CHƯƠNG 60: TỰ KỶ LÀ MỘT LOẠI BỆNH
Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn mân môi khẽ cười, âm thanh tùy ý mà lười biếng: “Ta mệt mỏi, sẽ không tiễn tam đệ ngươi.” Hắn nói đóng hiên song lại.
Dạ Quân Ly khẽ cười một tiếng, khoát tay áo xoay người tiêu sái ra thư phòng.
Trở lại sương phòng Dạ Quân Ly rất xa đã nhìn thấy cửa phòng mở ra, mà Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trên ghế như đang ngủ.
Dạ Quân Ly Dạ Quân Ly hỏi Lưu Cảnh coi chừng trước cửa: “Sau khi ta đi, nàng cứ ngủ như vậy sao?”

Lưu Cảnh gật đầu trả lời: “Vương gia ngươi đi rồi, vương phi vẫn ngồi đờ ra trên ghế, nhìn qua dáng vẻ tâm sự nặng nề, lại hình như là đang đợi vương gia ngươi trở về.” Hắn sờ sờ mũi liếc trộm Dạ Quân Ly một mắt.
Dạ Quân Ly hơi híp mắt một cái, con mắt hoa đào hẹp dài lóng lánh một chút tinh quang như minh châu, hắn bất động thanh sắc phân phó nói: “Đi chuẩn bị xe ngựa, tức khắc hồi phủ.”
Lưu Cảnh ôm quyền ứng tiếng vâng, xoay người rời đi.
Khóe môi đóng chặt của Dạ Quân Ly lúc này mới hơi giương lên, lộ ra một dáng tươi cười mị hoặc tà mị, hắn nhấc chân vào cửa phòng đi tới trước mặt của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan vốn là ngủ không sâu, lúc Dạ Quân Ly tiến vào mí mắt nàng khẽ động, theo bản năng mở mắt, ngẩng đầu đã nhìn thấy dung nhan tuấn dật vô song của yêu nghiệt, trong nháy mắt nàng lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, tâm nhất thời không an phận nhảy vài cái, nàng vội vội vàng vàng tránh mắt, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Dạ Quân Ly nhìn ra khốn quẫn của nàng, hắn hơi nhướng mày nhạo báng cười hỏi: “Tiểu Cửu, nàng đây là đang chờ ta trở lại sao?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, nàng cau mày ôm quyển tự kỷ kia vào trong ngực, khóe môi vung lên một tiếu ý khinh thường nhìn Dạ Quân Ly một mắt hề lạc nói: “Vương gia, tự kỷ là một loại bệnh, phải chữa!”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nghênh ngang rời đi!
Sắc mặt của Dạ Quân Ly tối sầm, mi tâm hơi nhướng, híp hai tròng mắt nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của Mạnh Thanh Hoan, nữ nhân này quả thực…có thể tức chết người!
Vọng Thư Uyển.com
Hắn lắc đầu giơ tay lên xoa xoa mi tâm, tiếu ý ở khóe môi lại mơ hồ yếu yếu.

Mạnh Thanh Hoan ra khỏi cửa phủ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, Lưu Cảnh thấy nàng đi ra tiến ra đón gọi: “Vương phi.”
“Lưu Cảnh, ta nói bao nhiêu lần, ta không phải là vương phi của ngươi!” Mạnh Thanh Hoan tràn đầy bất đắc dĩ, Lưu Cảnh, Lăng Túc cùng với Vân Thường, ba người bọn họ, vô luận nàng chỉnh thế nào, bọn họ như trước gọi nàng vương phi, để cho nàng phá lệ không nói gì.
Lưu Cảnh ngoảnh mặt làm ngơ, chấp tay nói: “Thỉnh vương phi lên xe.”
Mạnh Thanh Hoan đầy bụng lửa giận cắn răng nói: “Ta nói ta không phải.” Tiếng nói của nàng vừa dứt, chợt nghe phía sau vang lên một đạo thanh âm âm trầm khí phách: “Lưu Cảnh, xác thực nàng không phải vương phi của bổn vương.”
Lưu Cảnh hơi sửng sờ, mặt mang kinh ngạc, bất quá chỉ chốc lát hắn liền phản ứng kịp, gật đầu đáp: “Thuộc hạ đã biết.”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, đáy lòng trầm xuống, nàng xoay người nhìn Dạ Quân Ly, đã thấy yêu nghiệt này mặt không thay đổi đi tới, trong thanh âm cũng nghe không ra tâm tình gì: “Đi thôi, Mạnh cô nương.”
Dạ Quân Ly đem ba chữ Mạnh cô nương cắn rất nặng, phân minh mang theo ý tứ hàm xúc giễu cợt.

Trong lòng Mạnh Thanh Hoan buồn buồn, Dạ Quân Ly rốt cục nói rõ quan hệ với nàng, đây không phải chính là bản thân muốn sao? Thế nhưng tại sao phải có chút thất lạc?
Nàng hít sâu một hơi, phủi hết nghĩ cách bừa bộn kia, đang chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe thanh âm bánh xe cách đó không xa truyền đến.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một trận mã xa xa hoa quý khí chậm rãi lái tới chỗ bọn họ, đèn lồng trước mặt xe ngựa dán một chữ Lâu.
Kinh thành họ Lâu, chỉ có tướng quốc Lâu Vũ Thần!
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ta đã trở lại rồi đây, có ai nhớ ta hơm nè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play