CHƯƠNG 97: CHÍ THÂN CHI NHÂN
Editor: Luna Huang
Hai tròng mắt yêu dị của Dạ Quân Ly khẽ híp một cái, biểu tình tự tiếu phi tiếu ngắm nhìn Linh Hư có chút thất thố, hắn nhướng nhướng mày, nhắc nhở hắn: “Ngươi nhất định phải hạ ở đây sao?”
Linh Hư hoàn hồn, ánh mắt thu hồi khỏi người Mạnh Thanh Hoan, nhìn vị trí hạ xuống của quân cờ đen trên bàn cờ một chút.
“Ngươi tìm đến ta, vì chuyện gì?” Linh Hư không có ý tứ muốn di động vị trí quân cờ, đưa tay ý bảo Dạ Quân Ly tiếp tục hoàn thành bàn cờ này.
Ngón tay dài nhọn của Dạ Quân Ly cầm cờ trắng hạ xuống, tư thế phong nhã, quý khí bức người. Thần tình của hắn như gió, tiếng nói chậm rãi ôn lãng êm tai: “Có một chuyện muốn thỉnh giáo, mong rằng vui lòng báo cho biết.”
Linh Hư vừa hạ cờ đen, mi tâm không nhúc nhích, mí mắt không nâng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Nói nghe một chút.” Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ trước mắt, nhất phó suy nghĩ sâu xa.
Mạnh Thanh Hoan không hiểu cờ vây bọn họ chơi, chỉ có thể bách vô tịch liêu đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Dạ Quân Ly trái lại thẳng thắn hỏi: “Oan quỷ phụ thân nên hóa giải như thế nào?”
Tay cầm cờ của Linh Hư hơi dừng lại một chút, mí mắt nâng lên, hơi quét Dạ Quân Ly một mắt, lập tức cầm cờ trong tay hạ xuốngm lúc này mới không mặn không lạt trả lời: “Một đạo bùa liền có thể giải quyết.”
“Vậy không biết ở dưới tình huống nào, oan hồn có thể phụ nhân thân?” Dạ Quân Ly lại hỏi.
Ngón tay của Linh Hư khẽ vuốt cằm, trả lời: “Nói như vậy, chỉ có ác quỷ oán niệm rất lớn, lệ khí rất nặng mới có năng lực phụ thân mạnh mẽ. Bất quá, còn có một loại khả năng, đó chính là người sống dùng máu của mình cung cấp nuôi dưỡng linh vị người chết, mới có thể làm một với hồn phách người chết, bất quá cần chí thân chi nhân* mới có thể.”
*: người thân nhất.
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly sửng sốt, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn ngọc thạch, tìm được trọng điểm trong lời nói của hắn: “chí thân chi nhân?”
Linh Hư gật đầu: “Biện pháp như thế dùng để tưởng niệm người chết, tưởng niệm an ủi. Nói cách khác, nếu có chí thân chi nhân qua đời, nếu người sống cùng người chết tình cảm thâm hậu, biết dùng biện pháp như thế dưỡng hồn linh người chết, để cầu tâm ý tương thông.”
Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, thấy Mạnh Thanh Hoan đang trầm tư, hắn thu hồi đường nhìn lại hỏi: “Nếu như hồn phách người chết chậm chạp không đi, sẽ phát sinh chuyện gì?”
“Chủ đạo ý niệm người sống, thôn phệ hồn phách người sống, khiến người sống hao hết tinh khí mà chết.” Linh Hư nói, ném ra quân cờ trong tay, nhìn chằm chằm cục bàn cờ này, nhún vai một cái nói: “Ta thua.”
Dạ Quân Ly mím môi cười, thả lại cờ trắng trong tay vào hộp, trêu nói: “Không yên lòng, không thua mới là lạ.”
Linh Hư từ chối cho ý kiến, tổng thể hắn đích xác không yên lòng. Ánh mắt nhìn sáng như sao của hắn nhìn Dạ Quân Ly, đột nhiên nói thật: “Ta có thể cùng vị cô nương này đơn độc nói vài câu không?”
Dạ Quân Ly thu mi tâm lại, khóe mắt hơi tà, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, tựa hồ đang trưng cầu ý của nàng.
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy ngoài ý muốn, không biết Linh Hư đạo pháp cao thâm này muốn cùng nàng nói những gì, nhưng nàng quả thật có chút hiếu kỳ, vì vậy gật đầu.
Dạ Quân Ly đứng dậy, sâu đậm nhing nàng một mắt nhẹ giọng nói: “Ta đi Ta đi Trường Lan, các ngươi trò chuyện trước.” Nói hắn tiêu sái xoay người ra lương đình.
Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly rộng lượng rời khỏi như vậy, không khỏi nghi hoặc, ai biết Linh Hư đột nhiên trêu đùa: “Cũng có lẽ là vương gia biết ta lục căn thanh tịnh, sẽ không có cái tà niệm gì với ngươi, cho nên mới yên tâm lưu ngươi lại như thế đi.”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan kéo ra, như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Linh Hư hỏi: “Ngươi chẳng lẽ là biết đọc tâm thuật?”