CHƯƠNG 58: HUYNH ĐỆ CHI NGHỊ
Editor: Luna Huang
Hai chân của Mạnh Thanh Hoan mềm nhũn ngồi xuống ghế, nàng nhìn mưa to trong bóng đêm, hơi nước dày mọc lên hàng loạt yên vụ thanh sắc mông lung hư huyễn, xa xa thỉnh thoảng có thiểm điện xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng đêm tối.
Nàng đột nhiên nhớ lại nữ nhân thần bí đêm hôm đó, chính là khí trời như vậy.
Mạnh Thanh Hoan hít một hơi thật sâu, nàng không thể quên sứ mạng của mình, đợi cứu xong Dạ Quân Ly, nàng phải trở về đi lấy tất cả thuộc về mình, biết rõ ràng thân thế của mình.
Nàng quyết không thể người nơi này có điều dây dưa!
Ổn định tâm thần xong, Mạnh Thanh Hoan cầm lấy quyển Quỷ Môn trận trên bàn tùy ý lật, nhưng trong óc luôn luôn quanh quẩn hình ảnh mới vừa rồi, lái đi không được.
Mạnh Thanh Hoan nhất thời phiền não, nàng khép sách lại lẳng lặng nhìn bóng đêm ngoài cửa.
Yêu nghiệt kia, sẽ không trở lại chứ!
…
Dạ Mạch Hàn một mình uống trong thư phòng, không bao lâu liền nghe tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn áo bào ướt đẫm của Dạ Quân Ly, không khỏi thiêu mi cười khẽ hỏi hắn: “Thế nào, đây là bị Thanh Hoan đuổi ra ngoài?”
(Luna: Ta thích câu này haha)
Dạ Quân Ly nghe hắn gọi tên Thanh Hoan thuận miệng như thế, trong lòng sẽ không vui, trước đây lúc hắn còn chưa có nhịp tim cảm giác không ra cái gì, nhưng bây giờ…
Cái loại cảm giác này trước hắn chưa bao giờ có!
Dạ Mạch Hàn thấy Dạ Quân Ly nhíu mày trầm tư, hắn khe khẽ thở dài, phân phó người lấy áo bào mới tiến đến ném cho Dạ Quân Ly nói rằng: “Có lời gì, thay y phục xong mới nói đi!”
Dạ Quân Ly tiếp nhận y vật Dạ Mạch Hàn ném tới, thẳng đi tới sau tấm bình phong thay áo bào ướt đẫm trên người.
Liền nghe thanh âm của Dạ Mạch Hàn than nhỏ truyền đến: “Tam đệ, có phải ngươi thích Thanh Hoan hay không?”
Tay của Dạ Quân Ly hơi dừng lại một chút, trong óc hiện lên vô số hình ảnh đều là có liên quan đến Mạnh Thanh Hoan, nàng thông minh, lớn mật, kiệt ngạo bất tuân nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một mặt mảnh mai của tiểu nữ tử.
Nữ nhân kia giống như mê, cho người có một loại dục vọng tìm tòi nghiên cứu, cho người không kiềm hãm được muốn tới gần.
Hắn là thích nàng sao? Mười mấy năm qua hắn phóng ngựa trì cương, mặc dù đã gặp rất nhiều tiểu thư quý gia kinh thành, nhưng chưa một nữ nhân như Mạnh Thanh Hoan, để hắn đoán không ra như thế, phảng phất trước mắt lại giống như tiêu thất trong sát na.
Dạ Mạch Hàn thấy hắn trầm mặc không nói, hắn nhẹ nhàng lắc đầu lại nói: “Tam đệ, cảm giác trong lòng không lừa được mình. Ngươi rất là lưu ý Thanh Hoan, có lẽ trong mắt ngươi thấy ngươi là bởi vì mình cần nàng. Nhưng trong mắt của ta, ngươi phân minh có một loại quan tâm đối với nữ nhân với nàng.”
Dạ Quân Ly thay áo bào xong đi ra khỏi bình phòng, hắn bễ nghễ mà đứng ánh mắt trầm trầm nhìn Dạ Mạch Hàn hỏi hắn: “Vậy nhị ca còn ngươi, ngươi cps một loại cảm giác gì với tiểu Cửu?”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mạch Hàn bưng trà trản mỉm cười, mâu quang thanh minh cuồn cuộn: “Như bằng hữu, cũng giống muội muội.” Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly nghiêm mặt nói: “Ta đã đáp ứng sư phụ, tìm được chủ nhân của nửa khối thông linh ngọc xong sẽ thủ hộ nàng, giúp nàng tìm được biện pháp phục sinh cho ngươi, đây là trách nhiệm của ta.”
Đáy lòng của Dạ Quân Ly có chút xúc động, khóe môi hắn khẽ động mang theo hết sức chân thành: “Nhị ca, cảm tạ ngươi!”
Môi mỏng của Dạ Mạch Hàn khẽ nhấp, cười nhạt nói: “Sư phụ nếu lựa chọn ta, nhất định có dụng ý của hắn. Còn nữa, cũng là mẫu hậu ta có lỗi với ngươi trướcm ta làm như vậy coi như là vì mẫu hậu chuộc tội. Qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa hề bởi vì cái chết của tiên hoàng hậu mà oán hận ta, ta đã rất là cảm kích.”
(Luna: @@ không hiểu. Nếu mẫu phi của nam chủ là hoàng hậu thì khi bị mẫu phi của Dạ Mạch Hàn hại chết mới gọi là tiên hoàng hậu chứ. Nếu vậy mẫu phi của Dạ Mạch Hàn làm sao làm hoàng hậu được mà bị phế??? Không lẽ nói mẫu phi của nam chủ chết rồi được phong hậu? Đây là không thể nào!!!)
Dạ Quân Ly khẽ nhíu mày, ngồi xuống ở bên cạnh hắn: “Ân oán đời trước không quan hệ đến chúng ta, chỉ cần ngươi không phải là địch nhân, ta nhất định sẽ lấy thật tình tương báo, đây là nguyên tắc của ta!”
Dạ Mạch Hàn gật đầu, nhiều năm như vậy hắn một mực yên lặng chú ý tam đệ này của hắn, hắn hữu dũng hữu mưu, thủ đoạn cao minh, cơ trí trầm ổn, đích xác gánh được trọng trách giang sơn thiên hạ này.