CHƯƠNG 170: LỢI DỤNG THÌ PHẢI LỢI DỤNG TỚI CÙNG
Editor: Luna Wong
Đoan vương theo đường nhìn của Hứa Vân Noãn liếc quá, không khỏi ngẩn người: “Làm cái gì vậy?”
Hứa Vân Noãn cười tủm tỉm: “Món bích ngọc vân đài có thể có được Đoan vương điện hạ tán thưởng, là vinh hạnh của nó, tự nhiên phải viết lại những lời này. Sau này nếu có khách nhân đến gọi món ăn, hỏi đến món ăn này có chỗ đặc thù gì, có thể đem những lời này của Đoan vương điện hạ ra làm câu trả lời.”
Đoan vương rầm một tiếng nuốt hớp nước bọt, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Những thức ăn trên bàn hôm nay ta nếm, đều phải phát biểu một chút cái nhìn trong lòng sao?”
“Đó là tự nhiên.” Hứa Vân Noãn cười gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Đoan vương nháy mắt một cái, tuy rằng cũng không muốn khoe khoang, tốt xấu hắn cũng là đại hoàng tử, hôm nay dẫn đầu được phong Đoan vương, lực ảnh hưởng vẫn phải có. Sau này nếu là có người đến tửu lâu ăn cái gì, bọn tiểu nhị một ngụm một Đoan vương điện hạ tán thưởng thế nào làm sao, hình ảnh kia ngẫm lại thật đúng là không rõ có chút cảm thấy xấu hổ.
“Nếu ta cảm thấy món ăn này không ngon thì sao?”
“Vậy cũng không quan hệ, ” Hứa Vân Noãn như trước tiếu ý tràn đầy, “Nếu là sau này có người chọn món Đoan vương điện hạ nói không ngon, chúng ta cũng sẽ như thực chất cho biết, nghĩ đến sẽ phải có không ít người, muốn nếm thử món Đoan vương điện hạ không thích, xem là dạng vị đạo gì.”
Hô hấp của Đoan vương ngưng một cái: “Nói cách khác, mặc kệ ta nói thức ăn này ngon hay không, cuối cùng cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài?”
“Đoan vương điện hạ cảm thấy không thích hợp sao?”
“Cũng không phải là không ổn, chỉ là, dù sao cũng là một mình ta hưởng qua, làm dâu trăm họ, ta cảm thấy tốt, người khác không nhất định để ý.”
“Nói cũng phải, vậy sau này ta để khi bọn tiểu nhị nhắc tới, sẽ nhắc nhở khách nhân gọi món, bất quá thân phận của Đoan vương điện hạ quý trọng, chiến công hiển hách trên người, nghĩ đến cũng sẽ không có người quá phận trách móc nặng nề.”
Nghe nói như thế, Đoan vương nhất thời nhận mệnh, nhãn thần hơi có chút ai oán nhìn về phía Mục Trần Tiêu, cảm tình huynh đệ nhà mình lừa gạt mình qua đây, chính là vì tạo thanh thế nguyên vẹn cho tửu lâu.
Mục Trần Tiêu ta nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Mới vừa rồi cô nãi nãi hỏi thăm qua điện hạ, có ngại tửu lâu mượn dùng thanh danh của ngươi một chút không, điện hạ nói không ngại.”
“Ta. . .” Trong miệng của Đoan vương phát khổ, hắn là không ngại, nhưng không nghĩ tới Hứa Vân Noãn mượn cách dùng này nha, đây là mượn dùng sao?
Đây hoàn toàn là cột hắn vào trên tòa tửu lâu này làm chiêu bài sống!
Bất quá huynh đệ nhà mình đều lừa hắn tới rồi, hắn còn có thể làm sao? Chỉ có thể nhận mệnh.
Hứa Vân Noãn nhìn về phía Thẩm Cửu Mạch, miễn cưỡng mỉm cười: “Thẩm công tử cũng không ngại cho lời bình chứ?”
Thẩm Cửu Mạch lại có chút thụ sủng nhược kinh: “Ta cũng phải cho lời bình sao?”
“Ngươi không nguyện ý?” Vẻ tươi cười của Hứa Vân Noãn lập tức mất.
“Nguyện ý.” Thẩm Cửu Mạch vội vã mở miệng.
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Hứa Vân Noãn hừ lạnh, xem như hắn thức thời, “Hàn Yên, ghi lại.”
Tuy rằng nàng không thích Thẩm Cửu Mạch, nhưng có lẽ trong kinh thành có rất nhiều tiểu thư thích, dù sao cái danh khinh trần công tử này cũng không phải đến không.
bookwaves.com – Luna: Ta cảm thấy đời trước tuy TCM vô tình hại bả nhưng cũng không đến nỗi để bả đối xử với ổng như thế, thấy sao sao ý.
Đoan vương điện hạ hóa bi phẫn vi muốn ăn, mỗi một món đều ăn rất nghiêm túc, lần ăn này, lửa giận trong lòng trái lại chậm rãi chậm lại, khoan hãy nói, tay nghề của vị Đinh thẩm kia thật là xuất thần nhập hóa, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn đơn giản, nhưng kinh qua chế biến của nàng, để người ăn vào trong miệng, căn bản không dừng được.
Một bàn thức ăn, vài người ăn cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
“Hứa cô nương quả thật là tuệ nhãn thức châu, tay nghề của vị Đinh thẩm kia tốt không chỗ phản đối.”
Hứa Vân Noãn bày dáng dấp dư có vinh yên: “Sau này nếu điện hạ muốn chiêu đãi tân khách, hoặc là đơn thuần muốn ăn cái gì, đều có thể để người tới Nghênh Khách hiên truyền lời, thức ăn người chọn đều miễn phí.”
Đoan vương theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới vừa rồi mình bị lợi dụng danh tiếng hoàn toàn, đơn giản gật đầu: “Thật tốt quá, buổi tối liền làm một bàn như hôm nay đưa đến vương phủ, ta mở tiệc chiêu đãi các vị huynh đệ một chút.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, đoạn thời gian trước còn từ Giang Nam vận chuyển qua đây một nhóm trà mới và trần nhưỡng, cũng đưa luôn qua cho Đoan vương điện hạ.”
“Ta đây chiếm tiện nghi rồi.”
“Đoan vương điện hạ không cần khách khí như vậy.”
Tiếu ý của Hứa Vân Noãn xán lạn, đây rốt cuộc ai chiếm tiện nghi của ai, chỉ sợ cũng nói không rõ lắm.
Đoan vương điện hạ ở, Hứa Vân Noãn không có dự định chiêu đãi khách lạ, dù sao hắn ở chỗ này, nhiều người nhãn tạp, khó tránh khỏi xảy ra loạn gì, chờ hắn đi lại để cho những khách nhân khác vào cửa mới hợp.
Cơm nước no nê, Đoan vương điện hạ từ ống tay áo trong lấy ra hai phần khế đất: “Vừa lúc hôm nay qua đây, nên mang luôn cả hai phần khế đất đến.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng choang: “Đây là khế thư mua núi hoang sao?”
“Không sai.”
“Thật tốt quá, đa tạ Đoan vương điện hạ.”
Hứa Vân Noãn xem xét cẩn thận một lát, càng nhìn càng thoả mãn, mua được rồi, kế tiếp có thể bắt đầu trồng cây ăn quả.
Thần sắc của Thẩm Cửu Mạch hơi có chút xấu hổ, chuyện Hứa Vân Noãn muốn mua núi hoang, hắn tự nhiên cũng nghe nói, vốn tưởng rằng ra giá đến một vạn lượng bạc xong, tất nhiên nàng sẽ buông tha, nhưng không nghĩ tới, nàng càng kiên trì mua.
“Hứa cô nương, mấy chỗ núi hoang đó kỳ thực không có công dụng gì quá lớn.”
Tâm tình của Hứa Vân Noãn thật tốt, thái độ đối đãi với Thẩm Cửu Mạch cũng không có phiền chán như trước vậy.
bookwaves.com
“Đa tạ Thẩm công tử quan tâm, bất quá tự ta có chỗ hữu dụng.”
Thẩm Cửu Mạch còn muốn khuyên hai câu nữa, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ làm nàng càng thêm phản cảm.
“Phanh!”
Một đạo thanh âm trà trản vỡ vụn vang lên, Hứa Vân Noãn vội vã quay đầu, thấy thần sắc của Mục Trần Tiêu hơi ảo não, vội vã ân cần hỏi: “Trần Tiêu, ngươi không sao chứ?”
“Tay có chút bủn rủn, trong lúc nhất thời không cầm chắc trà trản, thất lễ.”
“Ngươi không có bị phỏng trúng không?” Hứa Vân Noãn nhìn Mục Trần Tiêu từ trên xuống dưới, phát hiện trên người hắn không có vết trà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mục Trần Tiêu ngửa đầu, hơi cười cười: “Cô nãi nãi không cần lo lắng, ta không sao.”
“Làm sao đột nhiên tay bủn rủn, có phải là hai ngày này ngươi không để ý đến thân thể của chính mình mà rèn luyện hay không?”
Hứa Vân Noãn từng thấy lúc Mục Trần Tiêu rèn đúc công phu trên tay cực ngoan, còn chuyên môn điều chế ra một ít rượu thuốc, vì để Úc Khoảnh bóp cho hắn, tiêu vết tích bầm tím trên cánh tay, hôm nay thấy hắn đến trà đều bưng không xong, tự nhiên lo lắng không thôi.
“Không biết làm sao vậy, chính là cổ tay có chút đau.”
“Vậy như thế này đi chúng ta sớm hồi phủ.” Sau khi hồi phủ, nàng có thể giúp Mục Trần Tiêu đấm bóp một chút.
“Được.”
Đoan vương cũng có chút lo lắng: “Ta lại phái hai thái y sang đó đi, để các thái y chẩn mạch.”
Quanh năm say mê chiến trường như bọn họ, dù cho cẩn thận hơn thế nào đi nữa, cũng sẽ thụ thương, lưu lại không ít bệnh kín.
“Đa tạ Đoan vương điện hạ.”
Vốn có Hứa Vân Noãn còn tính toán nói chút chuyện với Đoan vương, bất quá có Thẩm Cửu Mạch ở đây, dĩ nhiên là không thể nói, còn không bằng sớm bồi tôn nhi nhà mình hồi phủ.
Đoan vương tiễn hai người lên xe ngựa, lúc này mới phân phó tùy tùng đi thỉnh thái y.
Thẩm Cửu Mạch nhìn xe ngựa dần dần đi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia lờ mờ, trong lúc vô tình hắn quay đầu lại, nhìn về phía bảng hiệu Nghênh Khách hiên, sau một khắc, chợt mở to hai mắt.