CHƯƠNG 176: VẶN ĐẦU NGƯƠI XUỐNG
Editor: Luna Wong
Tiền chưởng quỹ được phân phó, một khắc đều không dám trễ nãi, liền vội vàng đem tên gọi, số lượng của các loại cây ăn quả Hứa Vân Noãn cần viết rõ ràng, rất nhanh đưa đi các nơi.
Giải quyết xong một cọc tâm sự, tâm tình của Hứa Vân Noãn phá lệ thư sướng, lại mang Mục Trần Tiêu đi Tứ Quý các dạo qua một vòng.
Lưu Hổ đối diện sổ sách vò đầu bứt tai.
Đoạn này thời gian, sinh ý của Tứ Quý các vẫn cực kỳ náo nhiệt, thanh toán khoản trong phòng thu chi đều có chút không giúp được, bất đắc dĩ chỉ có thể bắt Lưu Hổ làm chưởng quỹ qua đây hỗ trợ.
Đáng tiếc để hắn học chữ không thành vấn đề, nhưng tính sổ thì khác, coi là tính ba kần, kết quả ba lần tính đều không giống nhau.
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu đến, Lưu Hổ vui đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trong khoảng thời gian này, hắn là nghe nói không ít công tích vĩ đại của cô nãi nãi, trong đó chỉ cần nói tính sổ, có người nói cô nãi nãi chỉ cần quét qua một mắt, là có thể lập tức biết được khoản có vấn đề hay không.
Hứa Vân Noãn bị ánh mắt sáng ngời của Lưu Hổ dọa sợ hết hồn: “Đây là thế nào? Chẳng lẽ Tứ Quý các xảy ra sai sót gì sao?”
“Không có, chỉ là thấy cô nãi nãi đến rồi, nô tài cảm thấy có cứu tinh từ trên trời giáng xuống, nô tài rốt cục không cần tử triền lạn đả với đám sổ sách này nữa rồi.”
Đối với điểm yếu của Lưu Hổ, Hứa Vân Noãn tự nhiên hiểu rõ ràng, đối với lần này cũng không có ép buộc, dù sao người cũng không ai hoàn hảo, nàng càng coi trọng kiên định, trung thành của đám người Lưu Hổ.
“Mang sổ sách lên lầu 2 đi, vừa lúc ta và Trần Tiêu đều không có chuyện gì, giúp đỡ các ngươi dọn dẹp một chút.”
Nghe nói như thế, Lưu Hổ cũng không chiêu hô những hỏa kế khác, trực tiếp ôm lấy một chồng sổ sách dày, sãi bước liền đi lên lầu, bộ dáng kia phảng phất rất sợ Hứa Vân Noãn sẽ hối hận.
Mục Trần Tiêu mở miệng: “Xem ra bọn họ vẫn là phải học quy củ thật tốt.”
“Bọn họ ở trên chiến trường quen rồi, hôm nay như vậy đã cực kỳ không tệ, tôn nhi ngươi yêu cầu nghiêm khắc, cũng nên thả lỏng một chút.”
“Vậy. . . Ta nghe cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, thấy Mục Trần Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, luôn cảm thấy đáy lòng có một chỗ như là bị người dùng đầu ngón tay đâm một cái.
Tôn nhi nhà mình cũng khó tránh khỏi quá mức biết điều, thảo nào sẽ bị người mưu hại khi dễ trên chiến trường, xem ra sau này nàng vẫn phải tốn nhiều tâm huyết một chút.
Khoản mặc dù có chút nhiều, nhưng cũng may ghi chép rõ ràng minh xác, không có sơ hở gì, nên tính toán cực nhanh.
Hứa Vân Noãn duỗi người, sau đó quả đấm chống cằm, gương mặt hơi u lên.
“Nguyên bản còn cảm thấy giá bạc có không ít, thế nào hiện tại tính tới tính lui, luôn cảm thấy không đủ sử dụng thế?”
“Trước thật là tồn lưu lại không ít, nhưng là trong khoảng thời gian này cô nãi nãi muốn khởi công xây dựng mương nước, còn muốn lấy một ít cung cho Tiền chưởng quỹ chọn mua cây giống, cày bừa vụ xuân, cần phải mua nông cụ và trâu cày. . . tổng tính được, chính là tốn hao một số lớn.”
Hứa Vân Noãn gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ở trên sổ sách.
“Bạc không đủ dùng, phải nghĩ biện pháp kiếm lại một nhóm.”
bookwaves.com
Nghe được giọng của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu có loại ảo giác nơi nơi đều là bạc, chỉ còn chờ nàng đưa tay nhặt.
“Cô nãi nãi có ý tưởng gì?”
“Hiện nay cũng không dùng quá nhiều năng lực gì, tú phường của Hàn phu nhân bên kia chưa khai trương, muốn có được lợi nhuận sợ rằng cần mấy tháng, tửu lâu của Đinh thẩm cũng mới khai trương không lâu, như cũ không trông cậy nổi, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp từ Tứ Quý các.”
“Trong Tứ Quý các hiện nay chỉ bán nấm, giá đã rất đắt, nếu là cao nữa, sợ rằng cho dù là phủ đệ của những quan viên kia, cũng sẽ không thèm.”
Hứa Vân Noãn tự định giá chỉ chốc lát, trong ánh mắt xẹt qua một tia tia sáng: “Ta nghĩ được biện pháp, biện pháp này còn có chút vui, trước đây đại gia gia mang theo ta chơi qua nhiều lần.”
Mục Trần Tiêu có chút hứa hiếu kỳ: “Cô nãi nãi nói là cách gì?”
“Ngươi chờ xem là được.” Hứa Vân Noãn cố ý bán một cái nút.
Vừa dứt lời không lâu, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ.
Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Đây là thế nào?”
Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã xuống phía dưới kiểm tra, một lát sau, thần sắc hơi có chút cổ quái chạy trở về: “Tiểu thư, ở cửa tôn tử của Bác Lăng hầu Thôi công tử và Ngô gia Ngô Kỳ đánh nhau.”
“Ngô Kỳ? Lúc này mới bao lâu, hắn đã có thể ra ngoài gây chuyện thị phi rồi?”
Trước đây Ngô Kỳ này bị thương rất nặng, có thể nhặt về một cái mạng cũng đã không tệ, không nghĩ tới lúc này mới bất quá hơn tháng, đã dám đến cửa Tứ Quý các.
Chờ một chút, thân thể của Ngô Kỳ khẳng định chưa có khôi phục hết, hắn cường chống còn tới nơi này, nhất định có dụng ý của mình!
“Trần Tiêu, chúng ta mau xuống phía dưới nhìn một cái.”
Chuyện của Chu gia lần trước ít nhiều cũng có sự giúp sức của Thôi Diễm, lần này mặc kệ hắn và Ngô Kỳ vì sao đánh nhau, luôn không thể nhìn hắn có hại ở cửa Tứ Quý các được.
Ngoài cửa Tứ Quý các, Ngô Kỳ cong thân thể, sợi tóc hơi có chút mất trật tự, có vài sợi rũ ở trên mặt, để mắt đỏ ngầu của hắn có thần sắc càng âm vụ.
“Thôi Diễm, ngươi ngăn ta làm cái gì?”
bookwaves.com
Thôi Diễm quơ quơ cây quạt trong tay, liếc mắt nhìn đánh giá Ngô Kỳ, phảng phất như đến một mắt cũng không muốn nhìn hắn.
“Ta làm sao? Tiểu gia ta muốn tới Tứ Quý các mua đồ, thấy ngươi lắc lư trước mắt ta, liền cảm giác cả người khó chịu, nên ngươi muốn vào Tứ Quý các, cũng phải chờ ta mua xong đồ mới được vào.”
Ngô Kỳ gắt gao cắn răng, khớp hàm phát sinh thanh âm kẽo kẹt, để người nghe xong, có vài phần sâu hàn trong lòng.
“Vậy ngươi mau nhanh chút đi, ngươi mua xong đồ, ta còn muốn vào mua nữa.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tứ Quý các, trong ánh mắt hận ý không được cuồn cuộn.
Thần sắc của Lưu Hổ đề phòng, rất sợ sau một khắc Ngô Kỳ liền xông vào trong điế.m nháo sự.
Mới vừa rồi, hắn chưa kịp mừng rỡ vì tiễn được mớ sổ sách đi, trong chớp mắt một thân ảnh cong lưng thon gầy liền chạy tới phía trong điế.m.
Theo bản năng hắn liền muốn đưa tay ngăn cản, chỉ là Thôi Diễm phản ứng nhanh hơn hắn, tiến lên một cước liền ngăn người ở ngoài cửa, căn bản không cho hắn cơ hội đi vào Tứ Quý các.
Vừa mới bắt đầu nhìn lướt qua, không có xem tỉ mỉ, hắn còn tưởng rằng là khất cái đói quá nên phát điên, chờ hắn ngưng thần nhìn kỹ, mới phát hiện người này dĩ nhiên là Ngô Kỳ.
Thôi Diễm đứng ở cửa lắc tới lắc lui, nghe được Ngô Kỳ nói, khinh thường xuy một tiếng.
“Ngươi bảo ta nhanh, ta phải nhanh sao? Ngươi cho là mình là ai? Tiểu gia ta trời sinh phản cốt, chính là không muốn nghe người khác chỉ huy, ngươi từ đâu tới thì cút trở về nơi đó, ngày hôm nay trời chưa đen, ta sẽ mua không xong.”
Sắc mặt của Ngô Kỳ càng phát xấu xí, một đôi mắt trực câu câu trừng qua đây, nhìn đến trong lòng của đám công tử ca đi theo bên người Thôi Diễm đều có chút lạnh cả người.
“Thôi công tử, bằng không coi như xong đi, cảm thấy Ngô Kỳ này có chút không bình thường? Vạn nhất hắn phát điên, đụng phải ngươi thì sao.”
Thôi Diễm hừ một tiếng, thần sắc càng phát ra không phục.
“Ta sẽ sợ con gà bệnh như hắn sao? Trước hắn thật tốt ta còn không sợ, hôm nay hắn đều thành thái giám rồi, còn có thể lật trời sap?”
“Thôi công tử, sao ngươi cứ phải đạp chỗ đau của người khác thế?”
“Thế thì sao?”
Thôi Diễm vừa nói, vừa vén vén tay áo, tư thế chỉ cần Ngô Kỳ dám lên, hắn liền dám liều mạng với đối phương.
Mắt của Ngô Kỳ đỏ đến lợi hại, khớp hàm cắn cực chặt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo: “Họ Thôi, hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi nhường hay là không nhường?”
“Họ Ngô, ngươi còn dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta, ta liền vặn đầu của người xuống!”
Nếu bàn về kiêu ngạo, trong kinh thành này Thôi Diễm xưng thứ hai, thì không ai dám nói mình xếp thứ nhất!