CHƯƠNG 241: TRÒN MẮT RỒI ĐI?
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay mình up chương trễ rồi, đêm qua mình sốt và ớn lạnh, lại thêm chảy mũi, đau đầu, ho, đau họng, chẳng ngủ được chút nào vì thế đến giờ phút này mới cảm thấy như được sống lại. Thời tiết này không tốt, mọi người cũng giữ gìn sức khỏe nhé.
Tâm tình của Thẩm Cửu Mạch tụt đến đáy, nghe được Đoan vương mở miệng, vội vã lên tinh thần để đưa tiễn.
Những người khác không thấy được cụ thể xảy ra chuyện gì, thế nhưng bén nhạy đã nhận ra bầu không khí yến hội không đúng, Đoan vương đều đi rồi, bọn họ lưu lại cũng không có tác dụng gì, đều mở miệng từ biệt.
Thẩm Cửu Mạch quy củ chu toàn nhất nhất tiễn khách nhân ra khỏi Thẩm gia, sau đó liền một mình thần sắc lạc đáy đi đến viện tử của mình.
Thẩm Vân Sơ từ đầu tới cuối chưa từng có thể nói chuyện với Đoan vương, chỉ cảm thấy một phen cực khổ biến thành nước chảy về hướng đông, lúc này trong lòng vừa tức vừa não, không khỏi đến tìm Vu thị oán giận.
“Mẫu thân, người không phải nói cuối cùng sẽ tìm hiểu thái độ của điện hạ một chút sao? Thế nào điện hạ lại theo Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn không nói một tiếng tiêu sái đi mất thế?”
Vu thị đang ngơ ngác ngồi trong lương đình, trong lòng tự định giá nên dùng dạng biện pháp gì, mới có thể cứu bổ khuyết điểm lần này, nghe được lời hơi có chất vấn của Thẩm Vân Sơ, lửa giận trong lòng cũng không nén được nữa, phịch một tiếng, ném trà trản cầm trong tay xuống đất.
“Cả ngày chỉ biết nghĩ đến Đoan vương điện hạ, liền biết tình tình ái ái này của ngươi, chẳng lẽ, thì không thể vì mẫu thân nhà mình phân ưu sao?”
Vu thị chợt phát hỏa, dọa Thẩm Vân Sơ sợ đến cả kinh, chợt lui về phía sau hai bước, lấy một loại nhãn thần rất xa lạ nhìn mẫu thân của mình.
Nàng chưa từng thấy qua dáng dấp mẫu thân thất thố như vậy.
“Mẫu thân. . . Nữ nhi chỉ là nhất thời buồn bực, cũng không có ý gì khác. . .”
“Được rồi, có chuyện gì sau này hãy nói, đi gọi ca ca ngươi đến trước!”
“Vâng.”
Thẩm Vân Sơ bị răn dạy, nét mặt có chút không nhịn được, quay đầu đi tìm Thẩm Cửu Mạch.
Thẩm Cửu Mạch không yên lòng, đi rất thong thả, không bao lâu liền bị Thẩm Vân Sơ đuổi kíp: “Đại ca, mẫu thân gọi ngươi sang đó.”
Thẩm Cửu Mạch ngẩng đầu lên, Thẩm Vân Sơ mới nhìn đến sắc mặt của hắn.
“Đại ca đây là thế nào? Sao thần sắc xấu xí như vậy, mới vừa rồi ở giả sơn bên kia đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì, ngươi về viện tử của mình trước đi, ta đi gặp mẫu thân một chút.”
“Đại ca. . .” Thẩm Vân Sơ cảm thấy chuyện vừa rồi nhất định vô cùng trọng yếu, nói cách khác, mẫu thân và đại ca sẽ không thất thố như vậy, hơn nữa sự tình quan hệ đến Đoan vương, nàng càng tò mò.
“Quay đầu lại mới nói với ngươi đi.”
Thẩm Cửu Mạch nói xong, như là hạ quyết tâm gì vậy, mại khai bộ tử, đi vào lương đình bên kia tìm kiếm Vu thị.
Trong lòng Vu thị như cũ phập phồng bất định, nàng tự nhận là cực kỳ có sở trường đối phó nữ tử, thậm chí còn sau khi biết tâm tư Hứa Vân Noãn không bình thường, cũng không có để nàng ở trong lòng bao nhiêu, lại không nghĩ tới suốt ngày đánh nhạn, rốt cục bị nhạn mổ vào mắt, nàng dĩ nhiên thua bởi trên tay một nha đầu Hứa Vân Noãn nho nhỏ.
“Cửu Mạch, ngươi đã đến rồi.”
“Gặp qua mẫu thân.” Thanh âm của Thẩm Cửu Mạch thoáng trầm thấp, mặt mày càng mang theo chống cự mơ hồ.
Vu thị có chút thương tâm: “Thế nào, cũng là bởi vì ta nói với Hứa Vân Noãn vài câu nói nặng, ngươi dĩ nhiên sinh ra vật ách tắc với mẫu thân?”
“Nhi tử không dám, nhi tử chỉ là không rõ, trước đó người phân minh đáp ứng rồi, vì sao lại mới vừa rồi nhiều lần làm khó dễ Hứa cô nương?”
“Cũng không phải là ta nhiều lần làm khó dễ, mà là Hứa Vân Noãn kia xác xác thật thật tồn tại vấn đề.”
“Hứa cô nương tâm tư đơn thuần, có vấn đề gì?”
“Ngươi nhìn không rõ, không có nghĩa là mẫu thân nhìn không rõ, nàng chính là không cam lòng xuất thân bình thường, cho nên mới phải lạt mềm buộc chặt với ngươi!”
Thẩm Cửu Mạch tràn đầy giễu cợt cười một tiếng: “Hứa cô nương trước đó nói không sai, ta cũng không phải bạc, đâu ra chuyện người người đều thích? Nàng phiền chán ta còn không kịp, căn bản không phải như mẫu thân nói.”
“Ngươi không phải nữ tử, làm sao hiểu những tiểu kỹ này?”
Bookwaves.com.vn
“Mẫu thân cũng biết, từ sau khi Nghênh Khách hiên khai trương, ta đã biết nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ba lần bốn lượt muốn gặp được Hứa cô nương, nhưng bất kể ta dùng dạng biện pháp gì, Hứa cô nương đều tránh không kịp, phàm là nàng có một tia tâm tư với ta, thì không thể nào né tránh triệt để như vậy.”
“Ai biết trong lòng nàng tính toán cái gì?”
Vu thị chưa từng thấy qua Thẩm Cửu Mạch lộ ra vẻ xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút bàng hoàng.
“Mẫu thân, cho tới nay, ta cho rằng người minh bạch tâm tư của ta nhất, hiểu ý nghĩ của ta nhất, nhưng hôm nay xem ra ta thực sự sai rồi.”
“Cũng bởi vì một Hứa Vân Noãn, ngươi lại nói chuyện với ta như thế?”
“Mẫu thân, với người mà nói, trước đây hành trình Kinh Châu là hữu kinh vô hiểm, nhi tử sau cùng bình an trở về. Nhưng với ta mà nói, lại là vừa đi qua trước quỷ môn quan, người căn bản không tưởng tượng nổi, trước mắt tràn đầy hắc ám che trời che mắt, bên tai tràn đầy k.êu rên thống khổ bi thương, tâm trí nhi tử làm sao kiên định đi nữa, cũng từ từ chìm đắm xuống. Nếu như không phải Hứa cô nương vươn tay viện trợ, vớt ta từ trong địa ngục đen nhánh lạnh lẽo kia lên, người đã sớm không thấy được ta nữa rồi.”
Thẩm Cửu Mạch gắt gao siết nắm tay, vành mắt từ từ đỏ lên.
Vu thị lộp bộp một tiếng trong lòng, một cổ khủng hoảng không thể tự trụ chế dâng lên trong lòng: Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ, hành trình Kinh Châu thành, đối với Thẩm Cửu Mạch ảnh hưởng sâu như thế.
“Cửu Mạch. . .”
Thẩm Cửu Mạch gắt gao cắn răng, ngực kịch liệt phập phồng vài cái: “Mẫu thân, Hứa cô nương đối với ta không có bất kỳ tâm tư gì khác, ta đối với Hứa cô nương cũng không có chút nào lòng mơ ước hay bất kính gì, ta chỉ là muốn báo đáp ân tình trước đây, lấy đó để tim của mình có được bình tĩnh, trừ cái đó ra, không còn cách nghĩ khác. Hy vọng sau này, mẫu thân đừng bao giờ quấy rối bình yên, cuộc sống yên tĩnh của Hứa cô nương nữa.”
“Cửu Mạch, mẫu thân biết sai rồi, mẫu thân chỉ là quá mức lo lắng, cho nên mới miệng không chọn lời nói ra trước lời nói kia, mẫu thân chưa từng nghe ngươi nói tỉ mỉ chuyện đã xảy ra ở Kinh Châu thành, cho nên mới vô pháp thể hội tâm tư của ngươi. Mẫu thân cũng tình hữu khả nguyên, ngươi có thể tha thứ, đúng không?”
Lúc này trong lòng Vu thị thực sự cảm thấy hối hận, nàng từ trước là một người thông minh, biết nhân tâm không tổn thương được nhất, đến hài tử của mình, nàng cũng không miễn cưỡng, mà là hiểu để cảm động.
Bookwaves.com.vn
Cho nên qua nhiều năm như vậy, Thẩm Vân Sơ và Thẩm Cửu Mạch mới có thể kính trọng với nàng như vậy, nhưng đoạn thời gian gần đây, nàng bị hình dạng của Hứa Vân Noãn nhiễu loạn tâm thần, thế cho nên liên tục làm ra chuyện sai lầm, nhất là chuyện ngày hôm nay phát sinh, nếu xử lý không tốt, thực sự sẽ đã thương tình mẫu tử.
Thẩm Cửu Mạch nghe được Vu thị nói như vậy, thần sắc trên mặt thoáng hòa hoãn chút.
“Cũng không phải là nhi tử không muốn đề cập với mẫu thân, chỉ là những chuyện kia, chỉ cần nghĩ tới liền cảm giác lòng còn sợ hãi, nếu còn nói với mẫu thân, không phải là để người cũng theo lo lắng sao, cho nên mới vẫn không nói.”
“Cũng trách mẫu thân, nên quan tâm ngươi nhiều hơn một chút.”
Thần sắc trên mặt Thẩm Cửu Mạch hòa hoãn xuống: “Mẫu thân, nếu người đã biết nguyên do, ta hy vọng người không nên có bất kỳ phiến diện gì với Hứa cô nương nữa. Tác phong hành sự của Hứa cô nương quang minh lỗi lạc, hơn nữa tâm địa nàng thiện lương, giúp người làm niềm vui, tuyệt đối không phải hạng người thấy người sang bắt quàng làm họ như mẫu thân nói, hơn nữa chỉ thân phận và địa vị của ta bây giờ, cũng vô pháp so sánh với Đoan vương điện hạ. Cùng với tới gần ta, vì sao không nhanh gọn một lần, trực tiếp tới gần Đoan vương điện hạ chứ?”
“Đoan vương điện hạ đối với Hứa Vân Noãn kia tựa hồ rất tốt bụng?”
“Đoan vương điện hạ và Mục tướng quân có quan hệ vô cùng tốt, Hứa cô nương lại là cô nãi nãi của Mục tướng quân, nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ.”
“Mẫu thân đã biết, chuyện lần này đích thật là mẫu thân làm không thỏa đáng, sau này, sẽ chuẩn bị hạ lễ đi tạ lỗi với Hứa cô nương.”
“Vẫn là ta tự mình đi nói xin lỗi đi, cô nương chắc sẽ tha thứ.”
Trong lòng Vu thị có một trăm lần không muốn, nhưng lúc này vừa chọc tâm tình Thẩm Cửu Mạch bất mãn, lại không thể để cho hắn ưu phiền, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.