Q1 – CHƯƠNG 145: THỰC SỰ QUÁ PHẬN
Dịchg giả: Luna Wong
“Đa tạ, đa tạ các vị!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nhất nhất nói lời cảm tạ, “Khổ cực cực khổ, Đỗ mỗ thêm phiền toái cho mọi người.”
Đại thẩm sửa lại tóc rối loạn một chút, phất tay nói: “Đỗ tiên sinh không nên khách khí. Chúng ta biết người không muốn xuất thủ đánh nữ nhân, sau này loại sự tình này, gọi chúng ta tới là được.”
“Đúng. Chúng ta tới thu thập bọn họ, người ngại đánh, chúng ta mới sẽ không thủ hạ lưu tình.” Tiểu cô nương vừa nói vừa giận lại đạp tỷ tỷ Trần gia nằm dưới đất một cước.
Sáu vị tỷ tỷ Trần gia bị đánh nằm trên mặt đất, không phải mặt mày hốc hác, chính là tóc bị hao một khối, còn có một tay áo đều bị xé ra.
Mọi người coi như hạ thủ lưu tình, không có xé rách toàn bộ, rốt cuộc để lại chút mặt mũi cho các nàng.
“Tất cả mọi người mệt mỏi, ngày khác, ngày khác Đỗ mỗ làm chủ, thỉnh các vị tỷ tỷ đi Đức Khánh lâu ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Đại thẩm đầu lĩnh dễ nói, “Đỗ tiên sinh mời ăn cơm, chúng ta nhất định đi.”
“Đúng, đến lúc đó nhất định phải uống vài chén với Đỗ tiên sinh mới được.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, cười nói: “Nhất định, nhất định!” Lúc nói chuyện, lôi kéo Miêu Nghĩa, “Nhà Miêu tướng công gặp ác bị thay đổi, ta đây còn phải đưa hắn về lo liệu hậu sự của người nhà, hôm nay sẽ không ở lâu, mọi người cũng nhanh đi về nghỉ ngơi đi, cực khổ, cực khổ.”
“Đỗ tiên sinh, người cũng đi thong thả.”
“Đỗ tiên sinh người mau trở về a, trời tối trên đường không an toàn, còn không biết người nhà này có thể trả thù người, mà làm chuyện ác gì hay không.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, đỡ Miêu Nghĩa và Tiền Đạo An cùng nhau đi ra ngoài, mọi người vây quanh theo bọn họ, bên ngoài các nam nhân bừng tỉnh, đều cười, có người nói: “Có Đỗ tiên sinh, những nam nhân như chúng ta đều thành đanh trong mắt gai trong thịt.”
“Đại thúc, người nói ngược rồi, ta mới là đinh trong mắt gai trong thịt.”
Mọi người cười ha ha, có người hỏi: “Đỗ tiên sinh, người vì sao đánh quan ti cho Miêu Nghĩa, lẽ nào người cũng tin tưởng chuyện hồn phách của nương Miêu Nghĩa sao?”
“Chuyện trên đời không dễ nói a, nói chung chúng ta làm nhiều việc thiện, tất có phúc báo a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Mọi người gật đầu xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn bồi Miêu Nghĩa trở về nhà, mời lý trường đến chủ trì, Miêu Nghĩa quỳ gối trước linh đường, thân thích lui tới phúng viếng dập đầu.
Đỗ Cửu Ngôn đi vòng căn phòng của Trần Hưng An đã từng ở.
Phòng này nàng lục hai lần, nhưng vẫn không có tìm được y phục Trần Hưng An mặc lúc giết người, nàng thậm chí lật tung cái lò đun gà, bên trong có rất nhiều tro rơm rạ, nhưng là lại không có lưu lại tro tàn vải vóc bị thiêu hủy.
Điểm này, để cho nàng vẫn rất kỳ quái.
“Sẽ giấu ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn lật, Miêu Nghĩa xuất hiện ở sau lưng nàng, nàng hỏi: “Ngươi cảm thấy, Trần Hưng An sẽ giấu y phục dính máu ở đâu?”
Thần trí của Miêu Nghĩa thanh tỉnh không ít, ánh mắt của hắn nhìn chung quanh một lần, bỗng nhiên quay đầu đi ra, một đường chạy đến hậu viện, Đỗ Cửu Ngôn theo qua, chỉ thấy hắn dừng ở phía trước một thổ bao, cũng không lớn, nói như phần mộ nhưng lại quá nhỏ.
Như là hài tử chơi đùa chất đống.
Miêu Nghĩa không nói gì, ngồi xổm xuống dùng tay đào đống đất lên, lập tức, trong đống đất lộ ra hai bộ y phục.
Một món trực chuyết nguyệt bạch sắc, một món hạt hạt bảo lam, hai cái cùng một mộ, đây là mộ chôn quần áo và di vật hợp táng.
Miêu Nghĩa giận, đạp phẳng đống thổ bao, “Hợp táng với ta, đời này ta hối hận nhất chính là cứu ngươi!”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nhặt trực chuyết nguyệt bạch sắc lên, run lên liền thấy trên y phục, có một tảng lớn đỏ như máu, bất quy tắc, hiển nhiên là vết máu phun ra ở phía trên.
Vết máu chồng vết máu, toàn bộ y phục tản ra tanh tưởi.
“Không sai là kiện y phục này.” Đỗ Cửu Ngôn thu quần áo, “Xem ra ngươi thật phải sống thật tốt, không thôi đi cõi âm vẫn là phải vẫn là phải hắn.”
Miêu Nghĩa ngồi chồm hổm dưới đất ôm đầu, nói: “Tiên sinh nói rất đúng, ta hẳn là phải sống tốt, để cha nương ta còn có Tố Nương nhìn ta, ta muốn sống thay bọn họ.”
“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn trả lại cho túi tiền hắn, “Cái này ngươi thu đi, lúc này đây, ta thực sự không cần tụng phí.”
Lúc nói chuyện, nàng vỗ vỗ vai Miêu Nghĩa sải bước lớn đi mất.
Miêu Nghĩa quỳ ở sau lưng nàng, thùng thùng đông dập đầu, “Đỗ tiên sinh, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn đi nha môn, giao quần áo dính máu cho Tiêu Tam.
“Thỏ gia kia vẫn khóc trong tù, lão tử con mẹ nó, đời này chưa thấy qua nam nhân có thể khóc như thế.” Tiêu Tam ghét bỏ không ngớt, so với nữ nhân còn biết khóc hơn a.
Giết người, còn hình dạng người bị hại, thật sự là quá khinh người.
“Sắp thu rồi, Tam gia nhịn một chút, hắn cũng sống không được mấy ngày.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hưng An, như toàn thế giới nợ hắn, hẳn là nên cưng chìu, thật sự là làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Tiêu Tam xua tay, không muốn nói thêm nữa, “Được rồi, Trầm bách hộ để ta cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi điều tra xong vụ án này, hắn trở về không chỉ không có công lĩnh, bất định còn phải bị phạt một trận.”
“Ta đây lại kết thiện duyên?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiêu Tam gật đầu, “Quả thực kết thiện duyên cực lớn, tương lai ngươi ở Thiệu Dương vung tay lên, không chỉ nữ nhân nhất hô bá ứng, nam nhân cũng là nhất hô bá ứng.”
“Tam gia cũng là ứng ta chứ.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Tiêu Tam gắt một cái, nói: “Ta con mẹ nó không đếm xỉa tới ngươi!” Lúc nói chuyện, cầm y phục đi, “Ta giao cho đại nhân, sớm định án chút.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận.
“Di, ” Tiêu Tam nhớ tới một việc, “Ta nói, Trần Hưng An cũng thỉnh tụng sư đi, thỉnh ai, ta thế nào không nghe được người biện tụng?”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Thỉnh, thỉnh rồi sao?” Có phải nàng quá chuyên chú, quên mất cái gì hay không.
“Ngươi xem ngươi một chút, đây không phải khi dễ người sao?” Tiêu Tam lắc đầu, “Người ta nhận án đặc biệt không dễ dàng, ngươi cũng không để cho người ta nói.”
Xem quan ti này, tụng sư nguyên cáo nói vừa thông suốt, sau đó đại nhân kết án, chờ sau đó mới nhớ, bị cáo là mời tụng sư.
Nhưng… Không ai nhớ kỹ, ngay cả Phó Thao đều quên, thời gian kết án, liền trực tiếp xử, chưa từng hỏi tụng sư bị cáo có muốn biện tụng vài câu hay không.
“Quá phận a.” Tiêu Tam lắc đầu, đi tìm Phó Thao, “Đến Phó đại nhân đều quá phận.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng đã quên, không phải nàng không tôn trọng đối thủ, là lúc đó nàng bề bộn nhiều việc, chưa kịp nghĩa, tụng hành của vị Dư tiên sinh kia, gọi là Minh Đức sao?
Bookwaves.com.vn
“Suy nghĩ gì?” Bả Tử từ phía sau nàng qua đây, thấy nàng mặt ủ mày chau, rất ngạc nhiên, “Mất tiền?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tiêu Tam nói đối phương cũng mời tụng sư, ta, ta nhất thời đắc ý đã quên chuyện này.”
“Không có việc gì, lúc đó loạn tao tao, không nhớ rõ cũng bình thường.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn lập tức bình thường trở lại, chắp tay cười khanh khách nói: “Qua mấy ngày khí trời mát mẻ, chúng ta đi Tân Hóa vấn an Ngân Thủ, ngươi nhớ kỹ xin nghỉ với nha môn.”
“Là củ cải nhỏ muốn đi đi.” Bả Tử nói.
Nhắc tới nhi tử Đỗ Cửu Ngôn đầu bắt đầu đau, bất đắc dĩ nói: “Ta bây giờ rất hiếu kỳ với cha đã chết của hắn, rốt cuộc dạng gen gì,có thể sinh ra hài tử keo như củ cải nhỏ.”
“Người đều chết rồi, có gì hiếu kỳ. Ta cảm thấy củ cải nhỏ giống ngươi.” Bả Tử liếc nàng một mắt, Đỗ Cửu Ngôn mất hứng tép miệng, đi ra ngoài nha môn.
Vừa tới cửa, chỉ thấy Tiêu Tam mang theo Bả Tử vài người đi ra, nàng lui qua bên, kỳ quái nói: “… Tam gia, ngươi đi đâu?”
“Lưu đại nhân mất tích ở phủ thành.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, “Không phải đã đến phủ thành rồi sao, mất tích ở nơi nào, trạm dịch?”
“Đúng, mất tích ở trạm dịch, buổi tối vào phòng ngủ người vẫn còn, thế nhưng sáng ngày thứ hai đã không thấy tăm hơi, ngươi nói có kỳ quái hay không.” Tiêu Tam nói: “Không nói với ngươi nữa, chúng ta phải đi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu nhìn Bả Tử, hỏi: “Trên người có tiền dùng không?”
Mỗi lần Bả Tử kiếm chút tiền đều cho củ cải nhỏ, Đỗ Cửu Ngôn suy đoán bên cạnh hắn tối đa hơn mười văn tiền.
“Còn,” Bả Tử vừa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn đã run tiền của mình lên, đổ ra bảy lượng bạc vụn, đếm phân nửa cho hắn cho hắn, có chút luyến tiếc nói: “Cho ngươi mượn, nhớ trả ta.”
Bả Tử nín cười, rất không khách khí lấy hết tiền trong tay nàng, suy nghĩ một chút, lại đem hơn mười văn tiền của mình cho nàng, “Trên xà nhà, có phải ngươi quên mất hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn hít một hơi lãnh khí, bước nhanh xuất môn đi về nhà.
Nàng thật là quên mất tiền trên xà nhà, mấu chốt là Bả Tử cư nhiên cũng biết, xem ra là củ cải nhỏ nói cho hắn biết.
Vậy tiền riêng của nàng không phải là tiền riêng nữa rồi.
Nàng phải dời trận địa.
Nàng ngẫm lại cảm thấy đau đầu, tiểu hài tử nhà người khác khả ái biết bao, thiên chân vô tà miệng đầy câu hỏi vì sao, tràn ngập hiếu kỳ với thế giới. Còn nhà nàng, không chỉ không thiên chân khả ái, ngươi còn phải ngày đề đêm phòng đấu trí so dũng khí.
Nhất định là ghe cha không tốt, mới sinh ra một tiểu hài tử đầy người tâm nhãn như thế.
Về đến nhà, củ cải nhỏ đang cầm sách học bài, thấy Đỗ Cửu Ngôn trở về, trực tiếp trở về phòng, lạch cạch khóa cửa, hắn lăn lông lốc ngồi xuống, mắt quay tròn, lại dùng sách bụm mặt cười hì hì ngã vào trên ghế.
Hoa Tử và Nháo nhi nhìn hắn, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
“Ngươi cười cái gì?” Nháo nhi thấy bím tóc trên đỉnh đầu hắn run lên, cũng không nhịn được cười theo.
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ngại nói, ngại nói.”
“Ngày hôm nay ngươi như lão phu tử, còn giống hơn tiên sinh!” Hoa Tử nói.
Trần Lãng vừa lúc từ bên ngoài tiến đến, ngưng mi nói: “Không được nói bậy ở sau lưng tiên sinh.” Hoa Tử vội thè lưỡi, Trần Lãng lại hỏi củ cải nhỏ, “Cha ngươi có phải là đã về rồi hay không?”
Củ cải nhỏ im lặng chỉ chỉ ngọa thất sát vách.
“Đã xảy ra chuyện gì sao, tại sao trở về liền vào trong phòng, ngươi không đi xem thử?” Trần Lãng hỏi.
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Nàng khẳng định không cho ta đi.”
Trần Lãng thiêu mi, lập tức hiểu, mẫu tử hai người đang đấu trí so dũng khí, một giấu tiền một kiếm tiền.
Vừa nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn phần phật mở cửa, ở cũng không ở, cũng không quay đầu lại đi.
—— lời nói ngoài ——
Một án tử kết thúc, là đáo nổi lên chúng ta vương gia lên sân khấu lúc… Cũng không nhanh như vậy, đừng nóng vội, hắc hắc.
Hôm nay canh ba, ngày mai gặp!