CHƯƠNG 481: TA LÀ TIỂU DIỆP NHI

Dịch giả: Luna Wong

Doanh Nguyệt thấy Lâu Vũ Thần, quang mang đáy mắt lóe lên, nghĩ đến lời trước đó Thượng Quan Quyết đã nói, trong lòng nàng có chút ngũ vị tạp trần.

Nàng không biết nếu như Lâu Vũ Thần biết thân thế của mình sẽ lựa chọn như thế nào? Là phục quốc, hay là buông tha? Còn có mục đích Thượng Quan Quyết giao nàng cho Lâu Vũ Thần, là cái gì?

Doanh Nguyệt cúi thấp đầu, nhất thời nghĩ có chút xuất thần, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan nói: “Nương, ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Lúc nói chuyện nàng ngẩng đầu ra hiệu Lâu Vũ Thần theo nàng ra ngoài.

Lâu Vũ Thần hơi long tay áo khom lưng hướng phía Doanh Nguyệt, chợt theo Mạnh Thanh Hoan ra sương phòng, chỉ là hai người mới bước ra cửa phòng liền bị người ngăn cản lối đi.

“Có lời gì không bằng nói trước mặt bổn vương.” Khóe môi của Dạ Quân Ly cau ra một tiếu ý âm lãnh, mâu quang u hàn nhìn hai người bọn họ.

Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vặn một cái, đã thấy Lâu Vũ Thần chắn trước mặt nàng.

“Đây là chuyện của ta cùng Thanh Hoan, vương gia quản hơi bị nhiều rồi đó!” Thanh âm của Lâu Vũ Thần lộ ra một cổ khí tức nguy hiểm, trong bóng đêm tĩnh dật, không khí này hết sức ngưng trọng, để đáy lòng người không khỏi phát lạnh.

Dạ Quân Ly khẽ suy một tiếng, thanh âm tà tứ hỏi: “Nếu như bổn vương cứ muốn quản thì sao?”

Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đứng dậy, sắc mặt nàng giận dữ nhìn Dạ Quân Ly trách mắng: “Dạ Quân Ly, ta nói rồi sau này không nên xen vào chuyện của ta nữa! Dù ngươi là ca ca của ta, ngươi cũng không có quyền lợi can thiệp tất cả của ta!”

Sắc mặt của Dạ Quân Ly chỉ một thoáng biến đổi, sắc mặt âm trầm cắn răng tức giận nói: “Ngọc Thanh Hoan, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì hay không?”

Mạnh Thanh Hoan cố nén sáp ý và đau đớn đáy lòng, nàng kéo môi lên, cười thảm liệt: “Hiên vương tựa hồ nhớ nhầm rồi, ta không phải tên Ngọc Thanh Hoan, mà là Dạ Thanh Hoan!”

Nàng cắn cái chữ Dạ kia rất nặng, nhưng cũng mang theo chiến ý không dễ phát giác.

Bookwaves.com

Quả nhiên, Dạ Quân Ly nghe ba chữ Dạ Thanh Hoan, sắc mặt như tro tàn nhất thời mất đi sinh cơ.

“Tiểu cửu, ngươi thực sự phải đối xử với ta như vậy sao?” Thanh âm của Dạ Quân Ly thản nhiên trầm xuống, mang theo đau đớn khắp bầu trời, mâu quang yêu dị liễm bi sắc vô tận.

Mạnh Thanh Hoan quay đầu đi chỗ khác, nàng trừng mắt nhìn sương mù dày đặc tản ra đáy mắt, thanh âm vô tình nói: “Ta đã không phải là tiểu cửu của ngươi nữa, từ hôm nay trở đi ta là… Tiểu Diệp nhi!”

Trong lúc bất chợt, trong óc Mạnh Thanh Hoan nhất thời xẹt qua một đạo linh quang!

Dạ Thanh Hoan, tiểu Diệp nhi?

Lẽ nào… Hiện đại nàng không phải họ Mạnh, mà là họ Diệp?

Dạ, Diệp!

Nếu quả thật là như vậy, như vậy số phận của nàng và tiểu Diệp nhi, sao mà giống đến kinh người a! Bởi vì các nàng đều là thân là người Dạ gia, lại sinh trưởng ở Mạnh gia!

Lâu Vũ Thần tựa hồ rất lời khiếp sợ Mạnh Thanh Hoan nói ra, con ngươi thâm thúy của hắn hiện lên nhiều đốm lửa, nhìn nàng, thanh âm thấp nhu gọi nàng: “Tiểu Diệp nhi!”

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng thu lại tư tự đáy lòng hướng phía Lâu Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Thần ca ca, ta đã nói thì sẽ giữ lời, nếu như ngươi muốn thú ta, thì hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn đi!”

Lâu Vũ Thần gật đầu, trên mặt lộ ra tiếu ý vui mừng.

Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt, tay ẩn ở trong tay áo nắm thật chặt, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên mở mắt, khóe môi dính vào một chút nụ cười máu: “Vậy bổn vương xin đợi tin lành của các ngươi!”

Tay áo rộng của hắn vung lên, xoay người sải bước ly khai nơi này.

Mạnh Thanh Hoan nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe môi của nàng khẽ động, lại nói không nên bất kỳ lời nào! Chỉ có đáy lòng lan tràn khổ sáp và đau đớn, đang nói cho nàng biết, nàng có bao nhiêu không muốn và không cam lòng!

Nhưng, đây là biện pháp duy nhất nàng cứu Dạ Quân Ly, quét dọn cản trở cho hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play