CHƯƠNG 112: TRỘM GÀ KHÔNG THÀNH CÒN MẤT NẮM THÓC

Editor: Luna Huang
Cử động của Thẩm Vân Sơ trong hoa mai tiết, chỉ là vì có thể cùng Đoan vương điện hạ buộc chặt thêm chút quan hệ, nhưng là không nghĩ tới, đồn đãi càng ngày càng thái quá.

Đến trưa, Hứa Vân Noãn đang chuẩn bị ăn một chút gì, chỉ thấy Mộ Vũ hào hứng chạy tới: “Tiểu thư, nô tỳ vừa chạy một vòng bên ngoài, ngay cả dân chúng phổ thông đến Tứ Quý các mua thức ăn, đều đang nghị luận chuyện tiểu thư và Đoan vương điện hạ trong hoa mai tiết.”

“Nói những gì?”

“Nói là Đoan vương điện hạ căn bản cũng không có ý đó, hoàn toàn do tiểu thư của Thẩm gia.”

“Còn có một chút người nói càng quá phận, nói tiểu thư Thẩm gia chẳng biết liêm sỉ… Ngôn ngữ quá mức khó nghe, nô tỳ sẽ không thuật lại cho tiểu thư nghe, đại thế chính là ý như thế.”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Xem ra Thẩm gia đắc tội không ít người nha, nhanh như vậy liền có người bỏ đá xuống giếng.”

Hàn Yên ở một bên nói rằng: “Sợ rằng không chỉ là người đắc tội Thẩm gia, càng nhiều hơn là người mơ ước chính phi vị của Đoan vương điện hạ.”

Hứa Vân Noãn tán thưởng nhìn Hàn Yên một mắt: “Phỏng chừng Thẩm Vân Sơ sắp ngồi không yên nữa rồi.”

Mộ Vũ ở một bên hỏi dò: “Tiểu thư, hiện tại đều ở đây đục nước béo cò, chúng ta có nên thêm hai mồi lừa không?”

“Không cần, Thẩm gia tốt xấu là thượng thư phủ, Thẩm Vân Sơ cho tới nay danh tiếng không tệ, chút chuyện này không đả thương được gân cốt, lăn qua lăn lại nửa ngày cũng là hiệu quả quá nhỏ, huống chi sự tình liên lụy đến Đoan vương điện hạ, hắn và hắn và Trần Tiêu quan hệ vô cùng tốt, chúng ta không thể nhún tay.”

“Vâng.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hứa Vân Noãn, không bao lâu, liền nghe được đồn đãi Thẩm Vân Sơ tùy vẫn còn bị trật chân, vào cung thỉnh tội với hiền phi nương nương.
Lại sắp tới một canh giờ, Mộ Vũ vào cửa bẩm báo: “Tiểu thư, nghe nói vị Thẩm tiểu thư kia đã từ trong cung về rồi, còn được hiền phi nương nương ban thưởng.”

“Trừ cái đó ra?”

“Trừ cái đó ra, còn có một tin tức, hình như nói là hiền phi nương nương thả lời, có ý định thu Thẩm tiểu thư làm vì nghĩa nữ…”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn khẽ động, nghĩa nữ của hiền phi nương nương… Đời trước hình như không có chuyện này…

Thần sắc của Hàn Yên có chút do dự: “Kể từ nay, chẳng phải là vị Thẩm tiểu thư này còn nhân họa đắc phúc?”

“Lại nhìn tiếp, sự tình chưa định, cái gì cũng có khả năng phát sinh.”

Vọng Thư Uyển.com
Qua không bao lâu, Mục Trần Tiêu liền lên lầu, thấy Hứa Vân Noãn đã ở, thần sắc trong mắt nhất thời nhu hòa: “Gặp qua cô nãi nãi.”

“Trần Tiêu, sáng sớm hôm nay thế nào sao không gọi ra?” Hứa Vân Noãn quan sát Mục Trần Tiêu một phen, không phát hiện trên người hắn có cái gì không đúng, lúc này mới yên lòng lại.

“Ngày hôm qua thấy cô nãi nãi ngủ quá ngon, cho nên không đành lòng quấy rối, hơn nữa, có ta có ta trông coi, cô nãi nãi cũng không cần lo lắng xảy ra loạn gì.”

“Ta đây không phải là thấy ngươi quá cực khổ sao??”

Nàng Nàng, công tác cần phải chuẩn bị rơi vào trên người Mục Trần Tiêu.

“Ta là nam tử hán, khổ một chút có gì đâu, còn là thân vãn bối, hiếu kính cô nãi nãi không phải nên làm sao?”

Hứa Vân Noãn mím môi cười, đôi mắt thủy nhuận ấm áp nhộn nhạo: “Lời của tôn nhi càng ngày càng xuôi tai, được rồi, Đoan vương điện hạ hồi cung chưa?”

“Ân, lúc này đây hắn chọc phiền phức lớn như vậy, cần nghiêm túc bồi lễ cho hiền phi nương nương.”

“Vừa rồi ta còn nghe nói, nói là Thẩm Vân Sơ mang theo vết thương ở chân vào cung thỉnh tội, kết quả hiền phi nương nương ban thưởng, còn nói, có ý định thu nàng làm vì nghĩa nữ.”

Trong mắt Mục Trần Tiêu lóe lên ý giễu cợt nhàn nhạt: “Cô nãi nãi không cần để ở trong lòng, bất quá là truyền ra một ít lời đồn đãi mà thôi, sau cùng cũng chỉ là tin đời.”

“Hiền phi nương nương là cố ý làm như vậy?”

“Chỉ có như vậy, mới có thể để Đoan vương đối xử đặc thù với Thẩm Vân Sơ, quy kết nói Đoan vương xem nàng như muội muội, hơn nữa, Thẩm gia cũng chưa chắc sẽ nguyện ý phong hào nghĩa nữ này.”

Hứa Vân Noãn thoáng vừa nghĩ, liền hiểu chuyện trong đó: “Nói cũng phải, nếu Thẩm Vân Sơ thực sự nhận danh nghĩa này của hiền phi đánh, làm nghĩa nữ gì đó, như vậy, đời này của nàng sẽ không còn hy vọng gả vào hoàng gia nữa, kể từ đó, Thẩm gia tính toán nhiều năm như vậy, đã có thể thành vô ích.”

“Cô nãi nãi tựa hồ rất lý giải người Thẩm gia?”

Ánh mắt của Hứa Vân Noãn động một cái, nét mặt không thấy chút dị thường nào, “Gần đây nghe nói không ít chuyện, nhất là Hàn phu nhân và phu nhân Thẩm gia Vu thị từng có tiết, nàng cũng từng nói, để ta cách xa người Thẩm gia một chút.”

“Thì ra là thế.”

Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ở Tứ Quý các hơn nửa ngày, chờ sắc trời bắt đầu sát đen, đống người mới mới dần dần tiêu tán.

Vọng Thư Uyển.com
Đinh Sơn và đông đảo bọn tiểu nhị trực tiếp ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy mệt hai chân đều không phải là của mình nữa.

Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu đi xuống, thấy bọn họ cuống quít muốn đứng dậy hành lễ, trực tiếp mở miệng ngăn lại: “Đều ngồi nghỉ một lát đi, sổ sách hôm nay tạm thời để đó, ngày mai ta và Trần Tiêu trở về tính. Sau khi trở về các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày này phỏng chừng cũng sẽ bận rộn.”

“Vâng, đa tạ cô nãi nãi thương cảm.”

“Được rồi, mỗi người sau khi hồi phủ đi tìm Chu quản gia lĩnh hai lượng bạc, xem như là tiền khổ cực hôm nay của là các ngươi.”

Đám người Đinh Sơn vội vã bò dậy: “Cô nãi nãi, đây không được.”

“Ở chỗ này của ta từ trước thưởng phạt phân minh, những lời này cũng không phải chỉ nói chơi. Chuyện các ngươi làm tốt, ta đây làm chủ tử tự nhiên phải có thưởng, chẳng lẽ ngại ít?”

“Làm sao có thể, chúng nô tài đa tạ cô nãi nãi.”

Mọi người nhất thời cảm thấy thắt lưng không đau, chân không đau, còn có thể tiếp tục bán thêm một ngày!

Sau khi lên xe ngựa, Mục Trần Tiêu không khỏi mở miệng: “Cô nãi nãi ban thưởng như vậy, sẽ không sợ nuôi lớn tâm của những người này?”

“Ta trái lại không cho là như vậy, thứ nhất bọn người Đinh Sơn là bộ hạ cũ của ngươi, trung thành và tận tâm với ngươi, đối tốt với bọn họ một chút là chuyện hợp tình hợp lý. Thứ hai, ta tốt với bọn họ như vậy, ngoại nhân muốn thu mua hoặc mượn hơi bọn họ, chút lợi ích nhỏ nhất định khó có thể đả động, với ta mà nói cũng là có chỗ tốt. Hơn nữa, bạc tự mình kiếm có ý gì? Vẫn là mọi người cùng nhau kiếm mới tốt.”

Mục Trần Tiêu nhợt nhạt cười: “Cô nãi nãi nói có lý.”

Về tới phủ, hai người cùng Mục Thiên Trù ăn cơm tối, lại nói một hồi chuyện người chen lấn vào ngày Tứ Quý các khai trương, toàn bộ trong đại sảnh có chút náo nhiệt.

Hứa Vân Noãn trở về viện tử của mình, lấy cuốn sổ đại gia gia lưu lại để xem, ngón tay nhẹ nhàng vuốt quá chữ Chu gia, trong mắt lóe lên một đạo quang mang lạnh lùng: Mắt thấy sắp đầu xuân, có một số việc, cũng nên bố trí.

Nửa đêm, Hứa Vân Noãn đang ngủ say, chợt nghe ngoài cửa phòng có động tĩnh truyền đến, không khỏi mở mắt.

“Mộ Vũ, Hàn Yên?”

Hàn Yên đẩy cửa phòng bước nhanh đi tới, mang trên mặt một chút vẻ kích động: “Tiểu thư, công tử bên kia vừa truyền tin tức đến, nói là người để người nhìn chằm chằm người nhà của Chương ma ma Thẩm phủ, rốt cục bắt được chân ngựa!”

Hứa Vân Noãn ngồi dậy phủ thêm xiêm y, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ: “Nói rõ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play