CHƯƠNG 93: BẢO MẬT
Editor: Luna Huang
“Tối nay, người thích sát chúng ta, ngươi biết ai là chủ mưu không?” Mạnh Thanh Hoan nghi ngờ hỏi.
Dạ Quân Ly đứng lên, một đôi mắt hoa đào yêu dị của hắn khẽ híp một cái, ánh mắt chìm vài phần: “Mục tiêu của bọn họ là nàng, về phần là người nào chủ sử còn cần ta tra kỹ.” Thanh âm hắn âm lãnh, mâu quang ngoan một chút.
Mạnh Thanh Hoan có thể cảm thụ ra lệ khí trên người Dạ Quân Ly. Lần ám sát này nếu như là nhằm vào của nàng, như vậy sẽ là ai?
Chẳng lẽ là lần trước nàng ở cung yến xuất tẫn danh tiếng, đắc tội phe cánh của thái tử, nên trêu chọc tai hoạ?
Mạnh Thanh Hoan không biết người ẩn giấu ở sau lưng đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể dùng nhóm thích khách lớn, minh mục trương đảm ám sát ở kinh thành, xem ra đối phương hận không thể giết nàng càng nhanh càng tốt!
“Ngươi nói có phải có người biết rồi không, giết ta, hoặc trừ khử ngươi?” Mạnh Thanh Hoan hiện lên một cái ý niệm như vậy trong đầu, nếu không những người này vì sao phải lao sư động chúng tới giết nàng như thế?
Môi mỏng của Dạ Quân Ly động một cái, lắc đầu: “Nàng đã quên còn có một loại khả năng khác, đó chính là trời phạt. Nếu như nàng bị người ám sát ở kinh thành, chuyện trời phạt như vậy tư nhiên biến mất. Những thứ chúng ta làm lúc trước cũng thất bại trong gang tấc!”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, mi tâm nhướng khươi một cái, nhất thời bùng tỉnh. Chuyện của nàng và Dạ Quân Ly thụ thiên mệnh phù hộ đã truyền lưu rộng ở Dạ Chiêu quốc, người luôn luôn tin tin quỷ thần kiêng kỵ bọn họ.
Nhưng cũng có người không tin quỷ thần chi mệnh, muốn phá tan chú ngữ trời phạt. Chỉ cần nàng chết, tự nhiên cũng không có ai tin tưởng, Dạ Quân Ly được thượng thiên phù hộ!
Nếu thật là như vậy, tâm tư của đối phương đủ đáng sợ!
“Nói chung, ta bị đâm cũng là bởi vì nàng. Nói ta là tai tinh, ta cảm thấy yêu nghiệt như nàng mới là tai tinh hàng thật giá thật.” Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, từ khi gặp yêu nghiệt này, cuộc đời của nàng mà bắt đầu mưa gió gợn sóng, cực kỳ nguy hiểm.
Vọng Thư Uyển.com
Thế nhưng vận mạng của mình từ lâu liên hệ với Dạ Quân Ly, bọn họ chỉ có thể vinh nhục cùng hưởng, dắt tay mà bước!
Mặc dù là một câu nói đùa của Mạnh Thanh Hoan, nhưng Dạ Quân Ly thủy chung có chút tự trách. Nếu như không có gặp phải hắn, cuộc đời của nàng cũng sẽ không như vậy.
“Nàng nói đúng, tất cả cực khổ nàng trải qua đều là do ta. Tiểu Cửu, xin lỗi!” Dạ Quân Ly nhẹ vỗ vỗ gò má của nàng, thanh âm tràn đầy đau lòng mang theo mang theo một ít tự trách.
Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan lạnh rung, nàng bất quá nói đùa một câu, Dạ Quân Ly lại tưởng thật như vậy. Nàng trừng mắt nhìn, đáy mắt tản ra ẩm ướt, vội vội vàng vàng dời trọng tâm câu chuyện.
“Đúng rồi, lời hôm nay Kính Vương nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Mật chiết kia ngươi viết cái gì?” Mạnh Thanh Hoan trừng một đôi mắt to, tò mò hỏi.
Dạ Quân Ly hơi nhíu mày, môi mỏng vung lên, giả vờ thần bí nói ra hai chữ: “Bảo mật.”
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan nhíu một cái, sắc mặt trầm xuống, một đoàn lửa giận trong lòng, yêu nghiệt này thực sự khinh người quá đáng.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại, thanh âm thập phần oán khí: “Ngươi tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần nói.”
Dạ Quân Ly thấp thấp cười, nhìn nàng tức giận thực tại khả ái, hắn xuất kỳ bất ý tiến tới, môi lạnh khẽ chạm môi của nàng, như chuồn chuồn lướt nước, lại chọc cho Mạnh Thanh Hoan một trận sợ run.
Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu.
“Đi thôi.” Dạ Quân Ly lôi kéo tay nàng, đi ra mật thất.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, cước bộ không tự chủ đuổi theo hắn, còn không quên hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Thiên Huyền quan, đưa nàng đi gặp một người.” Dạ Quân Ly nói, mang theo nàng ra mật thất, chuyện đến một ám đạo khác, khi hắn mở cơ quan trên thạch bích ra, một đạo thạch môn mở ra, lộ ra còn đường thật dài.