CHƯƠNG 225: MỘT CHỮ TÌNH PHIỀN LÒNG NHẤT

Dịch giả: Luna Wong

Nghe được Mục Thiên Trù nói mấy chữ bối phận không được loạn này, Mục Trần Tiêu không khỏi ngẩng đầu lên: “Gia gia, Vân Noãn và ba vị lão gia tử cũng không có quan hệ huyết thống . . .”

“Ân dướng luôn luôn lớn hơn ân sinh, huống chi những người Thẩm gia thiếu chút nữa đã hại chết Vân Noãn, nếu là có thể, cả đời này, ta cũng không muốn Vân Noãn cùng Thẩm gia có chút liên hệ, cho nên nàng vĩnh viễn đều là tôn nữ của ba vị lão gia tử, vĩnh viễn đều là muội muội của Mục Thiên Trù ta, cũng sẽ là cô nãi nãi của ngươi.”

Tay đặt ở một bên của Mục Trần Tiêu không ngừng buộc chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay làm đau, hắn biết lời của gia gia nhà mình rất có lý, nhưng đáy lòng đã có một cổ không cam lòng nồng đậm, không được trào ra phía trước.

Nhận thấy được tâm tình của Mục Trần Tiêu tựa hồ có chút không đúng, nhãn thần của Mục Thiên Trù nặng nề chìm chìm: “Trần Tiêu, ngươi sẽ không phải là đã biết không có quan hệ gì Vân Noãn với ba vị lão gia tử, nên không xem nàng như người một nhà sao?”

“Sẽ không.”

“Nếu không, vậy ngươi quấn quýt cái gì?”

“Ta. . .” Mục Trần Tiêu há miệng, tư tự trong lòng cuồn cuộn, rất nhiều lợi tạp trộn cùng một chỗ, gắt gao ngăn ở cổ họng của hắn miệng, để hắn không biết nên biểu đạt như thế nào.

Tâm tư của Mục Thiên Trù từ từ chìm xuống phía dưới: “Trần Tiêu, ngươi có thành kiến gì với Vân Noãn? Hay cảm thấy nàng làm cái gì không tốt?”

“Không có.”

“Không đúng sự thật, vì sao không muốn thừa nhận thân phận của nàng? Hay là nói, ngươi có tâm tư khác?”

Trong lòng của Mục Trần Tiêu nặng nề run lên, vội vã nâng đôi mắt lên nhìn phía gia gia nhà mình: “Gia gia làm sao sẽ hỏi như vậy?”

“Tính tình ngươi độc lập, tâm tư cũng trầm ổn, có chuyện gì, luôn luôn tự làm tự chịu trách nhiệm, ngay cả ta đây làm gia gia cũng sẽ không nói nhiều, nhưng là ngươi đối với Vân Noãn, lại tựa hồ như rất đặc biệt.”

“Cũng không phải là gia gia phân phó, bảo ta chiếu cố cô nãi nãi nhiều hơn sao.”

“Nhưng chiếu cố này của ngươi, cũng có vẻ quá mức cẩn thận. Trong ngày thường mặc kệ công vụ có bao nhiêu bận rộn, phàm là Vân Noãn có chuyện tìm ngươi, ngươi nhất định sẽ xử lý chuyện của nàng trước, phàm là Vân Noãn muốn ra cửa, ngươi cũng sẽ bồi ở bên người nàng, đây chính là ta đây làm gia gia, cũng không có đãi ngộ này.”

“Là ta sơ sót, sau này nếu gia gia là cần ta bồi, ta cũng sẽ giành ra thời gian.”

Mục Thiên Trù nhìn Mục Trần Tiêu, nhãn thần gần như ép hỏi: “Trừ cái đó ra, ngươi không có cái khác muốn nói?”

bookwaves.com

“Vừa rồi chỉ là. . . Chỉ là trong lúc nhất thời chưa bẻ được cua thôi, để gia gia lo lắng, sau này. . . Cô nãi nãi vĩnh viễn đều là cô nãi nãi của ta, tựa như gia gia nói, bối phận không được loạn, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt.”

Mi tâm của Mục Thiên Trù cau: “Ngươi. . .”

“Gia gia, vẫn là nói lại chuyện yến hội của Thẩm gia đi, hôm nay đã biết quan hệ của cô nãi nãi và của Thẩm gia, ta càng không yên lòng để một mình nàng đi dự tiệc, nếu chỉ cần một mình ta đi, chỉ sợ cũng vào không được đại môn của Thẩm gia, không bằng liền gọi luôn cả Đoan vương điện hạ đi.”

Thấy Mục Trần Tiêu không muốn nhiều lời trọng tâm câu chuyện trước, Mục Thiên Trù chỉ có thể đè lo âu trong lòng xuống.

“Đoan vương điện hạ?”

“Phải, hôm nay Thẩm Cửu Mạch cũng đã về tới Thẩm gia, Thẩm Vân Sơ mở tiệc chiêu đãi các tiểu thư, Thẩm Cửu Mạch mời một ít bạn bè đến gặp nhau cũng là trong tình lý, yêu cầu của Đại An triều cũng không nghiêm khắc đại phòng đối với nam nữ, chỉ cần đi Thẩm gia, luôn có thể đủ chiếu cố cô nãi nãi, đỡ phải một mình nàng chiến đấu.”

“Biện pháp là vô cùng tốt, chỉ là Đoan vương điện hạ sẽ đáp ứng chứ? Dù sao hắn và vị tiểu thư kia của Thẩm gia, gây có chút không thoải mái.”

“Đoan vương điện hạ công và tư phân minh, còn nữa, hiểu lầm lúc trước đã giải khai, hiền phi nương nương đều ra mặt, muốn nhận Thẩm Vân Sơ làm nghĩa nữ, là Thẩm gia từ chối, như vậy cũng liền không thiếu nợ nhau. Đoan vương điện hạ cũng không có khả năng vĩnh viễn không giao tiếp với Thẩm gia.”

“Nói cũng phải, vậy đi hỏi thử ý kiến của điện hạ đi, nếu hắn có thể đi, sự tình dễ làm hơn.”

“Được.” Mục Trần Tiêu gật đầu.

Mục Thiên Trù đứng dậy: “Canh giờ cũng không còn sớm, ngươi sớm nghỉ ngơi, ta đi về trước.”

“Gia gia đi thong thả, sau khi trở về, cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”

Mục Thiên Trù ra Minh Hối hiên, cước bộ từ từ chậm lại.

Chu quản gia dẫn theo đăng lung đứng ở một bên: “Lão thái gia có nói rõ với công tử không?”

Mục Thiên Trù trầm mặc chỉ chốc lát, mới chậm rãi dừng bước.

“Đều nói rõ rồi, trước ngươi đoán không sai, Trần Tiêu đối với Vân Noãn. . . Đích thật là sinh ra chút tâm tư.”

Chu quản gia hơi há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì: “Đây. . . Lão nô trái lại hy vọng bản thân nhìn lầm.”

Mục Thiên Trù hít một hơi thật sâu, tựa hồ là muốn đè khó chịu trong lòng xuống: “Trần Tiêu hài tử này quá khổ, trước thấy hắn luôn là yên lặng đợi một mình, ta cuối cùng hy vọng bên cạnh hắn có thể có một người bồi. Nhưng hôm nay, hắn lại thích Vân Noãn. . . đây. . .”

bookwaves.com

“Lão thái gia, đây có lẽ là chuyện tốt. Cả đời lão nô không có thành thân, cũng không ai để ý, bất quá xem không ít hí, kiến thức không ít thăng trầm, mọi người luôn nói thích một người trong lòng sẽ ngọt, trong lòng công tử khổ lâu như vậy, có chút vị ngọt cũng tốt.”

“Nếu hắn thích cô nương nhà khác, ta sẽ dốc hết khả năng Mục gia có, dù cho bỏ luôn cái mặt già này, cũng cầu thú vị cô nương kia vào cửa cho hắn. Nhưng người hắn thích là Vân Noãn, ba vị lão gia tử giao phó Vân Noãn lên trên tay của ta, là muốn cho Vân Noãn có thể an bình yên nhiên qua hết tuổi già, nhưng bây giờ dù là không nói Mục gia thế nào, chỉ cần là Trần Tiêu. . . Chân của hắn. . .”

“Lão thái gia, tình ái nam nữ từ trước chú ý ngươi tình ta nguyện, nếu cô nãi nãi nguyện ý. . .”

“Tìm nhiều danh y như vậy, đều nói chân của Trần Tiêu là trị không hết. . . Đây không phải là một ngày hai ngày, hay một năm hai năm. . . Đây là chuyện cả đời. Sau khi Vân Noãn đi tới Mục gia, không có được chúng ta chăm sóc bao nhiêu, trái lại một mực kéo Mục gia đi về phía trước. Ta lớn tuổi, mắt lại chưa có mờ, thấy rõ ràng, ta muốn bảo đảm sinh hoạt của Trần Tiêu, trăm triệu lần không thể nhìn Mục gia ngã xuống, chỉ có thể tạm thời để Vân Noãn kéo, cũng không thể kéo cả đời của nàng nha. . .”

“Lão nô biết, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, động bên nào người đều đau lòng.” Chu quản gia thở dài một tiếng, “Lão thái gia, không bằng thuận theo tự nhiên đi, xem công tử và cô nãi nãi đến tột cùng sẽ đi tới bực hoàn cảnh nào. . .”

Mục Thiên Trù ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng xa vời.

“Ngày hôm nay ta thử Trần Tiêu, hắn không có nhiều lời gì cả.”

“Đây. . . trong lòng công tử cũng có lo lắng?”

“Đây là trường hợp ta lo lắng nhất nhất, ta sợ Trần Tiêu chôn tất cả sự dưới đáy lòng, nhìn Vân Noãn từng bước một về phía trước, mình thì cách nàng càng ngày càng xa. Trên đời này thống khổ nhất, không phải cầu mà không được, mà là sau khi xác định tâm ý của mình, phát hiện tư cách theo đuổi đối phương cũng không có. . .”

Chu quản gia há miệng, nghĩ tới tính tình của công tử nhà mình, luôn cảm thấy như vậy có khả năng lớn nhất.

“Lão thái gia, có phải chúng ta làm sai hay không? Hay là không nói cho công tử biết chuyện liên quan đến thân thế của cô nãi nãi sẽ càng tốt hơn một chút?”

Mục Thiên Trù lắc đầu: “Chuyện này, không nằm ở thân thế đích thực của bản thân Vân Noãn, mà ở trong lòng của Trần Tiêu. Ta hiện tại, hy vọng hắn có thể tùy tâm sở dục, từng chí ít nỗ lực cũng sẽ không có điều tiếc nuối; vừa hy vọng hắn có thể ẩn nhẫn khắc chế, không để Vân Noãn vào thế khó xử.”

Gió đêm phất qua, quang ảnh trong viện lạc chập chờn.

“Lão thái gia, con cháu tự có phúc của con cháu, người đừng suy nghĩ nhiều.”

“Chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play