CHƯƠNG 190: CHUA, THẬT CHUA
Editor: Luna Wong
Hứa Vân Noãn lập tức nhìn sang: “Đi Chu gia nháo sự?”
Úc Khoảnh hồi bẩm: “Phải, Thôi công tử sau khi ra khỏi hoàng cung đi Tứ Quý các một chuyến, lúc đó Tứ Quý các đã đóng cửa, Thôi công tử liền phái người hỏi thăm ở chung quanh, nghe một chút xem phía sau đến tột cùng xảy ra chuyện gì, sau khi biết là Chu Ngọc Nghiên kê đơn cho Ngô gia công tử, liền nhận định Chu Ngọc Nghiên có ý định trả thù hắn, nên hiện tại liền dẫn nhân thủ đánh tới cửa.”
Hứa Vân Noãn nhìn Mục Trần Tiêu một chút, quay hắn nháy mắt một cái: “Tôn nhi, ngươi có muốnà ra ngoài xem náo nhiệt không?”
Mục Thiên Trù vội vã trừng tôn tử mình: Cũng không thể để Trần Tiêu làm hư Vân Noãn.
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu dời dời sang hai bên trái phải , làm bộ không có chú ý tới ánh mắt của Mục Thiên Trù: “Nếu cô nãi nãi muốn đi, ta liền bồi ngươi đi.”
“Vậy còn chờ gì? Chúng ta đi nhanh đi.” Hứa Vân Noãn vội vàng đứng dậy, đẩy Mục Trần Tiêu liền đi ra phía ngoài.
Mục Thiên Trù cảm giác mình bị bỏ quên một cách triệt để, không khỏi ho khan một tiếng: “Các ngươi cũng không nói mang theo lão nhân gia như ta sao?”
Cước bộ của Hứa Vân Noãn dừng lại, vội vã quay đầu: “Còn tưởng rằng ca ca có chính sự để bận rộn chứ, nên mới vừa rồi không dám hỏi, nếu ca ca đi, vậy thực sự quá tốt.”
Mục Thiên Trù hừ hừ, nhìn về phía Mục Trần Tiêu nét mặt không biểu tình gì: “Trần Tiêu, ta cũng đi Chu gia xem xem náo nhiệt, thế nào?”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà gật đầu: “Được.”
Nhiều người xem náo nhiệt, tự nhiên thêm một phần vui sướng.
Hứa Vân Noãn phá lệ cao hứng, vội vã phân phó người đo chuẩn bị xe ngựa, tiện đường lại để cho người chuẩn bị chút hạt dưa, lá trà đặt lên trên xe ngựa.
Đại gia gia nói qua, vừa uống trà vừa xem cuộc vui, còn có thể bẻ hạt dưa, cực thích ý.
Sau khi lên xe ngựa, động tác của Mục Trần Tiêu thuần thục từ trong ngăn kéo ở xa bích lấy một trà lô nhỏ ra, vừa nấu nước, vừa nhẹ giọng nói chuyện với Hứa Vân Noãn: “Trên xe ngựa chính là trà mới năm nay?”
“Đúng vậy, hai ngày này ta nhàn rỗi không chuyện gì làm, để người lấy thủy ở mấy chỗ bất đồng, chỉ là những thức nước này ngâm trà, tóm lại vẫn là kém một tia vị đạo như vậy, chờ sau này không có việc gì, chúng ta cùng đi Giang Nam, đến lúc đó nếm thử trà Long Tĩnh chính tông pha bằng thanh tuyền.”
“Hôm nay bộ dáng này của ta, xuất hành phá lệ bất tiện, nếu như cô nãi nãi không chê ta liên lụy, ta tự nhiên là muốn bồi ngươi đi.”
“Làm sao sẽ chê ngươi liên lụy? Còn nữa, ta sẽ không ngừng để người tìm kiếm danh y, một ngày nào đó sẽ chữa cho tốt hai chân của ngươi, đến lúc đó đừng nói là Giang Nam, chính là chân trời góc biển cũng đi được.”
Mục Trần Tiêu hơi rũ đôi mắt xuống, tiếu ý trên mặt rất nhu hòa: “Chân trời góc biển các loại thì thôi, địa phương quá xa, cô nãi nãi khẳng định không muốn đi. Nếu ngươi không muốn đi, một mình ta đi xem, lại có ý nghĩa gì?”
Hứa Vân Noãn nghe rồi, không khỏi bật cười: “Ai nói ta không muốn đi? Đại gia gia đã từng nói cho ta biết, đọc vạn quyển sách, không bằng đi nghìn dặm đường, đi nghìn dặm đường, không bằng duyệt vô số người. . . Ta trái lại thích đi chung quanh một chút, giao tiếp với đủ loại người bất đồng .”
“Cô nãi nãi suy nghĩ rộng, tự nhiên không có người thường có thể sánh bằng.”
Không giống như hắn, không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ muốn bồi Hứa Vân Noãn, nhìn sơn hà hắn thủ hộ nhiều năm.
bookwaves.com
Vừa mới bắt đầu Mục Thiên Trù còn có tâm thưởng thức trà, nhưng nghe hai người nói, càng nghe càng là cảm thấy trà trong miệng thay đổi vị đạo: Thế nào bắt đầu chua nhỉ?
Xe ngựa đi dọc theo đường, Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn luôn luôn có chuyện nói không hết, Mục Thiên Trù trầm mặc nhìn, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, một tôn nhi của bản thân hắn cái gì cũng tốt, chính là trầm mặc ít nói, thích chôn tất cả mọi chuyện dưới đáy lòng, nhưng bây giờ nhìn một cái xem, trên người hắn đâu còn có một chút vị đạo trầm mặc ít nói nữa chứ?
Xe ngựa đi dọc theo đường, rất nhanh liền đi tới cửa Chu gia, vừa dừng hẳn, liền nghe được một trận tiếng động lớn xôn xao tranh cãi ầm ĩ.
Thôi quản gia làm việc cực kỳ chắc chắn, Thôi Diễm bảo hắn tìm người chống trận, làm chứng kiến, hắn cơ hồ gọi hết nhưng người trong ngày thường chơi với Thôi Diễm qua đây.
Mà những người này nếu là ra cửa, phía sau nhất định theo rất nhiều nô tài làm chân chạy, bởi vậy đội ngũ này hạo hạo đãng đãng, hầu như vây cho đầy trước cửa của Chu gia.
Thôi Diễm vẫy vẫy tay, lập tức có người tiến lên đỡ hắn.
“Thôi công tử nghìn vạn lần phải bảo trọng thân thể, đừng cho mưu kế của tiểu nhân thực hiện được.”
“Đúng nha, tâm của người Chu gia này quá tối, trước chúng ta bất quá là thấy được tràng diện chân của Chu Chí đá Ngô Kỳ, vừa không có làm ra những chuyện gì khác, người Chu gia lại ghi hận trong lòng, cố ý mưu hại Thôi công tử, tâm tư này thật đúng là đủ ác độc.”
Thôi Diễm quay Chu quản gia hất hất cằm: “Chu quản gia nhanh chóng phái người đi gõ cửa, chúng ta đều tới lâu như vậy, người Chu gia lại tị không gặp, đây là thái độ gì?”
“Vâng.”
Sai vặt của Thôi gia biết tâm tư của công tử nhà mình, lớn lối càng tận hết sức lực: “Mở cửa nhanh, người của Chu gia đi nơi nào? Mau tới mở rộng cửa, để công tử nhà chúng ta ở bên ngoài chờ không, gan của các ngươi mập rồi có phải hay không?”
Bookwaves.com
Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua xe đẩy cửa sổ nhìn về phía tràng cảnh ở cửa, khóe môi mang tràn đầy tiếu ý: “Thôi công tử này làm việc trái lại thú vị.”
Trước nghe Mục Thiên Trù nói chuyện của Thôi gia, ở kết hợp danh tiếng của Thôi Diễm, luôn để người theo bản năng cho là hắn làm xằng làm bậy, không triển vọng, nhưng chuyện hắn làm ngày hôm nay, luôn cảm thấy trật tự phân minh, tiến thối có độ, không bất kham giống như trong đồn đãi.
Ngô thị chân trước mang theo Chu Ngọc Nghiên về tới phủ, đang rầu rỉ nên thỉnh vị đại phu nào, chân sau nghe được tiếng động lớn huyên náo ở cửa: “Đây là thế nào?”
Thị nữ vội vã đi thăm dò, sau đó sắc mặt tái nhợt chạy vào: “Phu nhân, Bác Lăng hầu phủ Thôi công tử dẫn theo rất nhiều người chận ở bên ngoài, bảo là muốn để tiểu thư ra ngoài cho hắn một cái công đạo.”
“Ngươi nói cái gì? Thôi Diễm phái người chận cửa?”
“Vâng.”
“Hắn dựa vào cái gì?”
Thị nữ liên vội vàng quỳ xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu đáp lời.
Ngô thị đứng dậy đi ra phía ngoài, Chu Ngọc Nghiên nằm trên giường ưm một tiếng tỉnh lại: “Ta sai rồi. . . Đừng phạt. . .”
“Ngọc Nghiên!” Ngô thị vội vã quay người, thấy Chu Ngọc Nghiên vừa mở mắt, liền không ngừng lui vào trong góc tường, vẻ mặt đều là vẻ sợ hãi, đau lòng tới cực điểm, “Ngọc Nghiên đừng sợ, mẫu thân đã mang ngươi ra khỏi đó rồi, sau này chúng ta không bao giờ đi Ngô gia nữa!”
Chu Ngọc Nghiên như là lâm vào trong mê chướng, căn bản không có nghe được lời Ngô thị nói: “Ta sai rồi. . . Ta thực sự biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa. . .”
“Ngọc Nghiên. . .”
“Phu nhân!” Thanh âm của Vương di nương truyền vào, hôm nay nàng đang mang thai, hơn nữa tận lực mặc y phục rộng thùng thình, càng làm người khác chú ý, “Phu nhân, thiếp thân nghe nói bên ngoài nháo? Ai nha, đại tiểu thư, đây là thế nào?”
“Ai cho ngươi tùy ý xông vào, còn không mau nhanh chóng cút ra ngoài cho ta!” Ngô thị khí cấp bại phôi nổi giận gầm lên một tiếng.
Nguyên bản Ngô thị liền nhìn những tiểu thiếp này không vừa mắt, sau khi Vương di nương mang thai ngoài ý muốn, vài lần nàng đều muốn hạ thủ, bất quá Vương di nương này rốt cuộc đã từng hầu hạ ở trước mặt Chu phi, phòng bị phá lệ chu toàn, để cho nàng thủy chung không có thực hiện được. Thậm chí còn ở sau khi thai của nàng như triệt để vững chắc, Vương di nương còn dụ được Chu Chí làm nàng mất mặt mấy lần.
Sau này xảy ra chuyện của Ngô Kỳ, Chu Chí triệt để mất thế, Ngô thị lại bắt được nhược điểm này nhiều lần chèn ép, đạp Vương di nương đang ló đầu ra phía trước trở về.
Những ngày qua, Vương di nương vẫn an tâm ở trong viện tử của mình dưỡng thai, lời cũng không dám nói nhiều một câu, không nghĩ tới hôm nay, lại đại đại liệt liệt xông vào gian phòng của nàng.