CHƯƠNG 9: LONG ĐẰNG QUỶ QUÂN
Editor: Luna Huang
Thần sắc của Dạ Quân Ly đại biến, hắn luôn luôn tĩnh táo lúc này hai tròng mắt dường như dính liệt hỏa, nhớ tới ba vạn Long Đằng quân chết thảm ở cánh đồng hoang vu, thảm liệt của trận chiến ấy trước giờ chưa từng có.
Làm chủ soái của Long Đằng quân, hắn không có thể an toàn mang tướng sĩ của hắn về, mà phía sau đến tột cùng cất dấu chân tướng không muốn người biết gì, còn cần điều tra rõ.
Mà hắn có một loại dự cảm, chân tướng này có lẽ đáng sợ hơn tử vong!
“Ta cũng không biết bản thân tại sao lại thấy Long Đằng quân đã chết, bọn họ. . .ở ngoài lăng tẩm địa cung hình như coi chừng ngươi.” Mạnh Thanh Hoan nhớ rất rõ ràng, một đoàn khói xanh quỷ ảnh bồi hồi ở cửa đá, ngay ngắn có trực tự, thậm chí nàng nhìn thấy hai chữ Long Đằng quân trên quân kỳ.
Thấy một màn này nàng cũng sợ hãi. Trước đây nàng thường xuyên nghe nói thế gian này có người có âm dương nhãn có thể thấy việc huyền diệu, nhưng loại quái sự này rơi vào trên người mình khó tránh khỏi có chút làm cho không người nào có thể tiếp thu.
Nhưng Long Đằng quỷ quân này, đích xác không phải là ảo giác của nàng.
Thân hình của Dạ Quân Ly hơi chao đảo một cái, trong tròng mắt nổi lên một tầng sương mù dày đặc. Mạnh Thanh Hoan thấy hắn như vậy, đáy lòng đột nhiên đau xót, lúc này hắn kỳ thực chỉ là một nam nhân yếu ớt, đang vì trung hồn coi chừng hắn mà buồn bã bi thương.
“Ngươi tin tưởng lời nói của ta không?” Mạnh Thanh Hoan có chút lo lắng hỏi hắn, dù sao chuyện này vượt qấ lẽ thường rất khó giải thích.
Thần tình của Dạ Quân Ly khẽ động, thanh âm hắn hơi ám á: “Khi đó, ta thấy hai tròng mắt của ngươi biến thành vẻ kinh dị, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, liền biết ngươi nhất định là nhìn thấy thứ gì bất khả tư nghị.”
Hắn nói đột nhiên cầm cánh tay của Mạnh Thanh Hoan dặn dò: “Việc này nghìn vạn lần không thể nói ra, nếu không ngươi sẽ trêu chọc tai hoạ, hiểu chưa?”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì để cho nàng có thể thấy vài thứ kia còn cần tra kỹ. Còn có, sau khi người chết hồn phách không nên bảo tồn trên đời, duy nhất có một loại khả năng đó chính là. . .
“Bọn họ nếu không có ly khai, chắc là có oan khuất gì. Ngươi nếu là chủ soái của bọn họ nên vì bọn họ bình oan, để cho bọn họ hoàn thành tâm nguyện sớm ngày đầu thai.”
Mạnh Thanh Hoan biết, phàm là oan hồn không tính rời đi, đều cũng có tâm nguyện chưa dứt hay oan khuất.
Long Đằng quân cũng không ngoại lệ.
Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, hắn từ từ nhắm hai mắt nuốt hết toàn bộ bi thương vào trong lòng, đợi bình phục tâm tình hắn mới mở hai tròng mắt, đôi mâu sâu thẳm như mực lộ ra kiên định cùng khôi phục phong tư của hắn lúc trước.
“Ta nếu không có chết, nhất định sẽ tra ra chân tướng.” Dạ Quân Ly nắm chặt hai tay, mâu sắc lãnh lệ.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng, cách cửa phòng đóng chặt, giọng nói của Lăng Túc có chút gấp: “Vương gia, hoàng thượng mang thái tử cùng với ngự y loan giá đã đến trước cửa vương phủ.”
Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, người bị chết đột nhiên tử mà phục sinh, quái sự như vậy Dạ Quân Ly phải giải thích thế nào? Còn có ngự y, một khi tra ra Dạ Quân Ly chỉ có hô hấp không có mạch đập cùng nhịp tim lại phải thu xếp như thế nào?
Còn có nàng, rõ ràng là chết chìm nến được phối mình hôn với Dạ Quân Ly hiện lại còn sống, nàng có thể bị xem là yêu quái hay không bị?
Cái này chơi xong rồi, Mạnh Thanh Hoan có loại cảm giác tai vạ đến nơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, đã thấy hắn không chút hoang mang nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo một chút, liền nghe thái giám bên ngoài hô: “Hoàng thượng giá lâm.”
Nhanh như vậy! Bọn họ là bay vào được sao?
Dạ Quân Ly thấy Mạnh Thanh Hoan cục xúc bất an, hắn nhẹ nhàng nắm vai của nàng thấp giọng nói: “Đừng sợ, nằm ở trên giường giả bộ bất tỉnh, tất cả có ta.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, lập tức nằm xuống nhắm hai mắt lại. Nàng nghe cửa phòng mở ra, âm thanh trong trẻo của Dạ Quân Ly truyền ở bên trong phòng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”