CHƯƠNG 483: NGƯƠI ĐỪNG TRÁCH TA

Dịch giả: Luna Wong

Kính vương phủ.

Dạ Mạch Hàn đứng ở trên lương đình, nhìn mặt hồ đã kết hàn băng kia, áo bào trắng thanh lịch của hắn theo gió hơi vung lên, tấm lưng kia lộ ra quý khí thanh nhã xào xạc trong mùa đông phá lệ xuất trần.

“Chủ tử!” Sở Tu Trần đạp lên lương đình khẽ gọi hắn một tiếng.

Dạ Mạch Hàn đưa tay chỉnh ống tay áo, hỏi: “Như thế nào?”

“Đêm qua Lăng Túc suốt đêm xuất kinh, chẳng biết đi nơi nào.” Sở Tu Trần cúi đầu trả lời, Dạ Mạch Hàn bảo hắn nhìn chằm chằm động tĩnh của Hiên vương phủ, nhưng không thể đả thảo kinh xà, nên hắn không có phái người theo Lăng Túc.

Dạ Mạch Hàn rũ mâu, không tiếng động than nhẹ một tiếng, hắn phất phất tay nói: “Ta đã biết, ngươi lui ra đi!”

Sở Tu Trần gật đầu, xoay người xuống lương đình rời đi.

Dạ Mạch Hàn ngẩng đầu, nhìn mặt hồ tĩnh dật, đây nhìn như bình tĩnh phía sau ai biết là ba đào như thế nào?

Dạ Quân Ly muốn ngăn cản Thanh Hoan gả cho Lâu Vũ Thần, như vậy biện pháp tốt nhất đó là. . .

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cơn gió lạnh từ phía sau nhào tới, đuôi lông mày giương lên, thân hơi nghiêng, một quả cầu tuyết quét qua cánh tay của hắn rơi vào miếng băng mỏng trên mặt hồ, lớp băng kia nứt một cái khe, tràn một chút hồ nước ra.

Tuấn mi Dạ Mạch Hàn khẽ nhướng, xoay người sang chỗ khác, thình lình lại một quả cầu tuyết đập tới phía hắn, hắn vung tay áo lên hóa cầu tuyết thành hoa tuyết phi lạc tản ra.

Liền nghe thanh âm không vui của Tiêu Thủy Vân nói: “Không vui!”

Môi mỏng của Dạ Mạch Hàn hơi giương lên, nhìn Tiêu Thủy Vân đạp lên lương đình, nàng mặc một bộ cung váy phi sắc, cổ áo dùng lông tơ tuyết trắng làm viền, sắc mặt thanh tú mang theo một tia oán khí, bộ dáng kia không mất khả ái.

“Dạ Mạch Hàn, ngươi rốt cục đã trở về rồi, ca ca ta hắn thế nào?” Tiêu Thủy Vân trừng một đôi mắt to, hỏi hắn.

Mi tâm của Dạ Mạch Hàn khẽ nhếch, thanh âm mang theo một tia chỉ trích sắc bén nói: “Ta thấy ngươi chơi rất vui vẻ, còn tưởng rằng ngươi đã quên có một ca ca trọng thương nữa.”

Đôi mi thanh tú của Tiêu Thủy Vân vặn một cái, sắc mặt nhất thời khó xem, nàng giận đột nhiên hung hăng đẩy Dạ Mạch Hàn một cái, vẻ mặt phẫn sắc nói: “Dạ Mạch Hàn, nếu không phải bổn công chúa thấy tâm tình ngươi không tốt, muốn chọc ngươi vui vẻ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ở băng thiên tuyết địa chịu đựng hàn ý, làm mấy quả cầu tuyết để ném ngươi sao?”

Nàng càng nói càng thương tâm, nước mắt theo viền mắt chảy ra, mùa đông của Thánh Dương quốc bọn họ cũng không có tuyết rơi, khí trời cũng không có lạnh như vậy, mà nàng từ trước đến nay chịu không được hàn.

Sau khi nàng nghe nói Dạ Mạch Hàn trở về, liền muốn hỏi thương thế của ca ca nàng, chỉ là thấy Dạ Mạch Hàn đứng một mình ở lương đình thần tình cô đơn.

Nàng nhớ tới trước đó ở trên đường cái thấy hài tử chơi ném tuyết, cười vui vẻ như vậy, nhất thời hưng khởi, nàng làm mấy quả cầu tuyết ném hắn.

Kết quả là, nam nhân này dĩ nhiên một chút cũng không cảm kích!

Bookwaves.com

“Dạ Mạch Hàn, ngươi luôn tự cho là đúng, tự đại hết sức lông bông, sau này ngươi sống hay chết đều không có quan hệ gì với ta!” Tiêu Thủy Vân khóc lóc xoay người liền đi.

Đột nhiên Dạ Mạch Hàn níu lại tay nàng, lại phát hiện tay nàng rất lạnh lẽo, nhìn kỹ ngón tay đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhớ tới nàng nói, tim của hắn hung hăng nhói lại, đúng là không tự chủ được kéo nàng ôm vào trong lòng.

Tiêu Thủy Vân dùng sức giùng giằng, thế nhưng không bằng được lực đạo của Dạ Mạch Hàn, nàng nổi giận không ngớt tức giận mắng: “Ngươi buông ta ra, ngươi ngụy quân tử!”

Lực đạo của Dạ Mạch Hàn hơi nặng, lại ôm nàng chặt hơn một ít, thanh âm yếu ớt trầm thấp ở bên tai nàng từ từ tản ra: “Xin lỗi, là ta không cảm thấy được, hiểu lầm một mảnh tâm ý của ngươi! Vân nhi, ngươi đừng trách ta, từ nhỏ đến lớn, không ai dụng tâm đổi xử với ta như thế!”

(Luna: Ủa, rồi đoạn ổng này cảm nắng với bả cũng không có, trực tiếp lướt sang giai đoạn yêu luôn??? Tuy là thích đôi này nhưng tác giả chơi kiểu nhảy cóc này để ta khó nuốt nha)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play