CHƯƠNG 163: CÔ NÃI NÃI BỊ TÔN NHI HUNG

Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn rất cao hứng, nói là đi chơi, liền đem tất cả chuyện phiền lòng đều để qua sau đầu, thật vui vẻ, một lòng chỉ muốn làm sao có thể chơi được vui.

Đường nhỏ Mục Trần Tiêu chỉ điểm đích xác rất tiện lợi, Hứa Vân Noãn đẩy hắn thất quải bát quải, không bao lâu liền thấy được bờ sông.

“Chắc ra khỏi thành quá xa rồi, chúng ta đi không quá tiện, cho nên liền tới trước bên bờ sông coi trộm một chút, ngày khác chúng ta trộm một chiếc xe ngựa, đến lúc đó có thể đi xa một ít.”

Thanh âm của Mục Trần Tiêu nhu hòa.

Hứa Vân Noãn liên tục gật đầu: “Được, đúng rồi tôn nhi, sao ngươi quen thuộc những đường nhỏ này như vậy?”

“Lúc tuổi còn nhỏ, bình thường bồi Đoan vương điện hạ đi dạo chung quanh trong kinh thành, những đường nhỏ này chính là tìm được vào lúc đó. Trôi qua mấy năm, đường lại không có biến hóa gì.”

Cảnh còn người mất, khoảng chừng chính là như vậy thôi.

Trong lòng Mục Trần Tiêu vừa hiện lên một tia cảm khái, đã bị tiếng cười của Hứa Vân Noãn kéo qua.

“Tôn nhi ngươi mau xem, bên kia có hai hài tử.”

Mục Trần Tiêu theo phương hướng nàng chỉ nhìn sang, khi thấy dưới cây liễu, hai hài tử tướng mạo tương tự chân cứ nhảy nhảy, trơ mắt nhìn con diều treo trên cành liễu.

Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đi tới, thanh âm hàm tiếu hỏi: “Hai người các ngươi đang làm cái gì?”

Một hài tử xoay đầu lại, thấy Hứa Vân Noãn tượng mô tượng dạng hai tay ôm quyền hành lễ: “Vị nữ hiệp này, con diều của hai chúng ta treo trên cây, chẳng biết nữ hiệp có thể hỗ trợ không?”

Nữ hiệp?

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, học dáng dấp ôm ôm quyền của hài tử: “Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, vốn là việc người nghĩa hẹp nên làm, bất quá là lấy con diều nho nhỏ, tự nhiên là không có vấn đề.”

“Nữ hiệp thật sự là trượng nghĩa, ngày sau nếu nữ hiệp ở trên giang hồ gặp cái gì trắc trở, có thế báo danh hào của hai người chúng ta, bọn đạo chích dĩ nhiên không dám trở lại chọc giận ngươi.”

“Không biết hai vị tráng sĩ có danh hào gì?”

“Nữ hiệp gọi chúng ta là Ngọc Diện Song Sát là được rồi.”

Hai hài tử nhìn qua sáu bảy tuổi, mặc xiêm y tuy rằng giản đơn, thế nhưng dáng dấp lại ngọc tuyết khả ái, gương mặt tròn vo, lúc này lắc lắc đầu, nghiêm trang nói ra danh hiệu của mình, bộ dáng kia quả thực nhìn nhân tâm đều tan chảy.

“Nguyên lai là Ngọc Diện Song Sát, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta sẽ giúp hai vị tráng sĩ lấy con diều xuống ngay bây giờ.”

Hứa Vân Noãn nói xong, xốc làn váy lên liền đi tới dưới tàng cây, mắt liếc cao độ một cá, nàng nhảy lên chỉ sợ cũng với không tới.

Mục Trần Tiêu há miệng, đang muốn gọi người bên ngoài đến hỗ trợ, đã thấy Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, sau đó hướng về phía trước săn ống tay áo, động tác lưu loát đạp thân cây bò lên.

“Cô nãi nãi!”

Hứa Vân Noãn dẫm trên nhánh cây, quay Mục Trần Tiêu phất phất tay, trên mặt dáng tươi cười phá lệ xán lạn.

Mục Trần Tiêu không khỏi đẩy xe lăn đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu cực kỳ lo lắng nhìn nàng: “Cô nãi nãi cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, không có chuyện gì.”

Động tác của Hứa Vân Noãn mềm mại, dễ dàng liền lấy được con diều xuống, quay phía hai hài tử ở dưới đang ngửa đầu hoan hô cười nói: “Hai vị tráng sĩ cẩn thận đón lấy con diều.”

“Đa tạ nữ hiệp.”

“Hai vị tráng sĩ không cần khách khí như vậy, lúc các ngươi thả diều phải cẩn thận một chút, không nên thả diều gần cây dễ bị mắc kẹt.”

“Ân ân, không biết nữ hiệp tục danh là gì? Sau này cũng có thể báo đáp một hai.”

bookwaves.com

“Đều là nhi nữ giang hồ, không cần câu nệ những chi tiết này, giang hồ to lớn, chúng ta hữu duyên tái kiến.”

“Được.”

Hai hài tử ôm con diều hoan thiên hỉ địa chạy đi, Hứa Vân Noãn ngồi ở trên nhánh cây, nhẹ nhàng lắc lư hai chân, cười đến gập cả người.

“Hai hài tử kia sao chơi vui thế?”

Mục Trần Tiêu cảm thấy một lòng đều lảo đảo theo động tác của nàng.

“Cô nãi nãi mau xuống.”

Hứa Vân Noãn rũ mâu nhìn Mục Trần Tiêu, tiếu ý khóe môi phá lệ xán lạn.

“Ngày xuân cành liễu phá lệ mềm mại, có thể làm thành hoa quan, tôn nhi có muốn thử một chút không?”

Nói xong, nàng không đợi Mục Trần Tiêu trả lời, liền vươn cánh tay ngắt cành liễu tốt nhất.

Ngón tay của Mục Trần Tiêu nắm thành quyền, muốn lên tiếng nhắc nhở Hứa Vân Noãn, rồi lại phạ lời của mình sẽ làm nàng phân thần, chỉ có thể ở dưới tàng cây lo lắng cùng chờ đợi.

Hứa Vân Noãn ngắt xong cành liễu, ôm vào trong ngực liền muốn xuống, đột nhiên lòng bàn chân đạp phải một góc váy, một chút không có đứng vững, trực tiếp từ trên cây rơi xuống phía dưới.

“Cô nãi nãi!”

Mục Trần Tiêu thời khắc chú ý nàng, thấy vậy vội vã vươn tay cánh tay, vững vàng tiếp Hứa Vân Noãn ở trong lòng.

Lúc rơi xuống, hắn còn lo lắng xe lăn sẽ làm người bị thương, cố ý dùng cánh tay của mình bảo vệ người.

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, sau khi đứng dậy, có chút kính nể nhìn phía Mục Trần Tiêu.

“Tôn nhi quả thật lợi hại, ta còn tưởng rằng ngày hôm nay nhất định sẽ té thảm nữa.”

“Cô nãi nãi!”

Mục Trần Tiêu không đồng ý hô một tiếng, thanh âm mang theo chút khắc chế tức giận.

Dù cho vừa rồi tim ở trên cổ hỏng suýt nữa nhảy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hàm tiếu của Hứa Vân Noãn, lại không đành lòng trách cứ.

Hứa Vân Noãn âm thầm thè lưỡi, giơ tay lên kéo ống tay áo đang bay, lắc lắc trái phải.

“Tôn nhi, ta sai rồi, sau này ta cũng không dám nữa, ngươi không nên tức giận có được hay không?”

bookwaves.com

Mục Trần Tiêu nhất thời cảm giác lòng của mình đong đưa càng thêm lợi hại, thậm chí ngay cả bên tai đều có chút phát nhiệt.

“Cô nãi nãi, phải nhớ kỹ lời của mình.”

Mới vừa rồi ngữ khí của hắn đã cực kỳ nghiêm khắc, cô nãi nãi tất nhiên nhớ kỹ dạy dỗ đi?

“Yên tâm đi, đáp ứng ngươi rồi, mỗi chuyện ta đều nhớ.”

Hứa Vân Noãn nói xong, liền vội vàng đem cành liễu trong lòng đặt ở trên đùi của Mục Trần Tiêu.

“Xem ta bện cho ngươi một hoa quan từ cành liễu này.”

Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa động tác lưu loát bắt đầu bện cành liễu, ngón tay của nàng tinh tế trắng nõn, dưới phụ trợ của lá liễu xanh biếc, càng để người mắt lom lom mắt.

Mục Trần Tiêu nhìn một chút, liền có chút thất thần.

“Mục tướng quân, Hứa cô nương, không nghĩ tới ở chỗ này gặp nhị vị.”

Một đạo thanh âm réo rắt truyền đến, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

Nghe một thanh âm quen thuộc, động tác bện cành liễu của Hứa Vân Noãn hơi dừng lại một chút, đáy mắt cực nhanh hiện lên một tia lãnh ý.

Thẩm Cửu Mạch làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?

Trong một sát na Mục Trần Tiêu thu liễm tâm thần, quay Thẩm Cửu Mạch khẽ gật đầu.

“Thật là đúng dịp, lại gặp được Thẩm công tử.”

Kỳ thực, từ mới vừa rồi Hứa Vân Noãn bắt đầu tiếp lời hai hài tử, Thẩm Cửu Mạch liền ở một bên thấy được, lúc đó cảm thấy thú vị, liền không có tiến lên quấy rối.

Thấy nàng thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, tâm cũng theo nhói một cái, chỉ là không đợi hắn tiến lên cứu người, Mục Trần Tiêu liền tiếp nhận được người.

“Hôm nay khí trời vô cùng tốt, cho nên liền đến bờ sông ngắm cảnh, Mục tướng quân và Hứa cô nương cũng là như vậy sao?”

Hứa Vân Noãn bện xong cành liễu trong tay, nhẹ nhàng mà treo ở trên xe lăn của Mục Trần Tiêu.

“Thẩm công tử xin cứ tự nhiên, hai chúng ta không quấy rầy hăng hái ngắm cảnh của Thẩm công tử.”

“Hứa cô nương, là tại hạ mạo muội.”

Khoảng cách gần như thế, Thẩm Cửu Mạch có thể cảm giác được rõ ràng bài xích của Hứa Vân Noãn đối với hắn, trong lòng không khỏi có chút thất lạc.

“Đó là ngươi đi, hay là chúng ta đi?” Hứa Vân Noãn hỏi chuyện không chút khách khí.

“Ta đi.”

Thẩm Cửu Mạch quay Mục Trần Tiêu khiển nhiên thi lễ một cái, lui về phía sau hai bước, lại bỗng nhiên đứng ở tại chỗ.

“Từ lần trước ở Quảng Tương tự gặp nhau, Hứa cô nương tựa hồ có chút bài xích ta, ta có thể hỏi nguyên nhân không, cũng tốt biết là chỗ nào đắc tội cô nương, tiện sau này cải chính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play