CHƯƠNG 221: TAM SINH HỮU HẠNH GẶP ĐƯỢC NGƯƠI

Dịch giả: Luna Wong

Có được cho phép của Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn liền lập tức căn dặn Tiền chưởng quỹ: “Mới vừa rồi Tiền chưởng quỹ đều nghe được, hiệu sách bên kia ngươi phái người đi tiếp tay một chút, sau đó tìm người liên lạc với đại phu của các y quán từng phát biểu văn chương, hỏi thử xem bọn họ có hứng thú chỉnh hợp văn chương trước một chút, sau đó làm thành một quyển sách hay không.”

“Vâng, ta đây liền đi liên hệ.” Tiền chưởng quỹ liền vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng ly khai.

Mục Trần Tiêu nâng mắt: “Cô nãi nãi mượn dùng hiệu sách, là muốn giúp đỡ những đại phu này xuất bản sách?”

“Không sai, thân là y giả, mặc dù không thể nói học phú ngũ xa, nhưng bọn hắn có thể trị bệnh cứu người, cũng đủ để kẻ khác ngưỡng vọng ước mơ. Nhưng y giả này không giống thư sinh, các thư sinh có thể tiêu bạc xuất bản văn tập, để người trong thiên hạ thấy tài hoa của mình. Y giả, là có lòng hành y tế thế, là chữa bệnh cứu mạng, nhưng rất nhiều việc thiện của bọn hắn lại không muốn người biết.”

“Cô nãi nãi nói rất đúng.”

“Lúc này đây, bọn họ vì giải quyết nghi ngờ trong lòng dân chúng, để người không vì ngu muội vô tri mà trì hoãn bệnh tình, đều lên tiếng nói rõ quan hệ lợi hại trong đó, thuận tiện phá lời đồn đãi cho nước suối của Thanh Tuyền sơn, đây chính là một chuyện rất tốt, nên được nhiều người biết hơn.”

“Nghĩ đến, những y giả này cũng sẽ không cự tuyệt.”

“Đây cũng không dễ nói, dù sao cũng có vài người thích yên lặng làm chuyện tốt, không thích cho người chú ý, đó gọi là cái gì, cực ẩn thế.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà cười: “Cách nghĩ của cô nãi nãi, luôn luôn không giống người thường.” Thế nhân có mấy người có thể có tâm tính đơn bạc như vậy?

“Đây ít nhiều cũng là do đại gia gia giáo dục, lúc nhỏ người ta kính nể nhất đó là đại gia gia, hắn hình như không gì không biết, không gì làm không được, rất nhiều đạo lý ta đau khổ suy nghĩ sâu xa rất lâu, ba ngày cũng nghĩ không thông, đến miệng của hắn lại có thể sâu sắc tổng kết thành một câu nói, luôn có thể tuyên truyền giác ngộ.”

“Đáng tiếc, vô duyên gặp mặt với ba vị lão gia tử.”

“Mặc dù ngươi không có nhìn thấy ba vị gia gia của ta, thế nhưng ngươi gặp được ta nha!” Hứa Vân Noãn chắp tay sau đít, tượng mô tượng dạng kéo một vòng chung quanh Mục Trần Tiêu, “Ta được ba vị gia gia chân truyền.”

Mục Trần Tiêu hơi ngửa đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn Hứa Vân Noãn, nói ra lời thong thả mà chân thành: “Là ta tam sinh hữu hạnh.”

Hứa Vân Noãn cười khai: “Ngươi đột nhiên nghiêm túc như vậy, trái lại để ta cảm thấy có chút không quen.”

“Bởi vì là nói lời thật.”

Từ trước Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy thượng thiên bất công, Mục gia phân minh chiến công hiển hách, cả nhà trung liệt, nhưng đến cuối cùng hầu như không một người chết già.

Nhưng bây giờ hắn gặp Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy thượng thiên vẫn rất chiếu cố hắn.

Bởi vì cũng không phải mỗi một người ở trong tuyệt cảnh, đều có thể đủ nghênh đón ánh dương quang cứu vớt mình.

Chuyện trên Thanh Tuyền sơn huyên sôi sùng sục, lại hướng về một kết cục giai đại vui mừng vội vàng mà qua.

Bookwaves.com

Trong phủ Thẩm gia, Vu thị nghe xong bẩm báo của thị nữ Lâm Hoa, không khỏi nhíu nhíu mi tâm: “Người chúng ta an bài mới bắt đầu bố trí, sự tình đã bị Hồi Xuân đường đoạt một bước giải quyết trước?”

“Hồi bẩm phu nhân, sự tình không chỉ là giải quyết đơn giản như vậy.” Lâm Hoa nói có chút chần chờ.

“Còn có chuyện gì, bẩm báo hết một lần là được, kéo dài làm cái gì?”

Từ sau khi Chương ma ma bị đánh chết, tuy rằng Vu thị giải quyết xong một tâm bệnh, thế nhưng trong lòng lại để lại một nghi ảnh.

Chương ma ma đi theo bên người nàng nhiều năm như vậy, trong ngày thường bản thân vẫn không tệ với nàng, nhưng một người như vậy cuối cùng lại lựa chọn uy hiếp bản thân, nếu như không phải nàng sớm một bước, đi đầu giải quyết xong, không biết sẽ bị nàng chấn rớt ra chuyện gì nữa.

Cứ như vậy, thời gian nàng dùng Lâm Hoa, sẽ không thuận buồm xuôi gió như Chương ma ma vậy, có một sự tình cũng phải suy nghĩ nhiều lần mới có thể hạ lệnh, rất sợ Lâm Hoa cũng tới lúc dùng chiêu phản bội này.

“Hồi bẩm phu nhân, vị Hứa cô nương của Mục gia kia để lão bản hiệu sách liên hệ các đại phu gần đây phát thanh, chỉnh lý văn chương tiếng ủng hộ Ôn đại phu Hồi Xuân đường của bọn họ in ấn thành sách, sau đó lấy giá tiền cực thấp bán ra ngoài, dẫn tới không ít bách tính đi vào cổ động, sách bán cực đắt.”

“Bách tính cổ động? Trong tay bọn họ có bạc, dùng để mua thức ăn, mua lương thực sống tạm còn không kịp, lúc nào sẽ đi mua sách chứ? Còn nữa có mấy người chữ cũng không biết mấy cái, mua sách có thể đọc được sao?”

“Nếu là sách bình thường, bách tính phổ thông có thể xem hiểu cực ít, nhưng lúc này đây Hứa Vân Noãn hao tốn tâm tư, để người in rất nhiều hình ở trong sách, hơn nữa, trong khoảng thời gian này rất nhiều đại phu đều tiến hành chữa bệnh từ thiện, còn chuyên môn phái tiểu đệ tử biết chữ tuyên truyền giảng giải nội dung trong sách, kể từ đó, đến người ngu dốt cũng có thể xem hiểu hơn phân nửa.”

Nghe đến đó, Vu thị lộ ra một hơi nụ cười giễu cợt: “Hứa Vân Noãn này thật đúng là có thể nhìn thấu nhân tâm.”

Bookwaves.com

“Phu nhân cảm thấy, đây hết thảy đều là vị Hứa cô nương kia tính toán tốt?”

“Không thôi thì sao? Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi lai, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi vãng. Lẽ nào các đại phu này sẽ không đố kị Ôn Như Xuân sao? Sẽ không muốn dương danh kinh thành giống như hắn sao? Coi như là trước đây không muốn, hôm nay gặp được Hứa Vân Noãn, vừa tuyên truyền, vừa in sách, cách nghĩ cũng bị câu đi rồi.”

“Thảo nào mấy ngày nay người lên tiếng ủng hộ Ôn đại phu lại nhiều hơn rất nhiều, nguyên lai là vì bản thân dương danh.”

Chỉ là kể từ đó, chuyện phu nhân muốn lợi dụng Thanh Tuyền sơn phủng sát Hứa Vân Noãn là không làm được.

Vu thị trầm mặc chỉ chốc lát, chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt của Hứa Vân Noãn cực kỳ tương tự Sở Ngưng, trong lòng của nàng cũng cảm giác như là có một cây đuốc đang đốt, để cho nàng thời khắc cảm giác đứng ngồi không yên.

“Hứa Vân Noãn này, quả thật là không thể khinh thường.”

Đúng lúc này, cửa thị nữ đến đây bẩm báo: “Hồi bẩm phu nhân, đại công tử đến đây cầu kiến.”

“Cửu Mạch tới rồi, còn không mau mời hắn vào?” Vu thị vội vã chỉnh sửa lại y sam một chút, nét mặt mang theo tiếu ý ôn hòa, cùng mới vừa rồi tưởng như hai người.

Thẩm Cửu Mạch đi vào gian phòng, cúi người hành lễ, động tác tao nhã: “Nhi tử gặp qua mẫu thân.”

“Mau chút đứng dậy, không cần đa lễ như vậy, hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ mẫu thân?”

“Nhi tử nghe nói, qua chút thời gian mẫu thân muốn tổ chức yến hội trong phủ?”

“Không sai, hôm nay đang ở mùa xuân, bách hoa nộ phóng, trong vườn có không ít hoa cỏ nở không tệ, vừa lúc rảnh rỗi một mùa đông, muội muội ngươi Vân Sơ hơi có chút buồn chán, cho nên mẫu thân liền để cho nàng thỉnh mấy tiểu thư đến phủ dự tiệc, vừa lúc náo nhiệt, náo nhiệt.”

“Mẫu thân suy xét chu toàn, chỉ là. . . Chỉ là nhi tử có một chuyện muốn nhờ, không biết có quá mức phiền phức không.”

“Ta ngươi là mẫu tử, có chuyện gì còn có thể dùng đến cái chữ cầu này, cứ nói đừng ngại.”

“Mẫu thân, yến hội, có thể mời Hứa cô nương không?”

Nghe được ba chữ Hứa cô nương, trong lòng Vu thị lộp bộp một tiếng, một cổ dự cảm không tốt ở trong lòng: “Hứa cô nương ngươi nói là tiểu thư nhà nào?”

“Cô nãi nãi Mục gia, Hứa Vân Noãn.”

Tiếu ý trên mặt Vu thị hơi lộ ra có chút miễn cưỡng, thậm chí có chút tức giận: “Cửu Mạch, trước mẫu thân cũng từng báo với ngươi, Thẩm gia chúng ta và Tứ Quý các có chút không thoải mái, bảo ngươi cách vị Hứa cô nương này xa một ít, ngươi ném lời của ta ra sau ót sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play