Q1 – CHƯƠNG 11: HẬU SINH KHẢ ÚY
Editor: Luna Huang
“Người đoán xem ai đúng?” Củ cải nhỏ rúc, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Đầu của ngươi chỉ để trưng cho có thôi sao? Tự mình nghĩ.” Đỗ Cửu Ngôn đơn giản ngồi xuống ở bàn bên cạnh, chăm chú xem cuộc vui.
“Ta cũng không có bị gạch đập đầu.” Củ cải nhỏ dẩu cái mông bò lên ghế ngồi, thả chân nhỏ xuống, rất thích ý, “Nên ta rất đần.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng nhi tử một mắt, khẽ cười, “Một hồi ta dùng gạch đập ngươi một cái.”
“Không cần, không cần.” Củ cải nhỏ dịch chuyển cái mông cách Đỗ Cửu Ngôn xa một chút, “Ta đần nhất định là di truyền từ cha ta, hắn nhất định là một kẻ ngu si.”
Đỗ Cửu Ngôn thật cao hứng, tán đồng gật đầu.
“Chuyện gì, suốt ngày không cho lão tử thống khoái.” Vừa nói chuyện, Tiêu Tam mang theo hai thuộc hạ, trang bị đao đi nhanh từ cửa vào, nói ong ong.
“Tam gia, tiểu dân Tần Bảo, là làm mua bán nhỏ. Chuyện là như vầy, tối hôm qua tiểu nhân ở đây, thay một thân quần áo mới, tiện tay xếp gọn y phục cũ đặt ở đầu giường.” Tần Bảo cấp thiết tiến lên trước, “Sáng sớm đi gấp, nhất thời quên mất. Nhưng chờ ta gấp trở về, tiền trong y phục của ta thiếu mấy bảy lượng.”
“Chính là hỏa kế này trộm, nhưng hắn không chịu nhận.” Tần Bảo chỉ vào hỏa kế, “Tam gia, người làm chủ cho tiểu dân a.”
Hỏa kế khách sạn nóng nảy nói: “Ta không trộm. Ta lấy y phục phát hiện bên trong có tiền, lập tức đặt ở quầy. Không bao lâu hắn trở lại, bạc không người động đến.”
“Ta ở quầy hàng.” Chưởng quỹ nói: “Không ai động y phục của hắn.”
Tiêu Tam nghe đến đầu cũng to, vỗ bàn nói: “Đây là chuyện cãi cọ, một nói mất, một nói không lấy, các ngươi bảo lão tử tin ai?”
“Đều về nha với ta.” Tiêu Tam chỉ phụ trách bắt người, từ trước đến nay phiền nhất loại chuyện cãi cọ này, “Ngớ ra đó làm gì, đi thôi.”
Hỏa kế thu dọn bạc không giao ra là trộm. Bảy lượng không phải con số nhỏ, theo《 Đại Chu Luật 》, trộm trên mười lượng, là phải bị xử giảo giám hầu, bảy lượng bạc chính là trượng ba mươi, giam ba năm.
(Luna: Giảo giám hầu là đối xứng lập quyết. Thời Minh Thanh đối với tội phạm bị xử phạt treo cổ, không lập tức thi hành mà là giam lại chờ đến thu thẩm(thẩm vấn mùa thu), sau khi triều thẩm mới theo tình huống mà xử trí. Nguồn baidu)
Nhưng nếu như là họ Tần vu cáo, án luật là đánh bốn mươi bản.
“Tam gia, ta không có trộm tiền, thỉnh người minh giám.” Hỏa kế cảm thấy oan uổng, hắn hảo tâm làm việc lại bị người oan uổng, “Ta trên có mẹ già và bệnh phụ, nếu như ta gặp chuyện không may sẽ không có người chiếu cố bọn họ.”
“Ai không mẹ già, nói vô ích dong dài.” Tiêu Tam trừng mắt, quát dẹp đường: “Nói thương cảm như thế, thấy tiền sáng mắt không chừng.”
Tần Bảo gật đầu, “Đúng đó, nhất định là thấy tiền sáng mắt.”
Hỏa kế sợ chân mềm nhũn, ôm chân chưởng quỹ gào khóc, “Chưởng quỹ cứu ta, ta không có trộm tiền, ta không có.”
“Hỏa kế trong điếm ta, sẽ không có chuyện tay chân không sạch sẽ.” Chưởng quỹ lớn tiếng nói: “Nhất định là người ngoại lai này lừa bịp tống tiền vu cáo.”
Tiêu Tam muốn lập tức giải quyết chuyện này, không nhịn được nói: “Ngươi nói hắn vu cáo, ngươi con mẹ nó có chứng cứ không?”
“Ta.” Chưởng quỹ bị nghẹn á khẩu không trả lời được, chưa từ bỏ ý định lôi kéo Tiêu Tam, “Đi nha môn chẳng phải là phiền phức thêm cho mọi người sao, ở nơi này, người xử đi.”
Tiêu Tam gắt một cái, “Ngươi xử, ngươi xử rõ ràng lão tử phục ngươi.”
“Đúng vậy.” Ngoài cửa, có người xem náo nhiệt, nghị luận: “Bạc lại không biết nói, lại không có ký hiệu. Chính là chuyện ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.”
Vọng Thư Uyển.com
Tần Bảo dương dương đắc ý nhìn hỏa kế.
“Ta xử!” Bỗng nhiên, có thanh âm thanh thúy chen vào, mọi người nhìn theo thanh âm, liền thấy trên cái băng dài có một lớn một nhỏ, lớn là một niên thiếu mười bảy mười tám, đen sì ốm gầy, nhỏ lại khả ái cơ linh tròn vo.
“Ngươi?” Chưởng quỹ chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, hiển nhiên không tin.
“Ngươi?” Tiêu Tam chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy nhìn quen mắt, “Chúng ta có phải gặp qua rồi không, tối hôm qua ngươi. . .thỏ?”
Đỗ Cửu Ngôn không dám tiếp lời của Tiêu Tam, “Đúng, ta có biện pháp.”
“Cha ta có biện pháp.” Củ cải nhỏ cũng chắp tay đạp chân, theo ở phía sau.
Không biết là ai cười khúc khích, “Phụ tử hai người này, không biết là đầu óc có bệnh không.”
Củ cải nhỏ trừng người nọ một mắt, người nọ không hiểu lại càng hoảng sợ, lầu bầu nói: “Tà môn, một tiểu hài cũng hung dữ như thế.”
“Tiểu tử ngươi, sẽ không phải dựa vào cái này kiếm tiền chứ?” Tiêu Tam cảm thấy dung mạo không giống, nhưng dáng vẻ khí chất lưu manh, thực sự giống hệt nhau.
Đỗ Cửu Ngôn giả ngu, “Tam gia nói cái gì?”
“Giả!” Tiêu Tam cũng mặc kệ, Tiếp tục giả!”
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười.
“Trị ngựa chết thành ngựa sống.” Chưởng quỹ tiến lên táo bạo nói: “Ngươi nói mau, biện pháp gì?”
Ngoài cửa, có lão giả ồn ào, hô: “Ngoài miệng không cẩu thả làm việc không tốn sức. Chuyện Tam gia đều làm không xong, một tên mao đầu tiểu tử làm sao có biện pháp.”
“Hậu sinh khả uý. Đại gia, (thi) từ này ngươi tự hiểu đi.” Đỗ Cửu Ngôn quét lão giả nói chuyện một mắt, chắp tay sau đít đi tới trước mặt Tần Bảo, trong ánh mắt nghi vấn của mọi người, lên tiếng hỏi: “Trong túi ngươi nguyên bản có mười lượng bạc, hai mươi lăm văn tiền, xác định?”
“Đương nhiên, đây là tiền hàng của ta.” Tần Bảo đốc định nói: “Nhiều thêm một văn ta cũng không cần.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có chí khí.” Lúc nói chuyện, quay đầu lại hỏi hỏa kế, “Hôm qua lúc hắn vào ở, là mặc y phục cũ này? Trong tay còn có thứ khác không?”
“Hắn đi tay không tới. Bởi vì y phục rất lớn, hắn lại quá gầy, y phục ở trên người rộng thùng thình, ta còn nhìn nhiều hai mắt.” Hỏa kế rất khẳng định.
Tần Bảo nghe liền cười lạnh một tiếng, “Nhìn hơn hai mắt, ngươi phân minh lúc đó đã nhìn chằm chằm tiền của ta. Nói không chừng không phải rơi khỏi y phục mà là ngươi trộm đi.”
“Ta không có.” Hỏa kế lắc đầu, “Lúc đó ta căn bản không biết trong túi ngươi có tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt khắc khẩu của hai người, “Không đúng a, trong túi quần áo bằng vải bông, nếu chứa bạc hẳn là thấy được mới đúng, hỏa kế xác định không phát hiện?”
Hỏa kế khóc, dựng thẳng ba ngón tay lên: “Ta chỉ thiên phát thệ, nếu như nói dối sẽ bị thiên lôi đánh.”
Đỗ Cửu Ngôn chuyển mâu nhìn Tần Bảo, “Hắn nói hắn không thấy được tiền của ngươi, tiền của ngươi lúc đó thực sự toàn bộ bỏ trong túi?”
Vọng Thư Uyển.com
“Đó là đương nhiên, ta xuất môn không mang bao phục, tiền chỉ có thể đặt trong túi.” Tần Bảo nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không đúng a, ngươi buôn bán, thương gia hành tẩu ở bên ngoài, nhiều tiền như vậy tùy tùy tiện tiện đặt ở trong túi?”
“Ta thích.” Vẻ mặt Tần Bảo không nhịn được, “Ta muốn để đâu thì để.”
Nàng ý vị thâm trường phụ họa nói: “Cũng đúng, tiền của ngươi, y phục là của ngươi, đặt thế nào đều là quyền tự do của ngươi.”
“Ngươi là ai a, hỏi xong chưa?” Tần Bảo cả giận nói: “Ta còn vội đi, để cho bọn họ mau trả lại tiền cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn cười, khoanh tay nói với chưởng quỹ khách sạn: “Chưởng quỹ, ngươi vẫn là lấy bảy lượng bạc cho hắn đi, ta cũng hỏi không ra.”
Tần Bảo vừa nghe, nhất thời mặt mày rạng rỡ.
“Náo loạn nửa ngày, lại là một người sống tạm bợ, ta đã nói ngươi không được!”
“Còn không biết xấu hổ nói mình hậu sinh khả uý.” Vị lão giả kia không phục nói.
Chưởng quỹ nghe giận dữ, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi không được thì nói sớm chút, hỏi tới hỏi lui cố lộng huyền hư. Ngươi chờ cho lão tử, một hồi lão tử thu thập ngươi.”
“Chưởng quỹ, dàn xếp ổn thỏa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ hỏa kế, đè nặng thanh âm, nói: “Bảy lượng bạc, mua một cái mạng của hắn, vẫn là đáng giá. Bằng không, việc này nói không rõ.”
“Việc này hiện tại không giải quyết, vào nha môn thì không phải chuyện của bảy lượng bạc nữa rồi.”
Chưởng quỹ tức giận lông mày cũng run, nhưng biết, Đỗ Cửu Ngôn nói có đạo lý, liền quát dẹp đường: “Xui xẻo, ta trả!” Lúc nói chuyện, lấy bảy lượng bạc ra.
Tiêu Tam làm như không nhìn thấy, ngồi ở bàn uống trà, thanh nhàn.
“Chưởng quỹ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bạc của vị Tần khách quan này, đều là thỏi bạc nặng, ngươi phải bồi thường bạc thỏi mới được.”
Tần Bảo đắc ý gật đầu, “Ta muốn tiền của ta, ngươi trả lại tiền cho ta là được.”
“Các ngươi chờ cho ta.” Chưởng quỹ tức giận đến đâu gan, chỉ vào bọn họ, “Lão đi đổi ngay!”
Bàn bên cạnh, ba người nguyên bản uống rượu nói chuyện phiếm cũng không nói gì nữa, rất khinh bỉ đánh giá Đỗ Cửu Ngôn.
“Có bạc thỏi rồi.” Chưởng quỹ mang theo bạc thỏi tiến đến, đập một cái trên bàn, cả giận nói: “Dùng tiền tiêu tai, lấy tiền xong thì lăn!”
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm qua có câu hỏi tình huống, đáp án là: Tiền, Đậu, Tống. Phía sau hí phân của ba người này rất nhiều, ở đây lộ ra mặt nhỏ trước.
Bất quá, để ta thật bất ngờ chính là, họ của ba người, cư nhiên lấy một loại lý do vặn vẹo, dở khóc dở cười! Ha ha ha ha.
Tiền Đậu Tống = Tiền Đỗ Tống (đồng âm dị nghĩa – đều tặng tiền)
Lẽ nào tiềm thức của ta cũng nghĩ như vậy?
Nói chung, chúc mừng trả người lời đúng, một hồi ta online phát tiền thưởng!