếu như thích, thì lấy chút đi.”
Mọi người không ngăn cản nàng.
Đinh Hương để tiểu nha đầu vào phòng nàng lấy một sợi xuống, nhiều loại phối màu đều có, nhưng hồng lam hoàng ba màu đó nhiều nhất, Đỗ Cửu Ngôn so hai dây một chút, “Làm sao thấy được là của ngươi?”
“Sợi dây ta chia, tuy rằng nhìn qua mười sáu sợi, trên thực tế là hai mươi hai sợ, Đỗ tiên sinh người nhìn kỹ.” Đinh Hương giải thích cho Đỗ Cửu Ngôn, “Người khác cũng không có khéo tay như ta đâu.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua, cái gì đều không nhìn ra.
“Được rồi, được rồi.” Mẫu Đơn kéo Đinh Hương qua, “Đỗ tiên sinh một nam nhân, há có thể nhìn ra được những thứ đồ nữ nhân này cua ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn lúng túng ho khan một tiếng.
Đinh Hương ha hả cười, nói: “Cũng đúng nga. Đỗ tiên sinh, phản chính sợi dây này là của ta.”
“Đi thẳng vào vấn đề, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.” Quế vương sau lưng Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, quay đầu lại hỏi nói: “Ngươi đã từng tặng những sợi dây này cho ân khách của ngươi chưa? Trong ân khách nhận dây, có người tương đối hung ác độc địa, thích dùng roi đánh người không?”
“Đánh người?” Đinh Hương dừng một chút, nói: “Có a, Cao quan nhân thì thích đánh người, mỗi lần hắn tới ta đều giả bộ bệnh không muốn tiếp, nhưng hắn cho tiền nhiều, thời gian cũng không dài, nên ta nhịn hai lần.”
“Cao quan nhân còn tùy thân mang theo roi của mình, roi là cưỡi ngựa dừng để kéo tay, lúc quất đai. Hơn nữa hắn còn rất ngoan, ngoại trừ mặt không đánh, còn lại chỗ nào cũng đánh.”
“Ta tiếp hắn một lần được hai mươi lượng bạc, sẽ nghĩ mười ngày, sau này hắn trở lại chúng ta không có tỷ muội tiếp hắn nữa.” Đinh Hương nói.
Tú bà cũng gật đầu, “Người này ta quen, nhà hắn mở tiệm bán gạo than, có chút tiền, xuất thủ cũng hào phóng. Nhưng chỉ có bệnh. Bệnh này lâu rồi, có chút không thích hợp.”
“Cao Kim của cửa hàng Cao ký?” Tiêu Tam hỏi.
Tú bà gật đầu, “Chính là hắn. Hắn ở nhà cũng đánh tức phụ, đều đuổi một người chạy đánh chết một người, hiện ở trong phòng hình như không ai. Không phải là giết Tiểu Vũ Tứ Đường hạng chứ?”
“Còn chưa xác định.” Tiêu Tam nói.
Tú bà gắt một cái, “Người như thế có thể làm loại chuyện này. Ta đã nói hắn mấy ngày không đến chỗ ta, nguyên lai là đi khi dễ Tiểu Vũ. Nha đầu kia cũng là, ta để cho nàng tới chỗ của ta, có ta che chở hai tỷ đệ các nàng, ai cũng không dám khi dễ nàng. Nàng không nghe, cứ ở nhà tiếp khách, hiện tại được rồi, mạng cũng mất.”
“Đây giết nghìn đao.” Sắc mặt Mẫu Đơn trầm xuống, tiến lên đây kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người nhất định phải báo thù cho Tiểu Vũ, hài tử kia tuổi còn nhỏ mệnh vừa khổ, nhất định phải để cho tên súc sinh kia đền mạng.”
Vẻ mặt Đinh Hương hoảng sợ nói: “Còn giết người. . . Không, không thể nào. Ta thế nào cảm giác lá gan họ Cao rất nhỏ.”
“Nhát gan? Nhát gan sẽ không đánh chết tức phụ của mình.” Mẫu Đơn nói.
Đinh Hương ồ một tiếng, có chút nghĩ mà sợ không dám nói nữa.
“Đi thôi.” Quế vương bị hun hắt hơi một cái, “Đi bắt Cao Kim.” Nói xong một khắc cũng không lưu liền đi.
Mẫu Đơn chép miệng, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Tiên sinh, vị Lưu huyện lệnh này người tìm cơ hội thu thập thêm một trận, lớn lên xấu xí tính tình cũng hỏng bét. Một huyện lệnh thôi, làm như vương gia vậy.”
Còn không phải vương gia sao. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi bận rộn đi, chúng ta đi.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn đi ra, Quế vương đã cởi ngoại y, mặc trung y đứng ở ven đường, Cố Thanh Sơn ở đối diện tiệm y phục mua cho hắn một kiện, hắn tiện tay mặc bộ, y phục cũ nhét vào ven đường cũng không quay đầu lại tiêu sái đi mất.
“Thực sự là già mồm cãi láo, bản thân nhiều thiếp như vậy, còn tới Thiệu Dương giả tinh khiết.” Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, Tiêu Tam thấp giọng nói: “Lưu đại nhân đây là lớn tuổi?”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, gật đầu: “Ta thấy cũng phải, người lớn tuổi không thể gặp oanh oanh yến yến, sốt ruột!”
“Vẫn là tuổi trẻ tốt!” Tiêu Tam thấp ho khan một tiếng, cùng Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, vẻ mặt khinh bỉ.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam gia, phải khắc chế a.”
“Thân thể tốt, không cần.” Tiêu Tam đáp.
Quế vương bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi nói ai lớn tuổi?”
“Ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta trẻ tuổi, thân thể rất tốt.”
Quế vương từng bước một đi tới, hất ngoại y ra, lộ ra ngực cường tráng dày rộng dưới trung y hơi mỏng, run lên, nói: “So thử xem?”
Tiêu Tam ho khan một tiếng, bất động thanh sắc chạy mất.
“Chút thịt đó, ngươi không biết xấu hổ so cơ ngực với ta.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Ta không so với người ấu trĩ.”
Quế vương ngăn cản nàng, “Không thể so cơ ngực, so cái khác. Chỉ với cái thân nhỏ của ngươi, ngươi không biết xấu hổ cười nhạo ta? !”
Đỗ Cửu Ngôn quét Quế vương một mắt, “Vương gia, người nếu như không nhịn được thì sớm quay bề Quảng Tây, một phòng phu nhân chờ ngươi lâm hạnh kìa.”
Quế vương hừ lạnh một tiếng, “Nhìn hình dạng sợ hãi của ngươi, vừa nhìn liền biết không được.” Nói xong, áo choàng đảo qua, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước.
Đỗ Cửu Ngôn thật muốn đi tới đạp hắn một cước.
Cao Ký bán than, hiện tại chính là thời gian các nhà các hộ thừa dịp giá thấp đến mua than, nên mặc dù thời gian không còn sớm, cửa hàng như trước vẫn mở.
Cao Kim an vị phía sau quầy gõ bàn tính.
“Cao Kim.” Tiêu Tam tiến lên, vỗ quầy hàng, Cao Kim sợ vừa nhảy, sắc mặt trắng bệch nhìn mọi người.
Tuổi chừng bốn mươi, vóc dáng và thân cao chênh lệch không bao nhiêu so với Tiêu Tam, thật cao tráng tráng, nhưng ánh mắt co rúm lại, có vẻ rất hèn mọn.
“Tam, tam gia.” Cao Kim hô một tiếng, Tiêu Tam nói: “Đây là Lưu huyện lệnh Lưu đại nhân, vị này chính là Đỗ tiên sinh.”
Cao Kim hành lễ.
“Chuyện ở Tứ Đường hạng có nghe nói chưa?” Tiêu Tam khai môn kiến sơn hỏi.
Cao Kim gật đầu, “Nghe. . .nghe ròi.”
“Tối hôm qua ngươi không đi tìm Phó Vũ chứ?” Tiêu Tam hỏi.
Cao Kim nghe, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, nói: “Tiểu nhân. . . Tiểu nhân không có giết người, tiểu nhân. . .chỉ đi qua một chút, cho tiền liền đi. Ai biết sáng sớm hôm nay thức dậy, nghe nói nàng chết ở nhà, tiểu nhân không biết a, lúc đi nàng còn thật tốt.”
“Mang đi.” Quế vương phân phó nói: “Để hắn mang theo roi.”
Tiêu Tam xác nhận, phân phó huynh đệ áp Cao Kim, lại đi Cao gia lấy roi, trực tiếp mang về nha môn thẩm vấn.
Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, đắc ý nói: “Bổn quan thắng!”
“Đại nhân, còn chưa thẩm vấn, kết quả làm sao vẫn là không biết. Ngươi liền biết ngươi thắng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương thiêu mi, “Không thôi thì sao, nhờ hoa nguyệt quý của ngươi?”
“Chúc người mã đáo công thành, kỳ khai đắc thắng.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ở phía trước, Quế vương đuổi theo ở phía sau, liếc nhìn nàng nói: “Ta thấy ngươi cũng không được tốt lắm, những người đó thật đúng là hữu nhãn vô châu.”
“Ta là tụng sư, không phải bộ khoái.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương chẳng đáng, “Làm tụng sư cũng không được.”
Bookwaves.com.vn
Hai người trở về nha môn, suốt đêm phô trương, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở một bên xem, Quế vương tự mình ngồi công đường xử án thẩm vấn.
“Đại nhân, tiểu nhân thực sự chỉ ngủ một chút, trả cho nàng năm mươi văn tiền, thường ngày nàng thu người khác đều là ba mươi văn, tiểu nhân cho còn nhiều hơn!” Cao Kim nói.
Quế vương nói: “Đem quá trình ngươi ngủ, tỉ mỉ kể ra.”
Cao Kim ngẩn ra, không muốn nói nhưng lại không dám cự tuyệt, đã đem tình huống lúc đó nói một lần, “. . . Đi vào cởi quần áo, tiểu nhân. . . Tiểu nhân thích dùng roi, đại khái quất năm sáu chục cái, cũng không nhớ rõ, thấy nàng đau khóc, tiểu nhân cũng không đành lòng, ném tiền mặc y phục đi.”
“Lúc đó giờ gì?” Quế vương hỏi.
Cao Kim trả lời: “Tiểu nhân hẹn thời gian là đúng giờ tuất, lúc về đến nhà là giờ tuất canh ba. Thực sự, lúc trở về còn trả sạch sổ sách ngày đó, trong điếm tiểu hỏa kế đều biết.”
“Không có khả năng!” Quế vương hơi ngừng, Đỗ Cửu Ngôn nghe tiếp, lại nói: “Trên giường nàng có vết dơ lưu lại sau hành phòng, là của ngươi sao?”
Cao Kim biến sắc, nhìn trái phải, sắc mặt rất quẫn bách. . . Quế vương vỗ bàn: “Nói, có phải là ngươi hay không?”
“Không, không phải.” Cao Kim sắp khóc, “Tiểu, tiểu nhân mười năm trước cưỡi ngựa, bị ngựa đạp trúng, sau này, không được.”
Hắn cúi thấp đầu, không dám nhìn người khác.
“Không lên được?” Quế vương trầm mặt, quát dẹp đường, “Ai bảo ngươi không lên được, đồ vô dụng.”
Cao Kim sợ quá khóc.
“Tiêu Tam, tìm nữ nhân đến, bổn quan muốn nhìn hắn có phải thật sự không lên được hay không.” Lúc nói chuyện, dư quang còn quét Đỗ Cửu Ngôn một vòng.
Đỗ Cửu Ngôn cũng muốn dùng roi quất Quế vương, người bị bệnh thần kinh này, thỉnh một đại phu đến không được sao, còn tìm nữ nhân?
Kỳ tích!
“Vâng.” Tiêu Tam xác nhận đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Cao Kim hỏi: “Nên ngươi hay dùng roi, để quất nữ nhân chơi?”
Cao Kim bụm mặt nói: “Ta, ta rất thống khổ, ta khó chịu. . . Ta cũng không có cách nào, nhịn không được!”
“Đánh. . .” Đỗ Cửu Ngôn còn chưa nói, Quế vương đột nhiên nói: “Đánh hắn, bổn quan nhìn hắn không thuận mắt. Không lên được, còn uất ức như thế!”
Oa Tử xác nhận, đi tới đè Cao Kim bùm bùm một trận quyền cước.
Trên mặt đất Cao Kim gào khóc hô cứu mạng.
“Quỳ nghiêm túc.” Quế vương nói: “Lúc đó ngươi ra vào, có người thấy?”
Cao Kim ôm bụng đứng lên, vẻ mặt thống khổ lắc đầu, “Tiểu, tiểu nhân không biết có người thấy hay không, phản chính tiểu nhân là không nhìn thấy người khác.”
“Không thành thật.” Quế vương đứng dậy, phất tay áo nói: “Tiếp thẩm, nếu là không khai đánh đến hắn khai.”
Hắn quay người lại, phát hiện Đỗ Cửu Ngôn không ở, chính muốn đi ra ngoài, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn cầm nguyệt quý hoa tiến đến, nàng hỏi: “Cao Kim, đóa hoa này là ngươi hái sao?”
“Không, không phải.” Cao Kim tâm tình rất tan vỡ, lắc đầu, “Tiểu nhân, tiểu nhân không tâm tư hái hoa tặng người này.”
Đúng vậy, hái hoa tặng người, thật đúng là cần nhàn tình nhã trí, Đỗ Cửu Ngôn cầm hoa như có điều suy nghĩ đi ra.
“Đi sô vết bẻ a.” Giọng Quế vương mỉa mai ói: “Bổn quan thẩm hắn, trừ hắn ra không người khác.”
Đỗ Cửu Ngôn cầm hoa, đi nhanh ra huyện nha.
Tiêu Tam.” Quế vương nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Cửu Ngôn, lớn tiếng nói: “Nữ nhân đâu, thế nào còn chưa tới?”
Đỗ Cửu Ngôn đi Tứ Đường hạng. Vốn là cấm đi lại ban đêm, ở đây lại rất khác, nên một đường qua đây quả thực một người cũng không có nhìn thấy.
Ở lộ khẩu Phó gia, đứng ở cửa hai bên trái phải và phía trước đều có thể đi được.
Ngày hôm nay nàng tìm được địa phương nguyệt quý hoa, chính là hai nơi một chỗ là bên phải, một chỗ là bên trái của phía trước, cách cũng không xem như xa. . .
Chỉ dựa vào phân biệt, quả thực không dễ dàng, nàng nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Đỗ Cửu Ngôn đẩy viện môn ra, trong viện đèn, bộ khoái huyện nha lưu thủ bộ khoái ngồi ở chính sảnh ngủ gật, nghe được tiếng bước chân giựt mình tỉnh lại, nói: “Đỗ tiên sinh, đã trễ thế này người sao lại đến?”
“Ta đến xem, có thể có chỗ nào bị bỏ sót hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phó Kiều đâu?”
Bộ khoái chỉ chỉ ngọa thất của Phó Vũ, “Khuyên như thế nào cũng không nghe, còn ngồi xổm ở cửa. Đến bây giờ không ăn cũng không uống.”
Ta đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn tới cửa, cửa phòng ngủ là mở, bên trong ngọn đèn hôn ám, Phó Kiều co rúc ở cửa, ôm gối đang ngủ.
An tĩnh phảng phất không tồn tại.
“Phó Kiều.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, Phó Kiều giựt mình tỉnh lại hai tròng mắt mê man nhìn nàng, nàng mím môi nói, “Muốn đến nhà ta chút không? Nhà của ta có mấy hài tử, có thể bồi ngươi nói chuyện.”
Phó Kiều nhìn nàng, lại nhìn giường một cái, tiếp tục ôm đầu gối cúi thấp đầu, vô luận Đỗ Cửu Ngôn nói cái gì, hắn đều không có phản ứng.
Đỗ Cửu Ngôn cũng ngồi xuống đất ngồi xếp bằng, nhìn vị trí bên giường đờ ra.
Mặc kệ Cao Kim nói có bao nhiêu thật giả, nhưng có một chút hắn hẳn không có nói sạo.
Hắn không lên được,
Nếu như thế, vết bẩn trên giường kia là của ai?