CHƯƠNG 209: NGƯƠI LÀ MỘT ĐẠI PHÚC TINH
Dịch giả: Luna Wong
Nghe đến đó, Hứa Vân Noãn rốt cuộc minh bạch, vì sao tôn nhi nhà mình vừa rồi mơ hồ bật cười, nguyên lai ca ca không biết thưởng thức trà.
Trong lòng nàng có tiếu ý hiện lên, nét mặt lại không có hiển lộ chút nào, nhà mình ca ca mà, vẫn là thêm một chút lòng bao dung.
“Trà tính tất phát ra bởi nước. Tám phần trà, gặp mười phần nước, mười phần trà; tám phần nước, mười phần trà này, trà chỉ tám phần. Thanh tuyền trên núi mát lạnh ngọt, được mười phần rồi, dùng nước suối như vậy pha trà, mới không có nhục không có lá trà thượng đẳng này.”
Mục Thiên Trù ở một bên làm như có thật gật đầu: “Vân Noãn nói không sai, trước đây ta cảm thấy nước trà cũng giống nhau, nhưng bây giờ uống vào trong miệng, lại cảm thấy vị đạo dài dai dẳng.”
Hứa Vân Noãn nặng nề gật đầu: “Ca ca nói quá có đạo lý.”
Mục Thiên Trù ở trong lòng yên lặng lau mồ hôi: Xem ra mặt mũi của bản thân được bảo hộ rồi
Lúc này Chu quản gia cũng phản ứng được, cười tiến lên cổ động: “Vậy cô nãi nãi cũng nên ban thưởng cho lão nô một trản trà, để lão nô nếm thử, trà thanh tuyền trên núi ngâm ra, có phải rất khác hay không.”
Hứa Vân Noãn tự mình động thủ rót trà cho Chu quản gia bưng qua đó.
Chu quản gia phẩm một cái, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, tràn đầy ngạc nhiên gật đầu: “Khoan hãy nói, lão nô không biết thưởng thức trà, thưởng trà, đều có thể đủ uống ra mùi này chính là tốt hơn trước.”
“Như thế ta an tâm.”
Mục Thiên Trù vừa uống trà, vừa nói: “Vân Noãn thích nước suối này, vậy sau này trong phủ chúng ta sẽ không uống nước giếng nữa.”
Mặc dù nói mỗi ngày phái người đi vận nước suối hơi chút phiền toái một ít, thế nhưng ai bảo Vân Noãn thích, trong phủ có nhân thủ, phiền toái một chút cũng không sao.
“Ta định đưa chút nước suối qua bên kia cho Đoan vương điện hạ.” Hứa Vân Noãn cười híp mắt nói rằng.
“Đưa cho Đoan vương điện hạ?” Mục Thiên Trù có chút nghi hoặc, đưa nước cực kỳ dễ bị người táy máy tay chân, không dễ làm như vậy, theo lý mà nói, Vân Noãn cũng sẽ không chủ động mời chào phiền phức mới phải.
“Đúng vậy.”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên: “Cô nãi nãi có ý kiến gì?”
“Không có cách nghĩ gì nhiều, chính là đơn thuần muốn chọc tức một chút người mà thôi.”
“Chọc giận?”
“Hừ, mặc dù nói mấy núi hoang nhỏ này là ta chủ động muốn mua, nhưng là một vạn lượng bạc, tốn hao cũng không ít, cuối cùng ta phải nghĩ biện pháp vớt lại về một chút.”
“Nhưng cái này với đưa nước có quan hệ gì?”
“Trên có tốt, dưới tất yên, nhìn sinh ý náo nhiệt của Tứ Quý các, liền biết những quan viên trong kinh thành này, một người sĩ diện hơn một người, thích leo thích so.”
Rau xanh nhất đẳng trong Tứ Quý các luôn luôn bán nhanh nhất, thậm chí có thời gian cung không đủ cầu.
Có một số phủ đệ, dù cho đánh sưng mặt lên, cũng sẽ không lấy những thứ nhị đẳng một lần.
Mục Thiên Trù vẫn còn có chút không hiểu rõ: “Quan viên trong kinh thành xác thực mao bệnh không ít, nhưng đưa nước. . .”
Hứa Vân Noãn mím môi khóe môi cười: “Ca ca, nước này nếu muốn uống ngon, vậy dĩ nhiên phải mỗi ngày vận nước mới nhất đến, trong kinh thành tin tức gì đều truyền đi cực nhanh, không cần hai ngày, người người đều sẽ biết, nước trong phủ đệ của Đoan vương điện hạ uống ngon hơn. Nước của người khác uống càng tốt, mà nước của bản thân uống lại kém hơn, tự nhiên có người ngồi không yên.”
bookwaves.com
“Sau đó thì sao?”
“Khẳng định có người hỏi thăm nước suối này là từ đâu tới, sau đó nghĩ biện pháp mua.”
“Không thể chứ?” Mục Thiên Trù cảm thấy chuyện này có chút huyền, “Vân Noãn, ngươi muốn làm thì làm đi, bất quá những quan viên kia đều là hạng người tâm tư giả dối, có đôi khi bọn họ nghĩ như thế nào không dễ suy đoán, nếu đoán sai, cũng chớ để ở trong lòng.”
Hắn không quá xem trọng cái cọc buôn bán này, dù sao những trong phủ đệ đó đều đánh giếng nước, ai nhàn rỗi không chuyện gì, còn đi thật xa mua nước uống chứ? Bất quá hắn không dám nói quá trắng ra, để tránh khỏi Vân Noãn cảm thấy thương tâm.
“Ca ca yên tâm đi, cuộc mua bán này có thể làm liền làm, không làm được thì thôi.”
Hứa Vân Noãn cảm nhận được ý tốt của Mục Thiên Trù, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ấm.
Vài người ngồi chung một chỗ, nhiệt nhiệt nháo nháo hàn huyên một lúc lâu, lúc này mới đều tự tán đi.
Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn, theo sau lưng Hứa Vân Noãn, tiễn nàng về Ngưng Thu viện, đi đi, đi đi, lại phát hiện Hứa Vân Noãn đột nhiên ngừng lại.
“Cô nãi nãi làm sao vậy?”
Hứa Vân Noãn ngạc nhiên nhìn hồ nước cách đó không xa: “Trần Tiêu, mau nhìn!”
Mục Trần Tiêu theo đường nhìn của Hứa Vân Noãn nhìn sang, khi thấy trong hồ vừa toát ra góc sen mới nhọn nhọn.
Lá sen thật chỉ là mới lộ ra một chút đầu nhỏ, thậm chí ngay cả phiến lá còn chưa có mở ra, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện.
Hứa Vân Noãn nhanh chóng chạy về phía trước hai bước, ghé vào bên lan can cẩn thận nhịn: “Trần Tiêu, ngươi để người trồng hạt sen khi nào thế?”
“Nhắc tới cũng có gần nửa tháng rồi.”
“Gần nửa tháng, là thời gian ta bận trộng chuyện của thôn trang sao?”
“Ân.”
bookwaves.com
Sau khi phân phó nhân gieo hạt sen, hắn sẽ không có quan tâm nữa, không nghĩ tới bất tri bất giác lá sen đã toát ra góc nhọn nhọn.
“Cô nãi nãi cảm thấy thích không?”
“Tự nhiên thích.” Hứa Vân Noãn rất vui vẻ, chỉ cảm thấy rất nhanh thì có thể thấy hình ảnh hoa sen đầy hồ, cẩm lý toát ra, “Trần Tiêu, có chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy xác định.”
Nhìn thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn, rất chăm chú, Mục Trần Tiêu không khỏi có chút khẩn trương: “Cô nãi nãi muốn nói cái gì?”
“Ta phát hiện ngươi chính là một phúc tinh!”
Mục Trần Tiêu không khỏi sửng sốt.
Hắn từ nhỏ liền không được sinh mẫu thích, thời gian mẫu thân cao hứng nhất, cũng chỉ quan tâm một chút công khóa và võ nghệ của hắn, nếu nóng giận, liền sẽ động thủ đánh chửi.
Một lần ký ức sâu nhất của hắn, là lúc tin tức phụ thân tử trận ở trên chiến trường truyền tới.
Mẫu thân tóc xốc xếch chạy tới trước mặt của hắn, giơ tay lên đó là một cái tát hung hăng đánh tới.
Hắn lúc đó bất minh sở dĩ chỉ có thể quỳ trên mặt đất nhận sai, mẫu thân lại như cũ không nghe theo không buông tha, lấy roi ra đánh đến hắn tiên huyết nhễ nhại.
Vừa quật, vừa mắng chửi, mắng hắn là thiên sát cô tinh, mệnh cứng khắc hết mọi người, luôn luôn sẽ có một ngày làm hại Mục gia cửa nát nhà tan.
Lần đầu tiên hắn ở trong mắt mẫu thân, thấy rõ ràng hận ý và chán ghét nồng đậm.
Hắn không có phản kháng, trầm mặc quỳ trên mặt đất, tùy ý mẫu thân ph.át tiết lửa giận, vết roi một đạo một đạo in vào trên người, đau đớn chui vào trong xương, sau này hắn mới biết được, mẫu thân thoa độc trên roi.
Nếu như không phải gia gia chạy tới, sợ rằng ngày đó hắn sẽ chết ở trên tay mẫu thân.
Sau này tuy rằng độc bị rút ra, thế nhưng vết roi lưu tại sau lưng, cũng không thể tiêu tan.
Sau khi hai chân tàn tật, hắn cho rằng mình thực sự là thiên sát cô tinh giống mẫu thân nói, nhưng là bây giờ cô nãi nãi lại nói hắn là phúc tinh. . .
“Tôn nhi, ngươi làm sao vậy?”
Thấy Mục Trần Tiêu trầm mặc ở tại chỗ, tình tự trong ánh mắt không ngừng biến ảo, Hứa Vân Noãn không khỏi có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới cô nãi nãi sẽ nhìn ta như vậy, kỳ thực. . . Kỳ thực ta đâu phải là phúc tinh gì. . .”
Phụ mẫu đều mất, thân mắc tàn tật, nào có phúc tinh sẽ luân lạc tới tình trạng này như hắn chứ?