CHƯƠNG 200: MUỐN TUYỆT CHIÊU CỦA NGƯỜI

Dịch giả: Luna Wong

Dính đến chuyện của Mục Trần Tiêu, Thôi Diễm làm việc rất tích cực, sau khi trở về phủ liền bắt đầu suy nghĩ chuyện vẽ vời, bất quá, hắn vẽ lại không phải tràng diện Mục Trần Tiêu hướng hắn mời rượu, mà là bắt đầu vẽ Tần U Tố.

Thôi quản gia ở một bên có chút không nghĩ ra, nhìn nhìn người trên giấy miễn cưỡng có thể nhìn ra, lại suy nghĩ một chút tràng diện kinh diễm lúc nhìn thấy Tần U Tố, không khỏi yên lặng nuốt hớp nước bọt: “Công tử, bức họa người vẽ này là muốn làm cái gì?”

“Ngươi cầm bức họa này, đưa nó cho phu nhân của Chu Hoài Bạch thị, cứ nói sau khi ta hồi phủ không nghĩ đến trà, không muốn ăn cơm, trằn trọc ở trên giường, thỉnh đại phu đến chỉ nói tinh thần không tốt, hình như là bị dọa đến rất lợi hại, thật vất vả rời giường, liền vẽ những thứ hoa hòe hoa sói này, sau đó ngươi lại biểu thị một chút, nếu như ta còn không tốt, sẽ đem sự từ nói với gia gia ta.”

Thôi quản gia nhìn bức tranh nghuệch ngoạc trên giấy, không rõ cảm thấy áp lực hơi lớn: “Công tử, người là muốn dùng phương thức như vậy, ám chỉ Bạch thị đưa vị Tần cô nương kia qua đây?”

“Không sai.”

“Nhưng tranh này của người cũng quá mơ hồ. . . Có cần tìm người trau chuốt một chút hay không?”

Tần cô nương rõ ràng là một đại mỹ nhân tuyệt diễm, nhưng dưới ngòi bút của công tử nhà mình, giống như là có gương mặt quạ đen, nhìn đây cũng quá dọa người, vạn nhất Bạch thị không nhìn ra tranh này là người thì sao?

“Ngươi yên tâm đi, ngươi đưa bức họa này qua, không quá ba ngày, vị Bạch phu nhân kia tất nhiên sẽ đưa Tần cô nương đến phủ của ta.”

“Vậy nô tài liền đi thử một chút.”

Nếu Bạch phu nhân không nhìn ra trên bức tranh là người, hắn liền nói rõ giọng ám chỉ một chút, đây chính là công tử nhà mình lần đầu tiên cử bút vẽ tranh, cũng không thể đả kích người được, lão hầu gia thường nói, đối với công tử phải khen phụ họa, mới có thể cổ vũ nhiều hơn, mới có thể có tiến ích.

Phủ đệ Chu gia, Bạch thị tiến ra đón, nhận lấy y sam của Chu Hoài cởi ra.

Thân hình của Chu Hoài khôi ngô, cùng dáng dấp của Chu Chí có ba phần tương tự, bất quá lại mang theo một thân sắc bén, khí tục tằng, nhìn càng thêm uy phong.

“Phu nhân, gia sự của nhị đệ thế nào rồi?”

“Lão gia yên tâm, đệ muội bị điên, thậm chí còn riêng tư ngược đãi nữ nhi của mình Ngọc Nghiên, hành hạ Ngọc Nghiên đến tiều tụy bất kham, nên thiếp thân liền làm chủ, để đệ muội rất ở trong viện lạc tu dưỡng, lúc nào dưỡng tốt, lúc đó trở ra chủ trì sự vật trong phủ.”

Chu Hoài gật đầu, mặc dù hắn xuất thân võ tướng, nhưng lại trong thô có tỉ mỉ, đối với thủ đoạn tranh đấu trong hậu viện, cho tới bây giờ đều là biết mà không quan tâm, bởi vậy vừa nghe liền hiểu dự định của Bạch thị.

“Vậy hãy để cho nàng dưỡng đi chiếu cố những hạ nhân kia của nàng chưa?”

“Bọn hạ nhân chiếu cố chủ tử không chu toàn, cả ngày ở bên tai nàng hồ ngôn loạn ngữ, sẽ để bệnh điên của đệ muội càng thêm nghiêm trọng, nên ta làm chủ đổ thuốc câm, hôm nay còn hầu hạ bên người đệ muội, bất quá lại không thể ồn ào nữa.”

“Nếu đổ thuốc câm, đã bán mình Chu gia đến rồi, vậy hãy để cho Chu gia nuôi bọn họ cả đời, không nên thả ra nữa.”

“Lão gia yên tâm, ta đã căn dặn xong. Chỉ là, còn có Thôi công tử bên kia. . . thân phận của Thôi công tử đặc thù, lại thâm sâu được hoàng thượng sủng ái, dù cho sau khi hoàng thượng biết được hắn đến Chu gia nháo sự, cũng không có trách cứ, thật sự là để thiếp thân không nắm được chủ ý.”

bookwaves.com

“Nhị đệ không có hưu thê, như vậy Ngô thị vẫn là người Chu gia, nhà mẹ đẻ của Ngô thị, cũng là thân thân với Chu gia. Huống chi, một cước của nhị đệ đạp Ngô Kỳ đoạn tử tuyệt tôn, đây chính là nhược điểm vĩnh viễn, đã như thế, do Chu gia đứng ra trấn an Thôi công tử một chút, cầu hắn tha thứ cũng là trong tình lý.”

“Trước thiếp thân đã cho Thôi công tử một vạn lượng bạc, để Thôi công tử ra ngoài ăn bữa áp kinh, ngược lại hắn cũng không nói gì, chỉ là đến tiếp sau này còn phải đưa chút lễ qua đó, nhưng là tặng cái gì, lại có chút để người đau đầu.”

“Thôi công tử xuất thân quý giá, lại được hoàng thượng thiên vị, tự nhiên là cái gì cũng không thiếu, lễ này nếu là tặng không tới trong tâm khảm, còn không bằng không tặng, có vẻ không có thành ý.”

Hai người đang nói chuyện, hạ nhân vào cửa bẩm báo: “Hồi bẩm lão gia, hồi bẩm phu nhân, Thôi gia quản gia tới, nói là muốn gặp phu nhân một lần.”

Bạch thị và Chu Hoài liếc nhìn nhau, sau đó liền nở nụ cười.

“Xem ra không cần chúng ta làm ơn suy tư, Thôi công tử bên kia đã có vật mình muốn. Lão gia có muốn đi gặp vị Thôi quản gia kia một lần?”

“Không cần, nếu Thôi quản gia cầu kiến phu nhân, như vậy phu nhân đi nghe một chút, trở về nói cho ta biết là được.”

Thân phận của Thôi Diễm tuy rằng đặc thù, nhưng Chu Hoài lập tức sắp thăng nhiệm binh bộ thượng thư, tự nhiên là không sợ, chỉ là không muốn trở mặt với Bác Lăng Thôi gia mà thôi.

“Vâng.”

Bạch thị ước chừng đi hai nén nhang, không bao lâu liền cầm một tờ giấy chạy về.

“Phu nhân, nhanh như vậy đã về rồi sao?”

“Thôi quản gia nói lưu loát, vốn là hai ba câu liền nói rõ ràng, ” Bạch thị đem vật cầm trong tay đưa cho Chu Hoài, “Lão gia mời xem.”

“Đây là vật gì?”

“Thôi công tử tự tay vẽ.”

Chu Hoài ngắm nghía từ trên xuống dưới trang giấy hai lần, như cũ không có phân biệt ra được bức tranh vẽ cái gì.

“Cái đen ngòm này, có thâm ý gì?”

bookwaves.com

“Thôi quản gia nói sau khi Thôi công tử trở về, liền trà không uống, cơm không ăn, cả ngày ở trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng lên tinh thần, liền vẽ bức họa này.”

“Nhưng hắn cũng không nói tranh này là cái gì? Chúng ta làm sao đoán được?”

Bạch thị nở nụ cười một tiếng: “Lão gia ở trên chiến trường bày mưu nghĩ kế, nhưng nếu là bàn về chuyện trong hậu viện, vẫn là thiếp thân càng tốt hơn. Lão gia suy nghĩ một chút, dạng sự tình gì, mới sẽ để người trà không uống, cơm không ăn?”

“Đây. . .”

“Lão gia nghĩ tác phong của vị Thôi công tử kia thử xem.”

“. . . Trà không uống, cơm không ăn, chính là bệnh tương tư?”

Bạch thị gật đầu cười: “Phải là như vậy.”

“Chẳng lẽ Thôi Diễm coi trọng Chu Ngọc Nghiên?”

Tiếu ý của Bạch thị càng phát đặc hơn: “Lão gia lại nghĩ lầm rồi, lúc đầu, Chu Ngọc Nghiên bị dằn vặt không giống hình dạng, nằm trên mặt đất ngất đi, châu sai mất trật tự, hỗn độn đầy người, Thôi công tử tất nhiên là chướng mắt.”

“Nếu không phải Chu Ngọc Nghiên, vậy còn có thể là người phương nào?”

“Lão gia phải biết được, Thôi công tử thích nơi lưu luyến yên hoa.”

“Nơi yên hoa. . . Ta nhớ kỹ nhị đệ mua về một nữ tử xuất thân phong trần đi? Hình như tên là Tần. . .”

“Tần U Tố!”

Chu Hoài gật đầu: “Quân tử nhạc u tố, tiểu nhân vi hoang dâm, cái tên này đặt có khí khái, chỉ bất quá lại là xuất thân từ phong trần, thực tại là có chút buồn cười.”

“Tên có buồn cười hay không trái lại không sao, chỉ cần người tuyệt sắc, tự nhiên là người đông tích.”

“Nói như vậy, Thôi Diễm coi trọng Tần U Tố, ám chỉ chúng ta đưa nàng đến Thôi gia?”

“Nếu thiếp thân không đoán sai, chính là ý này.”

Chu Hoài sẩn cười một tiếng: “Bác Lăng hầu năm đó cũng là nhân vật uy phong lẫm lẫm, tôn tử nhưng nuôi ra, lại không tranh khí như vậy. Nếu là cho hắn biết kinh thành bên này chuyện đã xảy ra, không biết có thể hay không xỉu vì tức.”

“Tần U Tố vừa đưa đến Thôi gia, cách việc lão hầu gia biết chuyện này cũng không xa.”

“Như vậy, vậy liền đưa người tới, cũng không cần ẩn giấu nhiều nữa, để người xem Thôi Diễm hiêu trương bạt hỗ cũng tốt, vừa lúc đỡ một chút tin vịt cho cả nhà nhị đệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play