Q1 – CHƯƠNG 143: CANH GÀ DẪN ĐƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong
“Đương nguyên bị cáo lần đường.” Phó Thao gõ kinh đường mộc.
Miêu Nghĩa đi lên công đường, Trần Hưng An cũng bị người dùng cái ghế nâng lên, hai người hành lễ, Phó Thao lại hỏi: “Trầm Quân đến chưa?”
Tiêu Tam gật đầu, ra hậu đường mời Trầm Quân lên đường.
Như vậy, người liên quan đến án kiện đều đã đến đông đủ.
“Đỗ Cửu Ngôn.” Phó Thao thở dài, lúc này đây đến hắn cũng nhìn không hiểu, vì sao Đỗ Cửu Ngôn chủ động đi tìm Miêu Nghĩa nhận tụng án này, “Ngươi đã là nguyên cáo, ngươi nói trước đi.”
Trần Hưng An ho khan hai tiếng, có chút suy yếu dựa vào ghế, ánh mắt cầu xin nhìn Miêu Nghĩa, lầm bầm hô: “Nghĩa ca.”
Miêu Nghĩa thẳng tắp quỳ, phảng phất nghe không được người khác nói chuyện, trong miệng vẫn toái toái niệm, phảng phất là đang nói chuyện với ai.
Mọi người nhìn tâm tình cực kỳ phức tạp.
“Buổi tối mười lăm tháng bảy, ngoài thành Miêu gia thôn đã định trước không bình tĩnh!” Đỗ Cửu Ngôn mở miệng, nói: “Bởi vì tối hôm đó, có bốn tội phạm dưới đuổi bắt của ti binh, cùng đồ mạt lộ vào Miêu gia thôn. Lúc đó bọn họ đói quá, uể oải cần gấp một chỗ có cơm ăn có chỗ ngủ. Vì vậy cơ duyên xảo hợp, bọn họ vào nhà Miêu Nghĩa.”
“Chờ trở ra, lập tức Trầm bách hộ liền mang theo các huynh đệ đuổi theo, song phương tranh đấu một hồi, bốn tội phạm bị mất mạng tại chỗ. Mà kẻ khác tức giận kinh hãi là, Miêu Nghĩa người thỉnh ta tụng, phụ mẫu hắn và thê tử đã mang thai, chết trong phòng.”
“Đao chém từ nơi này.” Đỗ Cửu Ngôn lấy tay làm mẫu cho mọi người xem, khoa tay múa chân trên cổ của mình, “Chém nghiên một đao, da thịt cũng cuộn lên, gãy động mạch máu chảy như chú, trên đất gian phòng giống như huyết tẩy, đỏ đậm, máu tanh để kẻ khác tan vỡ không dám nhìn.”
Bên ngoài truyền đến một trận thổn thức có tiếng.
“Thủ pháp tàn nhẫn chí cực như vậy, thật là làm người bi phẫn tới cực điểm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thế nhưng, càng làm cho người ta tức giận là, hung thủ tàn bạo mất đi nhân tính như vậy, lại là hảo hữu được cả nhà Miêu gia coi là thân nhân, Trần Hưng An.”
“Đỗ tiên sinh, ” Dư Kha chắp tay, nói: “Án kiện bất quá mới vừa bắt đầu, người khẳng định hung thủ như vậy, chính là vũ nhục người thỉnh ta tụng, làm tụng sư người nên có vi chuẩn tắc và công bằng.”
“Người đã là nguyên cáo, như vậy thì thỉnh người dùng chứng cứ mà nói.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Trần Hưng An da trắng dung mạo xinh đẹp, “Ta có mấy vấn đề cũng muốn hỏi ngươi, mời thành thật trả lời.”
Trần Hưng An che mặt khóc, gật đầu, “Tiên sinh xin hỏi.”
“Màn đêm buông xuống, lúc thổ phỉ vào thôn, ngươi đang làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trần Hưng An thút thít, rút rút tấm lưng đơn bạc, hết sức bất lực, chọc người đông tích trìu mến, “Lúc đó ta đau bụng, đi nhà xí hậu viện, chờ lúc ta trở lại, ai biết. . .” Nói không hết lời lại khóc lên.
“Thực sự là thương cảm a, người như vậy làm sao có thể giết người.”
“Đúng vậy, ta thấy hắn đến con gà cũng không dám giết.”
Bên ngoài có người nghị luận, Dư Kha chuyển mâu đảo qua, đáy mắt xẹt qua tiếu ý. . . Đúng vậy, Trần Hưng An quả thực không dám giết người, cũng không có khả năng giết người, cho nên, Đỗ Cửu Ngôn không có khả năng tìm được chứng cứ.
“Đi nhà xí a, đi bao lâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trần Hưng An rất phối hợp, thanh âm khàn khàn trả lời: “Phỏng chừng thời gian uống cạn một chun trà, gần đây thân thể của ta có chút. . .có chút không tốt.”
“Ở nhà xí ngồi chồm hổm thời gian uống cạn một chun trà, thanh âm gì ngươi đều không nghe được?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trần Hưng An lắc đầu, “Ta thật không có nghe được.”
“A!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, cười lạnh nói: “Nhà xí cách nhà chính bất quá hai mươi bước, rời khỏi phòng cũng chỉ là cách một bức tường, ngươi chôn đầu vào trong hố phân sao?”
Phốc! Chẳng biết ai nhịn không được bật cười.
Phó Thao bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Yên lặng!”
“Ta thật không có.” Trần Hưng An lắc đầu.
“Không có vùi đầu vào hố phân lại không nghe được, đây thật quá cổ quái!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vấn đề thứ hai. Ngươi cũng biết mẫu thân của Miêu Nghĩa Kiều thị, vì sao sắp tới giờ tý, còn nấy canh gà ở trù phòng không?”
Bookwaves.com.vn
Trần Hưng An lắc đầu, “Ta cũng không biết, đại khái là muốn cho tẩu tử uống canh gà đi.”
“Miêu Nghĩa.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc ngươi đi ra cửa săn thú, nương ngươi đang làm cái gì?”
Miêu Nghĩa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Nương ta đang rửa mặt.”
“Đó chính là nói, nàng lúc đó cũng định nghỉ ngơi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Miêu Nghĩa gật đầu, “Nương ta vẫn ngủ sớm, dậy sớm. Nàng bình thường ngủ khi trời đen, sáng sớm giờ sửu rời giường làm việc.”
“Một lão phụ nhân mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, vì sao giờ tý ngày này cư nhiên rời giường giết một con gà, ngồi xổm trù phòng đun canh gà?”
“Nhi tức của nàng đang có mang, hoặc là nhi tức muốn ăn, nàng thức dậy giết gà nấu canh, không phải rất bình thường sao?” Dư Kha nói.
Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi Miêu Nghĩa, “Ngươi vào núi săn thú, săn nhiều nhất là cái gì.”
“Gà rừng và thỏ.” Miêu Nghĩa nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, dò xét một vòng cuối cùng đi tới trước mặt Trần Hưng An, “Nên, ngươi biết can nương của ngươi vì sao nửa đêm, giết một con gà đẻ trứng, lại đun canh gà không?”
“Ta không biết, ” Trần Hưng An khóc lên, anh anh khóc, “Can nương không có nói cho ta biết.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Nếu ngươi khóc ra thành tiếng, ta liền đánh gãy luôn cái chân còn lại của ngươi.”
“Ngươi. . .” Trần Hưng An sợ hết hồn, quên khóc luôn, lê hoa đái vũ nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là ngươi, trong lúc nàng ngủ mơ quát lên, lấy thân thể không khỏe làm lý do, yêu cầu nàng giết gà đẻ trứng của mình đun canh cho ngươi!”
“Nên, thời điểm ba người Miêu gia chết, chỉ có Kiều thị là còn mặc chỉnh tề, mà Miêu phụ mặc trung y, Tố Nương còn nằm ở trên giường.”
“Kiều thị, bởi vì can nhi tử nàng thích, mở miệng yêu cầu, muốn canh gà mái. Ngay cả chờ Miêu Nghĩa săn thú trở về đều không kịp chờ.”
“Kiều thị nửa đêm thức dậy, giết gà nấu canh, nhưng không biết, can nhi tử nàng yêu thích, là giấu diếm sát khí có mục đích riêng.”
Phó Thao hỏi: “Có mục đích gì?”
“Đúng vậy, có mục đích gì?” Bên ngoài có nữ nhân hô, thanh âm chua ngoa.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc nửa đêm, từng nhà đều đóng cửa ngủ, Miêu Nghĩa gia cũng không ở cửa thôn, cũng không ở cuối thôn, cũng không phải nhà lớn nhất, cũng không phải rộng rãi nhất. Vì sao thổ phỉ chỉ đi vào nhà Miêu Nghĩa?”
Hình như bị người xốc lên một tầng khăn che, tất cả mọi người kinh ngạc.
Thổ phỉ vào nhà Miêu Nghĩa, mọi người vẫn cho rằng, bọn họ sẽ chọn đại một nhà, đến nhà Miêu Nghĩa là bởi vì nhà bọn hắn không may mà thôi.
Lại thật không ngờ, đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn, lại có giải thích khác.
“Vì sao?” Miêu Nghĩa ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Bởi vì nồi canh gà này!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một đám thổ phỉ bụng đói kêu vang dường như sói đói vào thôn, lúc bọn hắn do dự, không biết vào nhà ai, đột nhiên, bọn họ ngửi được mùi canh gà thơm tho. Phảng phất tiên nhân chỉ đường, tự nhiên là trực tiếp đi.”
“Nên, đi nhà Miêu Nghĩa, không phải tình cờ, không phải ngoài ý muốn, không phải nhà Miêu Nghĩa không may, mà là có người, dùng phương pháp canh gà, dẫn đường cho bọn hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Trần Hưng An, hỏi: “Ngươi cứ nói đi, Trần tướng công.”
Cả người Miêu Nghĩa run run, chặt chẽ nhìn chằm chằm Trần Hưng An.
“Không, không phải.” Trần Hưng An nhìn Miêu Nghĩa, lắc đầu, “Nghĩa ca, ta, ta không biết.”
Miêu Nghĩa hét lớn một tiếng, “Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!”
Trần Hưng An bụm mặt lại khóc lên.
“Đỗ tiên sinh vừa nói như vậy, rất có đạo lý a. Nhà ai tự dưng nửa đêm đi giết gà nấu canh, không nói nhi tức phụ vừa mang thai, coi như là yếu sinh, cũng không đến mức nửa đêm nấu canh gà ăn.”
“Còn là gà đẻ trứng, ta tình nguyện đi mua một con về, cũng không có khả năng giết gà mái nhà mình.”
Mọi người nghị luận ầm ỉ, Dư Kha luống cuống một chút, lập tức trấn định lại, phủ định nói: “Đỗ tiên sinh, coi như là canh gà để bọn thổ phỉ lựa chọn Miêu gia, nhưng Trần Hưng An cũng không biết thổ phỉ sẽ đi Miêu gia thôn, hắn làm thế nào an bài trước đây hết thảy, lại cố ý dẫn bọn họ đi vào.”
“Vị tiên sinh này hỏi thật hay.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc đó ta đi Miêu gia, vẫn nghĩ không thông chính là cái vấn đề này. Trần Hưng An coi như là có mục đích để Kiều thị thức dậy nấu canh gà, nhưng hắn cũng không biết, ngày đó thổ phỉ sẽ đi vào thôn.”
Vị tiên sinh này? Sắc mặt của Dư Kha cứng đờ.
Ngoài cửa, Chu Nham cười nhạt, nói: “Ngươi xem hắn cuồng vọng bao nhiêu, đến bây giờ vẫn không trự tiếp trả lời tụng sư đối phương, sợ rằng đến Dư Kha là bị tụng sư của bị cáo, hắn cũng không biết.”
“Vị tụng sư này quả thực không được.” Khu Hằng nói: “Dã lộ số này của hắn, lại yếu thế như vậy, không nói biện, sợ là trận quan ti này hắn đến cơ hội nói chuyện cũng không có.”
Chu Nham gật đầu, “Như vậy so sánh, khu sư huynh người trước đây có thể chặn đường của hắn, thắng hắn một đường, đã là rất tốt.”
Nói cho hết lời, hắn và Khu Hằng đều là sửng sốt, lập tức sắc mặt xấu xí không thèm nhắc lại.
Lúc nào, có thể Đỗ Cửu Ngôn đã thành một loại thước đo ‘tốt’ rồi?
Điều đó không có khả năng!
Bookwaves.com.vn
Nội đường Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết nói chuyện phiếm phía ngoài, tiếp tục nói: “Thổ phỉ không đi, hắn thế nào thực thi kế hoạch giết người tàn bạo?”
Phó Thao gật đầu, “Đó là một vấn đề mấu chốt, ngươi có thể có chứng?”
“Có!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhìn về phía Trầm Quân, “Trầm bách hộ, có thể nói cho mọi người biết, ba ngày qua này, các ngươi đuổi theo những người này, đều đi qua những nơi nào hay không?”
Trầm bách hộ trả lời: “Từ Bảo Khánh đến Vị Chậu, rồi đến ngoài Thiệu Dương thành. Lúc đầu bọn họ là mười sáu người, một đường đánh giết đến nơi đây, chỉ còn lại có bốn người.”
“Theo đạo lý nói, bọn họ không nên đi Thiệu Dương, đã đến Vị châu, vì sao bọn họ không đi Giang Tây, hay hoặc là đến Quảng Tây?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trầm bách hộ chưa nghĩ quan vấn đề này, nên sửng sốt một chút, “Bọn họ bị chúng ta đuổi theo, sợ không chọn đường?”
“Cũng không phải. Bởi vì có người nói cho bọn hắn biết, Thiệu Dương có cái gì, chờ bọn họ tới lấy!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Trầm bách hộ sửng sốt, không hiểu nói: “Lấy vật gì, ai nói cho bọn hắn biết?”
Đỗ Cửu Ngôn xoay đầu lại hỏi Miêu Nghĩa, “Mấy năm trước, lúc ngươi cứu Trần Hưng An còn nhớ rõ, lúc đó người khi dễ hắn là ai không?”
“Là người trong đổ phường Du Tiền thôn.” Miêu Nghĩa nói: “Lúc đó ta làm việc ở gần đó, nên tiện tay cứu hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Tiền Đạo An đưa một tẩu thuốc lên, “Từ đó, Trần Hưng An đi qua đổ phường Du Tiền thôn, lúc này đây, hắn chẳng những không có bị khi dễ nữa, còn quen biết rất nhiều người trong đó.”
“Tẩu thuốc này, là xuất từ tay Trần Hưng An.” Đỗ Cửu Ngôn đưa cho Trầm bách hộ, “Có cảm thấy nhìn quen mắt hay không?”
Trầm bách hộ suy nghĩ một chút, lại nhìn Tiêu Tam, “Du Đại có phải cũng có một cây hay không?”
“Không chú ý, thế nhưng nhìn như thế, có chút giống.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải có chút giống, mà là tẩu thuốc của Du Đại do hắn đích thân chế.” Lúc nói chuyện, nàng đi tới trước mặt Trần Hưng An, hỏi: “Có phải hay không?”
Trần Hưng An lắc đầu, “Không, không phải, ta không biết bọn họ.”
“Không biết người còn biết thư cho bọn hắn, nói cho bọn hắn biết tiền của Du Đại ở Miêu gia thôn?”
Trần Hưng An lắc đầu, tâm tình bắt đầu kích động, lung lay sắp đổ.
Ánh mắt của mọi người nhìn đường nhìn, từ thương hại biến thành chán ghét. Một đại nam nhân cứ khóc, khóc thế rất phiền.
Tiền Đạo An đưa qua một phong thư Đỗ Cửu Ngôn giũ ra: “Mấy ngày trước, ta đi tìm Trầm bách hộ, kiểm tra bốn thổ phỉ đã chết xong, đáng tiếc nhất vô sở hoạch, vì vậy ta lại theo hắn đi nha môn ti đô, ở trong nghĩa trang tìm được rồi mười hai cổ thi thể khác. Rất tốt, tìm được phong thư này!”
Nàng cho mọi người xem thư, “Đây là một phong thư có chữ viết rất đẹp, tin tức rất lớn.”
“Trong thư nói, tiền của Du Đại, toàn bộ bị chuyển dời đến Miêu gia thôn, thỉnh bọn họ tới lấy, thời cơ đợi đã lâu, Đông Sơn tái khởi.”
Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn đưa thư cho Hoàng thư lại, lập tức lại lấy ra một phong thư, “Phong thư này, là tuyệt bút thư ngày thứ hai sau án phát Trần Hưng An viết, chữ viết của hai phong ta đã so qua, không sai chút nào!”
“Trừ cái này ra, Trầm bách hộ còn phát hiện một vấn đề.”
Phó Thao nhìn Trầm bách hộ.
“Sau khi chúng ta tiêu diệt giết bốn thổ phỉ, cũng thu được bốn thanh đao.” Trầm bách hộ để người mang đao đến, “Bốn thanh đao này, trong đó có ba thanh đã cong lưỡi, hư hại lợi hại, mà có một thanh duy nhất, lưỡi còn mới, hầu như chưa dùng qua. Sau đó ta và Thi Đại so với vết thương của ba người chết, chính là thanh đao lưỡi mới này giết bọn họ.”
“Đại nhân, đoạn đường này chúng ta đả đả sát sát hơn mười ngày, bọn họ không có cơ hội đổi đao mới, nên, ta dám khẳng định thanh đao mới này, mặc dù giống nhau như đúc với binh khí cùng bọn họ dùng, nhưng cũng không phải của bọn họ.” Ti binh nói.
Phó Thao ngưng mi, hỏi: “Thanh đao cũ, có tìm được không?”
Phó Thao vừa hỏi, sắc mặt của Trần Hưng An đại biến, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Đây.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào đao cũ trong tay sai dịch, lớn tiếng nói: “Đao cũ này, vớt ra trong mao xí của Miêu gia.”
“Thư, canh gà dẫn đường, giết người, giấu đao, giả nhu nhược!” Dùng đao vỗ mặt Trần Hưng An, quát dẹp đường: “Là ngươi khai hay ta thay ngươi nói tiếp?”
Trần Hưng An bị hoảng sợ run lên.
—— lời nói ngoài ——
Các ngươi não động thật lớn, tiểu đệ cam bái hạ phong!