CHƯƠNG 187: CÁO TRẠNG TIỂU NĂNG THỦ
Editor: Luna Wong – sáng giờ mạng không dùng được nên giờ mới up chương nè, sr mọi người nhé
Nghe được Úc Khoảnh ở chỗ này kêu la, Chu quản gia hồi thân, làm bộ sẽ nhảy dựng lên đánh đầu của hắn.
“Chu bá, Chu bá, tự ta đi, người chớ nhảy nữa, chỉ bằng cái thân già của người, chớ làm đau thắt lưng!”
“Tiểu tử thối, có bản lĩnh ngươi đừng chạy nhanh như vậy, nhớ lúc xưa Chu bá ngươi sất sá chiến trường, còn không biết ngươi ở nơi nào chơi bùn nữa đó!”
“Phải, lão nhân gia người uy phong lẫm lẫm, bảo đao chưa già, rau người trồng ra khẳng định ăn cực ngon, ta đi nhổ hai cái, buổi tối tự nấu cho mình.”
“Tiểu tử thối, ngươi dám động rau bảo bối trong vườn của ta, ta liền bứng hết tóc của ngươi!”
Úc Khoảnh không thèm để ý chút nào, phản chính tóc mất rồi, còn có thể mọc lại, nhưng nếu hiện tại không ăn rau, hai ngày nữa sẽ không có tư vị ngon như thế nữa.
Đợi được Úc Khoảnh chạy xa, thần sắc trên mặt Chu quản gia nghiêm chỉnh, tế tế tự định giá chi tiết đoạn thời gian này công tử nhà mình và cô nãi nãi ở chung một chút, càng nghĩ càng là cảm thấy không đúng lắm.
“Trước đây lần đầu tiên thấy cô nãi nãi, công tử nói ít đến thấy thương, lúc đó còn lo lắng trong lòng của cô nãi nãi không được tự nhiên nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, phàm là chỗ có cô nãi nãi ở, công tử nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa. . . nhãn thần của công tử hình như vẫn luôn là rơi vào trên người cô nãi nãi đi. . .”
Nghĩ tới đây, Chu quản gia không khỏi âm thầm hút lương khí một cá, xem ra phải nghiêm túc nói chuyện này với lão thái gia.
Hứa Vân Noãn bên này vừa làm xong đồ ăn bưng lên bàn, Mục Thiên Trù liền sãi bước đi đến.
“Ca ca quay về thật đúng lúc.”
Trên mặt Mục Thiên Trù đều là tiếu ý: “Vân Noãn, hôm nay trong cung náo nhiệt cực kỳ.”
“Thôi công tử vào trong cung cáo trạng thành công?”
“Đó cũng không chỉ là vấn đề thành công. . .”
Thôi Diễm nghe theo kiến nghị của Hứa Vân Noãn, lên xe ngựa thẳng đến hoàng cung.
Bác Lăng hầu được hoàng thượng coi trọng, đời cháu duy nhất liền chỉ có một mình Thôi Diễm, hơn nữa trước đây đưa hắn vào kinh thành, đây chính là lão hầu gia tự mình hộ tống tới, bởi vậy Thôi Diễm vẫn là khách quen trong cung, thậm chí lúc hoàng thượng có được chút trái cây, lá trà vừa tiến cống, cũng sẽ nhớ tặng cho hắn một phần.
Cũng chính bởi vì phần coi trọng này của hoàng thượng, mới để cho những công tử ca trong kinh thành kia coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, để hắn có thể ở nơi phú quý này hoành hành vô kỵ.
Lúc này đây Thôi Diễm xuống xe ngựa, không hấp tấp giống như là bình thường, ngược lại được người đỡ, bày dáng dấp yểm yểm nhất tức.
Đoạn thời gian trước, trong triều đình bởi vì án tham độc quân lương huyên sôi sùng sục, ngay cả hoàng thượng cũng không được an bình.
bookwaves.com
Hai ngày này bởi vì Chu Hoài về kinh tiếp nhận một số chuyện, trái lại để bầu không khí trong triều đình khoan khoái không ít.
“Hoàng thượng, Thôi công tử tới, ở ngoài điện nháo muốn gặp người!”
“Thôi Diễm? Nhắc tới đã lâu không thấy hắn vào cung, cũng không biết ở bên ngoài hồ đồ thành cái dạng gì, gọi hắn vào đi.”
Thôi Diễm còn chưa có đi vào đại điện, tiếng khóc đã truyền vào trước.
“Hoàng thượng, nô tài thật sự là quá thảm. . . Người nhất định phải làm chủ cho ta nha, nếu người không làm chủ cho nô tài, nô tài nằm úp sấp ở trên bậc thang nơi này không đứng dậy!”
Thôi Diễm là đích tôn của Bác Lăng hầu, mặc dù không có tập tước, thế nhưng thân phận địa vị bày ở đó, gặp được hoàng thượng kỳ thực có thể tự xưng một tiếng vi thần, nhưng hắn lại không có bằng vào cái thân phận này có chút du củ, mà là quy quy củ củ tự xưng một câu nô tài.
Cũng cũng là bởi vì cảm thụ được thái độ trên người Thôi Diễm phá lệ cung kính, cảm quan của hoàng thượng đối với hắn mới càng khá hơn một chút.
Hoàng thượng hơi giương mí mắt, trong mắt mang theo chút tiếu ý: “Đây là thế nào? Lại ở bên ngoài tranh giành tình nhân đánh nhau với người khác?”
“Hoàng thượng, ” Thôi Diễm vừa vào cửa liền đẩy người đỡ hắn ở hai bên, phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt đế vương, khóc một nước mắt nước mũi tèm lem, “Hoàng thượng, hôm nay thiếu chút nữa người không thấy được nô tài rồi!”
“Đây là thế nào? Nói nghe một chút.”
“Nô tài hai ngày trước nghe nói Tứ Quý các có bán nấm, nói là nấm kia trắng trắng nộn nộn, như là mỹ ngọc, người cũng biết nô tài không có bản lĩnh gì khác, chính là đầu lưỡi tốt, cho nên liền muốn nếm thử một chút, nhưng không nghĩ ra ta vừa tới cửa Tứ Quý các, đã bị Ngô Kỳ kia đụng vào trên bụng, cái thân nhỏ này của ta đâu phải là đối thủ của hắn, quay đầu đã bị đụng nằm trên mặt đất, lúc đó cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều sắp lệch vị trí, nếu không phải một lòng còn muốn thần phục người, sợ rằng linh hồn nhỏ bé này đều bay ra ngoài.”
bookwaves.com
“Bớt ở chỗ này nói bậy, Ngô Kỳ, là người bị thương trước kia sao?”
“Chính là hắn, ta bất quá là xem một chút chuyện cười của hắn, lại thay hắn dương danh ở trong kinh thành, trong lòng hắn ghi hận ta, hôm nay nhất định là cố ý ở nơi đó ngồi chồm hổm chờ ta!” Thôi Diễm vừa nói, vừa tức giận.
“Ta thấy ngươi bây giờ rất có tinh thần.”
Thôi Diễm vội vã quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu hai cái với hoàng thượng: “Nô tài biết hoàng thượng anh minh thần võ, chuyện gì đều không thể gạt được con mắt của người, kỳ thực đụng một chút cũng không nặng bao nhiêu, dù sao Ngô Kỳ kia chính là phế vật, hắn đâu so được với ta chứ?”
“Nếu không còn chuyện gì, còn tới chỗ trẫm cáo trạng?”
“Người là chủ tử, ta là nô tài, nô tài bị ủy khuất, không phải nên tìm chủ tử nhà mình làm chủ sao?”
Thôi Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn đế vương cao cao tại thượng, trong ánh mắt sáng chói mắt loá mắt, tràn đầy đều là tôn kính nhụ mộ.
“Ngươi tiểu tử ngu ngốc này, trong ngày thường trẫm bảo ngươi đọc sách, thế nào cũng không thấy ngươi nghe lời như vậy?”
Thôi Diễm lập tức rụt đầu một cái: “Không phải nô tài không muốn đọc sách, chỉ là nô tài vừa nhìn thấy sách liền đau đầu. . . Hơn nữa, những các lão sư trong Quốc Tử Giám đó, khí lượng thực tại là nhỏ hẹp, ta bất quá chỉ là chống đối hai câu, bọn họ liền nổi giận đùng đùng nói không dạy ta, vậy nô tài có biện pháp nào nữa, hơn nữa nô tài hiểu nhiều như vậy làm gì, sau này chỉ cần nghe hoàng thượng phân phó đi làm việc là được!”
“Ngươi sau này là phải quay về Bác Lăng kế tục tước vị.”
Thôi Diễm liên tục lắc đầu, trong ánh mắt mang theo ý sợ hãi rõ ràng: “Ta cũng không dám trở về! Lần trước trở về, cha ta thiếu chút nữa đuổi theo ta cắt đứt hai cái chân, lần này trở về nữa, nô tài có thể mất mạng trở lại dập đầu hành lễ với hoàng thượng. Hoàng thượng, người vẫn là miễn bàn Bác Lăng, người vừa nói bắp chân của ta đây đều run!”
“Được rồi, chớ quỳ trên mặt đất nữa, mau chút đứng lên ngồi cho tốt. Vậy Ngô Kỳ hiện tại như thế nào?”
“Ta không biết, bất quá chắc là không tốt nỗi. Hắn qua đây đụng phải ta một cái, ta đá hắn một cước, hắn lại muốn tới đụng ta, sau đó ta tránh ra, dưới chân hắn vừa trợt ngã ở trên bậc thang, sau đó bắt đầu thổ huyết từng ngụm từng ngụm, khi ta tới đây vẫn có phun đó! Hoàng thượng, Ngô Kỳ này phân minh là cố ý bêu xấu ta, lúc đó rất nhiều người đều có thể làm chứng, ta cũng không làm gì hắn.”
“Trẫm nói, trước đây cũng không thấy ngươi vào trong cung cáo trạng, hôm nay lại vội vội vàng vàng chạy tới, nguyên lai là chọc sai lầm.” Hoàng đế quét Thôi Diễm một mắt, nhìn thấy nhãn thần của hắn tràn đầy mong đợi nhìn mình, không khỏi hừ một tiếng.