Thiên giới.
Một thanh niên tầm 20 tuổi đang ngồi trên ngai vàng trong một cung điện xa hoa rộng lớn nhắm mắt thư thái tựa hồ đang ngủ.
Mái tóc tím huyền vũ phía sau không gió tự bay khiến hắn càng phiêu dật,xuất trần.
Khuôn mặt của hắn như được tạc nên, anh tuấn, tà dị, khí chất cao quý chỉ có bậc Vương giả mới có.
Đột nhiên mắt hắn dần mở đôi mắt ra.
Mắt của hắn chứa đựng tỏa ra một cổ uy áp khủng lồ, làm cho cung điện hắn ở rung lên từng hồi với cái ánh nhìn Vương giả coi thường chúng sinh, rồi hằn nhìn chằm chằm về phía xa.
Một lúc sau, hắn mới cười nhạt một tiếng: “Sáng Thế Thần ! Không ngờ ngươi dám dùng một chút sức lức còn sót lại để giúp tiểu tử này! Để xem trong thời gian không có ngươi, tiểu tử đó sẽ làm đươc gì?”
Rồi hắn từ từ nhắm mắt lại cung điện cũng rừng rung dộng theo.
…
“Hồn Tháp! Sao ta không sử dụng được chiến khí?” Hoảng hốt, Vương ngay lập tức hỏi Hồn Tháp.
Nhưng lần này không có ai đáp lại lời hắn cả.
“Hồn Tháp…Hồn Tháp…ngươi đâu rồi?” Lo sợ, Vương bắt đầu hỏi liên tục, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
…
“Vô đại ca! Nhanh chân một chút đi!” Một đứa nhóc tầm 12 tuổi đang vác một bao tải sau lưng quay lại nói với người đi sau mình.
“Rồi rồi!” Thiếu niên đằng sau làu bàu, sau đó tăng tốc độ của mình.
Đã 7 ngày từ khi hắn không sử dụng được chiến khí của mình.
Hằng ngày Vương chỉ lên núi tìm linh thảo cùng các người dân trong làng tối về ăn cháo à không ăn cơm và thịt nướng đương nhiên nhà tài trợ là Vương, số thịt nướng là số dã thú và yêu thú hắn săn được trong Phong Vân sơn mạch, còn cơm là do nhà Hoa Kim tài trợ.
Tiểu Hoa thì lúc nào cũng đi theo Vương để hái linh thảo, tình cảm hai người cũng ngày một thân thiết, bà của Hoa Kim cũng coi hắn như cháu vậy.
Làng Thanh Giang, một ngôi làng nhỏ ở ngoài rìa Phong Vân sơn mạch, dân số chỉ khoảng 50 nhân khẩu.
Chủ yếu dựa vào việc tìm kiếm và bán linh thảo để sống và đôi khi là xác vài con yêu thú bị giết chết mà kẻ giết không thèm lấy những tài liệu trên xác yêu thú.
Cứ mỗi tuần làng cử một nhóm người đi vào thị trấn gần đó bán đồ.
Rồi lấy tiền về mua gạo và thức ăn cho cả làng.
Đoàn người tiếp tục đi, đến một thị trấn khá nhộn nhịp thì dừng lại.
Đi đến trước một cửa hàng lớn.
“Hắc Thị Phường!”
“A! Người của làng Thanh Giang lại tới bán linh thảo!” Một vị đại hán bên trong thấy bọn hắn, ngay lập tức bước ra.
“Phong quản sự! Hôm nay chúng ta cũng được kha khá linh thảo!” Một người đàn ông trung niên lên tiếng nói sau đó quay lại nói với mọi người: “Mọi người để bao tải xuống để cho Phong quản sự kiểm tra!”
Đám người Vương chờ trong nội đường một lúc.
Trong lúc đó Vương lân la hỏi chuyện cậu bé đi cùng:
“Ê Sửu Nhi! Sao chúng ta không bán linh thảo cho Linh Dược Đường hay chi nhánh của phòng đấu giá Hoàng gia?”.
“Là do những chỗ kia ở xa thôn mình với đi tới chi nhánh gần nhất cũng phải băng qua rìa sơn mạch nên mọi người mới bán linh thảo cho Hắc Thị Phường!” Sửu Nhi ngây ngô trả lời.
Chốc lát sau quản sự mang theo ba nhân viên đến trước mặt bọn hắn.
Ba nhân viên này bắt đầu kiểm tra từng thứ một.
“Bỉ ngạn linh thảo, thông linh chi, tụ huyết linh chi,…”
Sau khi kiểm tra và tính toán đầy đủ, ba tên nhân viên nói với Phong quản sự:
“Đại nhân, đã tính xong, tổng cộng hai trăm vạn năm ngàn ba trăm chiến kim, bỏ số lẻ còn chẵn hai trăm vạn chiến kim!”
“Cái gì? Số lượng linh thảo của chúng ta khá lớn, chỉ ít cũng phải đến năm trăm vạn chiến kim chứ!” Người đàn ông trung niên ngay lập tức phản đối.
“Vậy các ngươi lại không biết rồi! Giá linh thảo bây giờ đã xuống! Hai trăm vạn cũng là do các ngươi là mối làm ăn quen chứ không cũng chưa đến hai trăm vạn đâu!” Phong quản sự thần sắc đạm mạc nói hắn nghĩ bon thổ dân dễ tin người lừa tí trắc cũng chịu giá thôi.
“Vô lý! Cho dù có xuống cũng không thể xuống nhiều như vậy! Các ngươi đây là muốn làm khó chúng ta!”
“Hừ! Nếu các ngươi không muốn thì có thể đi tìm nơi khác để bán!” Phong quản sự lạnh giọng nói ra.
“Được rồi! Chúng ta đi tìm nơi khác!” Vị nam tử trung niên nói với mọi người, sau đó định quay người rời đi.
“Chờ đã! Các ngươi không định trả chúng ta ít tiền sao!” Đột nhiên, Phong quản sự lên tiếng hắn muốn bắt chẹt đám dân quê này.
“Cái gì? Tại sao chúng ta phải trả?” Nam tử trung niên trong mắt cũng hiện ra vẻ tức giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh đáp lại.
Phong quản sự nhìn nam tử trung niên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, chế nhạo nói: “ Các ngươi làm tốn nhiều thời gian của chúng ta như vậy rồi lại không bán, cũng nên trả một ít tiền đi chứ!”
Nam tử trung niên nhìn Phong quản sự một chút, sau đó cắn răng nói ra: “Các ngươi muốn bao nhiêu?”
“Năm mươi vạn chiến kim!”
“Cái gì? Các ngươi đây là muốn ăn cướp!”
“Ha…ha…ha…
Phong quản sự không nhịn được cười, nhìn về phía nam tử trung niên, vẻ mặt khinh thường nói: “ Chúng ta muốn ăn cướp thì như nào? Nếu các ngươi không có tiền trả thì chúng ta đành giữ lại đống linh thảo này rồi!”
Phong quản sự vừa nói xong, ngay lập tức ba tên nhân viên tấn công về phía đám người làng Thanh Giang.
Đám người làng Thanh Giang tuy có 10 người nhưng tu vi cao nhất chỉ là Chiến Khí 9 đoạn.
Còn lại chủ yếu là Chiến Khí 6,7 đoạn.
Còn 3 tên nhân viên kia đều là Chiến Khí 9 đoạn, thậm chí tên Phong quản sự kia là Chiến Giả nhất tinh nên bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của đám người Hắc Thị Phường.
Trong số này thảm nhất phải là tên nhóc 12 tuổi cùng với Vương.
Tên nhóc kia chỉ có tu vi Chiến Khí 1 đoạn, còn Vương thậm chí còn không sử dụng được chiến khí.
Vương lúc này thật sự thê thảm, vết thương cũ của hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, giờ lại có thêm nhiều vết thương mới.
“Ha…ha…! Tiểu tử ngươi không chống cự nữa sao?” Một tên nhân viên đứng trước mặt Vương, tay hắn vận chiến khí định đấm một quyền vào mặt Vương.
Vương lúc này thật sự tuyệt vọng, tay hắn giơ tay trong vô thức, cố gắng vận thử chiến khí của mình.
“Rầm!!!”
Khói bụi tỏa ra khắp nơi nhưng điều kì lạ là sau cú đấm, đáng lẽ một người không có chiến khí như Vương phải bắn ra xa, nhưng sau tiếng nổ vẫn không có động tĩnh gì, khói bụi vẫn chưa tản khiến mọi người tò mò vô thức liếc nhìn..