CHƯƠNG 183: NGƯƠI CHÍNH LÀ TANG MÔN TINH
Editor: Luna Wong
Hứa Vân Noãn luôn cảm thấy ánh mắt trong nhìn sang của Mục Trần Tiêu, tâm tình phức tạp để người khó có thể nhận, chờ nàng ngưng thần tỉ mỉ xem, lại phát hiện trong cặp mắt kia đã tràn đầy tiếu ý.
“Tôn nhi, vừa rồi ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ, làm sao mới có thể giúp đỡ cô nãi nãi thôi.”
“Hơn nữa, đi một bước xem một bước, sau này thời gian rất dài, hà tất nghĩ ngay bây giờ.”
“Cô nãi nãi nói phải.”
Về tới Mục gia, Hứa Vân Noãn lập tức đi gặp Mục Thiên Trù.
Mục Thiên Trù vừa mới chăm sóc xong vườn rau nhỏ của mình, nhìn thấy Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn trở về, nét mặt cực kỳ cao hứng.
“Hai người các ngươi không phải nói đi ra ngoài chơi một hồi sao? Thế nào nhanh như vậy đã trở về?”
“Đây không phải là luyến tiếc ca ca một mình ở trong phủ sao? Lần sau lúc ra cửa, nhất định mang theo ngươi, hôm nay ca ca không đi, lại bỏ lỡ một trò hay.”
“Trò hay gì?”
“Phỏng chừng qua không được bao lâu nữa, Ngô gia sẽ sử lý tang sự.”
“Tang sự? Thân thể của Ngô gia lão phu nhân cũng không tệ, chẳng lẽ là Ngô Kỳ?”
Hứa Vân Noãn lập tức nói chuyện xảy ra ở cửa của Tử Quý các với Mục Thiên Trù: “. . . Ca ca ngươi không biết, lúc Ngô Kỳ kia bị nâng đi, trong miệng còn không ngừng nôn máu ra ngoài.”
“Hừ, người thương cảm tất có chỗ đáng trách!” Nghe được dáng dấp thê thảm của Ngô Kỳ, trong lòng Mục Thiên Trù không có chút đồng tình nào, đều thảm như vậy, còn muốn hãm hại Tứ Quý các, người như vậy không đáng đồng tình.
“Ca ca nói phải.”
“Hà tú tài không có sao chứ?”
“Đám người của Lưu Quý phối hợp vô cùng tốt, Hà tú tài không có sao, ngày khác chờ thái y đến phủ khám và chữa bệnh cho Trần Tiêu, cũng kêu Hà tú tài đến, y thuật của thái y trong cung cao minh, để cho bọn họ xem thân thể của Hà tú tài xem có thể điều dưỡng thêm hay không.”
“Vân Noãn suy tính cực kỳ đúng, cũng là bởi vì có ngươi suy nghĩ cho bọn họ như vậy, những nhân tài này có thể ở trong phủ an ổn như vậy, đã thấy đủ.”
“Đây có cái gì chứ, đều là bộ hạ cũ của Trần Tiêu, nghĩ cho bọn họ nhiều chút là nên mà. Ta hiện tại chính là tương đối hiếu kỳ, vị Thôi công tử kia thế nào rồi?”
“Một việc nhỏ, nếu muốn biết, hiện tại ta vào cung nhìn một cái, nói không chừng Thôi Diễm còn ở trong cung chưa đi đói!”
“Ca ca hiện tại tiến cung, có thể dẫn tới hoàng thượng bất duyệt hay không?”
“Mặc dù nói hoàng thượng như cũ tưởng nhớ Mục gia, nhưng trên thực tế hắn cũng rõ ràng, Mục gia sớm đã không phải là bộ dáng lúc trước, trong lòng có nghi kỵ, nhẹ hơn so với trước. Huống chi, Ngô Kỳ là nháo sự ở cửa Tứ Quý các, Tứ Quý các lại có quan hệ với Mục gia chúng ta, ta tiến cung xem náo nhiệt, hoàng thượng sẽ không suy nghĩ nhiều.”
“Như thế, vậy làm phiền ca ca đi một chuyến.”
“Được.”
Mục Thiên Trù làm việc sắc bén cương quyết, nói muốn vào cung, liền lập tức thay y phục thường, đồng thời phân phó người chuẩn bị xe ngựa.
Mục Trần Tiêu theo Hứa Vân Noãn ngồi tiểu trong đình bên hồ nước, nhìn nàng như cũ có chút không yên lòng, không khỏi hỏi: “Cô nãi nãi là lo lắng Ngô gia gây sự nữa sao?”
“Vậy thì không có, lần này Ngô gia nháo sự không thành, ngược lại hung hăng té ngã, lần sau dù là còn có thể lăn qua lăn lại, cũng không bay ra khỏi bọt nước gì quá lớn, căn bản không đáng để lo.”
“Ta đây thấy cô nãi nãi mới vừa rồi một mực suy nghĩ cái gì. . .”
“Ta đang suy nghĩ hiện tại Chu Ngọc Nghiên thế nào, ” Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, nhích về hướng của Mục Trần Tiêu “Trần Tiêu, hôm nay ngươi muốn làm đều xem hết rồi chứ? Thời cơ Ngô Kỳ xuất hiện ở cửa Tứ Quý các thật sự là quá mức trùng hợp, nếu nói không ai mưu tính phía sau, ta làm sao cũng không tin. Hơn nữa lúc đó ta chỉ nói cố ý để gạt Chu Ngọc Nghiên, không nghĩ tới biểu hiện của nàng dị thường chột dạ.”
“Ân, Ngô gia lão phu nhân cũng đã nhìn ra.”
“Ta luôn cảm thấy, Chu Ngọc Nghiên phải rất xui xẻo.” Hứa Vân Noãn bỗng nhiên nhìn thẳng Mục Trần Tiêu, “Tôn nhi, trong lòng ngươi sẽ không phải là còn để ý Chu Ngọc Nghiên kia chứ?”
“Không có.”
“Vậy thấy nàng sắp sửa không may, sẽ cảm thấy trong lòng vui sướng?”
“Cũng không có.”
Hứa Vân Noãn không hiểu nháy nháy mắt: “Làm sao thấy được nàng bị phạt, cũng không cao hứng sao?”
“Trước đây ký kết hôn ước, là bởi vì thánh mệnh của hoàng thượng, sau khi nàng hối hôn, cũng ở trong dự liệu. Trước trong lòng đích thực hơi có chút oán hận nàng, nhưng từ lần trước, cô nãi nãi ở cửa Chu gia đánh cho nàng một trận, oán khí trong lòng ta đã hoàn toàn tiêu thất. Hôm nay bất quá là xem nàng như một người xa lạ, nếu là người xa lạ, nàng tốt hay xấu, không có bất kỳ can hệ gì với ta.”
Hứa Vân Noãn chợt cười, rất tán đồng gật đầu: “Tôn nhi nghĩ như vậy rất đúng, sau này đều phải giữ vững.”
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Ta nghe cô nãi nãi.”
bookwaves.com
Hứa Vân Noãn đoán không lầm, bên Ngô gia, lão phu nhân mang theo đoàn người về tới phủ, lập tức để hạ nhân tiễn Ngô Kỳ về viện lạc của bản thân hắn, để đại phu trị liệu, sau đó nàng liền dẫn Ngô thị và Chu Ngọc Nghiên tới chính sảnh.
“Quỳ xuống!”
Chu Ngọc Nghiên thấp thỏm trong lòng, nghe được Ngô gia lão phu nhân chợt quát chói tai một tiếng, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Ngô thị vội vàng nháy mắt cho Chu Ngọc Nghiên, trong miệng không ngừng khuyên giải an ủi: “Mẫu thân, hai ngày này thân thể của người cũng không tốt, trăm triệu lần không nên động nộ.”
“Câm miệng! Ta còn chưa nói còn ngươi, ngươi còn có mặt mũi đi cầu tình, nhìn nữ nhi tốt mà ngươi dạy một cái!”
Chu Ngọc Nghiên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đều là vô tội: “Ngoại tổ mẫu, ta chưa từng có hại cữu cữu, người cũng không thể bởi vì vài câu suy đoán của Hứa Vân Noãn, liền hất nước bẩn lên trên người thân ngoại tôn nữ nhà mình!”
“Tát nước bẩn? Lời này ở bên ngoài nói một chút còn có thể, người trong nhà biết chuyện nhà mình, nước bẩn trên người ngươi cũng sớm đã tắm không sạch, còn cần ta hất nước ngươi sao?” Ngô gia lão phu nhân nói tới nói lui phá lệ không khách khí.
Nếu không phải một cước kia của Chu Chí, Ngô Kỳ coi như là không nên thân, tốt xấu cũng có thể thành thân sinh con, giúp Ngô gia lưu lại huyết mạch tương truyền, nhưng một cước kia của Chu Chí triệt để đá tới Ngô gia không có hy vọng đời kế tiếp.
Mà bây giờ, Ngô Kỳ thật vất vả nhặt về một cái mạng, rồi lại bị Chu Ngọc Nghiên lợi dụng lần thứ hai!
Chu gia này thật đúng là biết tìm hồng mềm bóp, xem Ngô gia bọn họ thành cái gì?
“Mẫu thân, Ngọc Nghiên tốt xấu là hài tử của ta, người làm sao có thể nói nàng như vậy?”
Ngô gia lão phu nhân giơ tay lên lại là một cái tát rơi vào trên mặt của Ngô thị: “Nếu ngươi từ nhỏ giáo dục nàng thật tốt, không để nàng không nên thân như vậy, Chu gia còn luân lạc tới hoàn cảnh hôm nay sao?”
Chu Ngọc Nghiên kinh hô một tiếng, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy mẫu thân nhà mình: “Ngoại tổ mẫu! Lời nói này của ngươi thực tại quá phận!”
“A, quá phận? Đầu năm nay còn không cho phép người khác nói thật sao? Trước đây bản thân ngươi không để ý liêm sỉ, tử khí bạch liệt phải gả tới Mục gia, kết quả thì sao? Thấy Mục Trần Tiêu xảy ra chuyện, quay đầu trở mặt, liên hợp nô tài bất thành khí như Chu Bân, đạp trái đạp phải trên đầu người ta, kết quả chọc giận Mục gia, quay đầu đó là mấy cái tát tai, hung hăng tát trên mặt người Chu gia.”
“Ngoại tổ mẫu. . .”
“Ta không dám nhận một tiếng ngoại tổ mẫu này của ngươi, ngươi chính là Tang Môn tinh, sở dĩ Chu gia có nhiều bất hạnh như vậy, chính là bắt đầu từ lúc ngươi từ hôn! Ngươi kêu ta một tiếng ngoại tổ mẫu lần nữa, Ngô gia chúng ta còn không bị ngươi liên lụy hôi phi yên diệt sao?”