Q1 – CHƯƠNG 101: CHA A TIỀN ĐÂU
Editor: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn đến nhà.
“Cha a!” Củ cải nhỏ như một con chim bay ra, “Ngươi rốt cục đã trở về, ta rất nhớ ngươi a.”
Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn lên, bóp mặt, “Ân, nói với ta, ngươi nhớ ta thế nào?”
“Lúc ngủ, nghĩ cha đã ngủ chưa, lúc ăn cơm nghĩ cha đã ăn chưa, lúc ăn bánh nghĩ, nghĩ cha có bánh ăn không.” Củ cải nhỏ bỉu môi, mắt tròn trịa, ngấn lệ, “Cha a, ngươi có nhớ ta hay không a?”
“Nhớ a, bất quá không nhớ kỹ như ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn buông hắn xuống, Trần Lãng và Nháo nhi còn có Hoa Tử đã ra đón, nàng cười nói: “Nhớ ta thì được, đừng học hắn, nhớ kỹ như vậy.”
Trần Lãng cười ha ha, nói: “Quả thực không kỹ bằng củ cải nhỏ , nhưng cũng không xê xích gì nhiều.”
“Tiên sinh, ” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói: “Người cũng không thể bị một hài tử làm hư.”
Trần Lãng cười đưa cho nàng một cái khăn, “Quế vương công thành, là ngươi bày mưu tính kế?”
“Tiên sinh cũng biết?” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa tay.
Nháo nhi gật đầu, nói: “Không chỉ chúng ta biết, hiện tại người của Thiệu Dương thậm chí Bảo Khánh, đều biết. Cửu ca, tất cả mọi người nói ngươi là đại anh hùng.”
“Ân, ngày hôm qua ta xuất môn, có các vị tiểu thư ở cửa nhìn xung quanh, hỏi ta ngươi trở lại chưa.” Hoa Tử nói: “Bất quá đều bị Lộ tiểu thư đuổi đi!”
Đây là cái gì với cái gì? Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Lộ Diệu tới?”
“Tới, mỗi ngày đều tới. Nàng nói lúc ngươi đi dặn nàng, để cho nàng chiếu cố củ cải nhỏ.” Hoa Tử nói: “Cho nên nàng mỗi ngày đều đến, không chỉ chiếu cố củ cải nhỏ, còn phụ trách thủ vệ.”
Đỗ Cửu Ngôn bóp trán, cúi đầu nhìn nhi tử, “Ngươi, không cùng nàng hứa hẹn cái gì chứ?”
“Không có, không có!” Củ cải nhỏ phất tay, “Cha a, ta không ngốc, loại chuyện hứa hẹn này, nam nhân không thể đơn giản làm.”
“Hài nhi của ta thông minh, phải luôn bảo trì.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn tiến chính đường ngồi, Trần Lãng châm trà cho nàng, tiến lên đây hỏi: “Thế nào, Ngân Thủ chưa có trở về sao?”
“Ở lại Tân Hóa.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn lóe ra, bưng chung trà chặn bên gương mặt, “Có chút việc cần hắn làm!”
Trần Lãng không giải thích được nhưng cũng không có hỏi, dù sao Đỗ Cửu Ngôn làm việc từ trước đến nay đều cũng có phân tấc.
“Ân?” Củ cải nhỏ ngẹo đầu nhìn, lại đến gần nhìn.
“Cha a.” Đầu hắn đưa qua, tay kéo cái ly của Đỗ Cửu Ngôn xuống, nháy con mắt, “Ngân Thủ thúc thúc, vì sao ở lại Tân Hóa, xa như vậy ta sẽ nhớ hắn.”
Nương hắn nhất định có việc giấu diếm, trực giác của hắn nói cho hắn biết, liên quan đến tiền.
“Hắn có việc.”
“Việc gì?”
“Việc giữ bí mật.”
“Việc bí mật gì, bao lớn, lớn như chén, chậu rửa mặt hay như trời?”
“Nhỏ hơn trời, lớn hơn chậu rửa mặt.”
“Đó chính là đại sự. Chuyện lớn như vậy, ngươi không thể bảo mật, Ngân Thủ ca là Ngân Thủ ca của mọi người chúng ta, chúng ta là người một nhà.”
“Hắn tự quyết định, không phải ta quyết định.”
“Hắn nghe lời ngươi.”
“Hắn nghe bản thân.”
“Vậy ngươi len lén nói cho ta biết, ta không nói cho người khác biết.”
“Không được, ai cũng không thể nói.”
“Thân nhi tử cũng không được?”
“Thân nhi tử cũng không được!”
bookwaves.com
“Oa! Nương a, ngươi không thương ta sao. Ngươi xem từ khi ta sinh ra đã không cha, theo ngươi hối hả ngược xuôi, uống giá nằm mua. Ngươi xem ta lớn tuổi như thế, mới cao chút tẹo. Vì sao? Chính là đói mệt.”
Không gọi cha, đổi thành gọi nương.
“Nương a, không có hài tử cha thương cảm biết bao. Hiện tại nương cũng không yêu ta.”
Củ cải nhỏ chôn trong lòng Đỗ Cửu Ngôn, khóc tê tâm liệt phế.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi vững như thái sơn, nghễnh đầu thiết diện vô tư.
Trần Lãng và Hoa Tử Nháo nhi nín cười, không dám quấy rầy.
“Mạng của ta rất khổ a, so với Thiết Ngưu còn khổ hơn. Hắn có cha thương, còn ta không có….”
“Hoa Tử ca ca, ngày mai ta đi xin cơm.” Hắn vừa khóc vừa nhìn nương hắn.
Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay ngồi, căn bản không nhìn hắn.
“Ta muốn giơ bảng đi xin cơm, nói ta là nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn đại danh đỉnh đỉnh. Như vậy ta có thể xin được rất nhiều tiền.”
“Có tiền có thể đi tìm Ngân Thủ thúc, hắn ở Tân Hóa, phản chính cũng không xa.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn giật một cái, liếc nhìn nhi tử của mình, muốn nhét lại hắn vào bụng, vĩnh viễn không sinh ra.
“Nương, nương xinh đẹp.” Da mặt của cha hắn động, củ cải nhỏ biết, hắn có hy vọng. Hắn cọ cọ trong ngực nàng, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mắt to ướt nhẹp muốn thương cảm bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn vô tội bao nhiêu có bấy nhiêu, lắp bắp nói: “Cha, cha soái. Ta là thân nhi tử của ngươi, ngươi chỉ có một nhi tử như ta. Sau này, ngươi rất có thể cũng chỉ có một nhi tử như ta thôi.”
“Ngươi nỡ không thương ta, không đau lòng ta phải không?” Củ cải nhỏ nói.
Tay Đỗ Cửu Ngôn run run, nắm thật chặt hà bao cùng với năm trăm lượng ngân phiếu mình trong hà bao của mình, vô cùng đau đớn nói: “Có được bốn phần cổ trong một mỏ nhỏ, Ngân Thủ ca của ngươi lưu ở bên kia xử lý.”
Tiếng khóc hơi ngừng, nước mắt của củ cải nhỏ hút hút tiêu thất, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Mỏ?”
Đỗ Cửu Ngôn hối hận gật đầu.
“Ông trời của ta!” Củ cải nhỏ che miệng, cọ một chút đứng thẳng, hưng phấn mà mắt phát quang, “Mỏ vàng?”
Đỗ Cửu Ngôn hư híp mắt, “Mỏ thiết!”
“Thiết?” Củ cải nhỏ hỏi Trần Lãng, “Tiên sinh, thiết rất đáng giá sao?”
Trần Lãng gật đầu, “Thiết chính là tiền, phi thường đáng giá.”
“Phát tài rồi!” Củ cải nhỏ nhảy dựng lên, vây bắt Đỗ Cửu Ngôn chạy một vòng, lại trở về, “Cha a, ngươi thật là lợi hại a, đi ra ngoài một chuyến tựu lấy một mỏ!”
“Cha a, ngươi chừng nào thì đi Tân Hóa nữa a, ta cũng muốn đi xem.”
Trong tưởng tượng của hắn, cả tòa núi đều là vàng lóng lánh, tùy tiện nhặt một tảng đá, đều là tiền!
Hắn muốn xem sổ sách, hắn phải tính thật kỹ.
Nhất định có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.
“Tiên sinh, đêm nay nếu là không có thức ăn, thì nẫu củ cải này đi.” Dư quang của Đỗ Cửu Ngôn liếc nhi tử một mắt, thật sự bất đắc dĩ, “Nói không chừng, còn có thể moi ra được chút kim sa trong canh củ cải.”
Trần Lãng nở nụ cười, Hoa Tử và Nháo nhi cũng che mặt cười khanh khách.
“Cha a.” Củ cải nhỏ chuyển mắt, “Ngươi có mệt hay không a, ta bóp vai cho ngươi.”
Lúc nói chuyện, như một con khỉ nhỏ bò qua sau lưng Đỗ Cửu Ngôn, lắc cái mông, tay nhỏ bé vươn ra bám cổ, tay khác rũ lên vai.
Cổ của Đỗ Cửu Ngôn bị siết đến mệt, nhưng không muốn phá hư tâm tình của tiểu hài tử dùng phương thức hiếu thuận lừa gạt tiền của mẫu thân.
Quên đi, nàng có năm trăm lượng, có thể mua sắm nhiều lần, mỏ này… Quên đi, phản chính nàng chết, củ cải nhỏ cũng là người thừa kế thứ nhất.
Tính toán một chút, nhi tử mình sinh, biết thì biết đi.
“Cha a, ta quên hỏi, ngươi đánh quan ti cho Diệu di di, tụng phí đâu?” Củ cải nhỏ cười hì hì lơ đãng hỏi.
bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn nhất thời đề phòng, nói: “Tâm tình ta tốt, nên miễn.”
“Miễn… Miễn?” Củ cải nhỏ mục trừng khẩu ngốc, vô cùng đau đớn, “Làm sao có thể miễn, Diệu di di rất có tiền. Số tiền này nàng hẳn là cho ngươi, ngươi khổ cực như vậy, làm sao có thể không lấy tụng phí?”
Đỗ Cửu Ngôn xách nhi tử xuống, không thôi nàng sẽ bị siết chết, “Đây là chuyện của ta, ta muốn lấy thì lấy, không lấy thì không lấy.”
“Ngươi ngại lấy đi?” Củ cải nhỏ xòe ngón tay tính toán một chút, “Ta đây ăn thiệt thòi, ta đi đòi. Ân. . . Năm mươi lượng? Không được, cha ta đi công tác hơn mười ngày, còn mệt mỏi như vậy, còn để ta thành một hài tử không cha, ta cũng rất khổ cực, phải hơn. . . Ba trăm lượng mới được.”
“Được rồi, ngươi không lấy thì không lấy.” Củ cải nhỏ vỗ vỗ tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Loại sự tình này giao cho ta là được.”
Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, “Ngươi cho rằng nàng sẽ đưa cho ngươi sao.”
“Đương nhiên a, Diệu di di nói đồ cưới của nàng đã sớm chuẩn bị xong, ngoại trừ năm vạn lượng đồ cưới, còn có ba trạch tử, hai cửa hiệu, còn có ngân phiếu bảy tám vạn lượng.”
“Mấy ngày hôm trước nàng tặng ta một con heo vàng nhỏ, đeo trên cổ rất nặng.”
“Diệu di di không keo kiệt.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Ngươi lấy lễ vật của người ta?”
“Không có!” Củ cải nhỏ lắc đầu nói: “Ta sờ sờ trả lại cho nàng. Người nói, vô công bất thụ lộc, không phải là mình nên được, núi vàng núi bạc cũng không thể lấy.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trần Lãng.
Trần Lãng gật đầu, “Quả thực chỉ là sờ sờ mà thôi, không lấy.”
Không nên há mồm Diệu di di, ngậm miệng Diệu di di, ngươi đây là đi lừa gạt. Gạt tiểu cô nương đơn thuần không tâm cơ. Đến lúc đó ngươi thú nàng?”
Củ cải nhỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn hì hì nở nụ cười.
Đỗ Cửu Ngôn híp mắt lại.
“A! Bả Tử thúc thúc ngươi đã trở về a, cha ta cũng đã trở về nga.” Củ cải nhỏ thấy Đỗ Cửu Ngôn muốn động thủ, lưu loát chạy ra ngoài.
Bả Tử đẩy cửa tiến đến, bị hắn đụng phải.
“Bả Tử thúc, ngươi cũng rất nhớ cha ta đúng hay không, mau đi trò chuyện với nàng đi, tâm mà.”
Bả Tử ngắt mũi hắn, thấp giọng nói: “Có phải ngươi nàng để ta làm bia hay không?”
“Nhanh đi nhanh đi.” Củ cải nhỏ hô, nhanh như chớp đi trù phòng làm việc.
Bả Tử bật cười, vào cửa đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Không thiếu tay thiếu chân, cũng không tệ lắm.”
“Ngươi cũng thế a, chính là đầu óc mất hết mấy cái.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử ngồi xuống đối diện.
Cơn tức quả nhiên lớn, phỏng chừng bị củ cải nhỏ lừa tiền, Bả Tử bật cười, nói: “Tiêu Tam lại đi Lưu gia ao một chuyến, lấy ít bạc ra. Hắn gần đâu dùng rất nhiều tiền, chẳng biết nguyên nhân gì.” Dứt lời ngừng lại, lại nói: “Ta không có gì, đi giúp Giang thư lại chỉnh lý hồ sơ.”
Đỗ Cửu Ngôn tính toán một chút, đè khí xuống. Thiêu mi nhìn hắn, có chút không giải thích được, “Chỉnh lý hồ sơ? Không giống phong cách của ngươi a, vì sao làm như vậy?”
Không có gì, cao hứng mà thôi.” Bả Tử lúc nói chuyện, bưng chung trà uống trà, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn chằm chằm một hồi, chắc chắc hắn có nguyên nhân.
Nhưng nguyên nhân gì, nàng không có đoán được.
“Cửu ca trở về chưa.” Vừa nói chuyện, ngoài cửa có đầu dò vào, gương mặt khổ xinh đẹp của Đậu Vinh Hưng ha ha nói, “A, Cửu ca, ngươi rốt cục đã trở về!”
—— lời nói ngoài ——
Tiền đâu tiền đâu tiền đâu, củ cải nhỏ hỏi!