CHƯƠNG 471: CHỜ NGƯƠI TRỞ VỀ
Dịch giả: Luna Wong
“Dạ Quân Ly!”
Thanh âm lành lạnh sâu kín ở trong sơn cốc tĩnh dật tản ra, Mạnh Thanh Hoan nháy mắt một cái, bất khả tư nghị nhìn người trước mắt.
Hắn không phải ở Dĩnh châu sao?
Dĩnh châu cách cách nơi này ít nói cũng có hơn một trăm năm mươi dặm, ngắn ngủi hai ngày này, sao hắn trở về rồi?
Dạ Quân Ly khẽ ân, hắn chậm rãi buông nàng ra, bàn tay khẽ vu.ốt ve gò má có chút gầy gò của nàng, thanh âm tràn đầy đông tích nói: “Đi nghỉ ngơi ffi, ta đi thăm Trường Lan.”
Đáy lòng đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan tràn đầy sáp ý, nàng nhẹ giọng lên tiếng, nhìn Dạ Quân Ly xoay người vào dược lô.
Qua đã lâu, Mạnh Thanh Hoan mới phục hồi lại tinh thần, nàng cắn môi, không để nước mắt của mình chảy xuống.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng cười âm trắc trắc của Mạc Thượng Tà: “Chiêu Hoa công chúa, chúng ta có thể nói chút không?”
Mạnh Thanh Hoan nhìn Mạc Thượng Tà đứng ở trong ánh trăng mỏng lạnh, gương mặt có chút lãnh mạc giống Thượng Uyên, nàng biết Thượng Tà tâm tồn oán khí với nàng, đây hết thảy tất cả đều là vì nàng mà thành, nên hắn trạch nàng cũng không gì đáng trách.
Mạc Thượng Tà xoay người, đi đến phía phía sau núi của sơn cốc.
Mạnh Thanh Hoan đuổi theo hắn, hai người tới bên dòng suối.
Mạc Thượng Tà đứng ở bên suối nước, con ngươi u tĩnh của hắn nhìn xa xa, âm trầm thanh âm hỏi: “Ngươi cùng Dạ Quân Ly là huynh muội, việc này đã không cách nào thay đổi. Vì sao ngươi vẫn không muốn tiếp thu Trường Lan?”
Hắn cùng với Trường Lan giao tình không cạn, hai người nhất kiến như cố có thể nói là mạc nghịch chi giao, nhìn Trường Lan vì Mạnh Thanh Hoan rơi vào kết quả này, trong lòng hắn khó tránh khỏi tích tụ tức giận.
Mạnh Thanh Hoan cúi đầu, tay ẩn ở trong tay áo hơi nắm chặt nói: “Thượng Tà, ngươi cũng biết trong mệnh của ta có đại kiếp nạn đã định trước phải chết! Nếu như ta tiếp nhận Trường Lan, cuối cùng lại cùng hắn sinh tử cách xa nhau, ngươi cho là hắn có thể tiếp thu sao?”
Mạc Thượng Tà nghe lời này, rõ ràng sửng sốt, mi tâm của hắn cau lại nhìn chằm chằm thần sắc có chút ảm nhiên của Mạnh Thanh Hoan, lời chỉ trích cũng rốt cuộc nói không nên lời.
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, ánh mắt thanh cạn nhìn hắn, khẩn cầu: “Thượng Tà, có thể nhờ ngươi giúp ta một cái không? Nếu như Trường Lan và Dạ Quân Ly vô pháp tiếp thu tin tức ta chết, liền cho bọn hắn ăn vong tình cổ! Ngươi nhất định biết đó là vật gì!”
Mi tâm của Mạc Thượng Tà nhíu càng sâu, hắn đột nhiên quay đầu đi chỗ khác trong lòng nhíu lại một đoàn u hỏa: “Ta chỉ quản Trường Lan, Dạ Quân Ly làm sao, không có quan hệ gì với ta!”
Bookwaves.com
“Cảm tạ!” Mạnh Thanh Hoan cười cười, lại nói: “Chuyện này Trường Lan và Dạ Quân Ly cũng không biết, mong rằng ngươi có thể bảo mật.”
Lúc nói chuyện nàng xoay người liền muốn ly khai.
Mạc Thượng Tà đột nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của nàng hỏi: “Ta có thể biết là cái gì kiếp không?”
Cước bộ của Mạnh Thanh Hoan dừng một chút, than thở: “Tất cả đều là thiên mệnh, vô pháp thay đổi, cũng vô pháp nói. Ngươi chỉ cần biết, vô luận ta quyết định gì, cũng là vì tốt cho bọn họ!”
Nàng ngẩng đầu, sắc mặt quyết nhiên tiêu thất ở trong bóng đêm.
Về đến phòng, Mạnh Thanh Hoan nằm ở trên giường, lại làm thế nào cũng ngủ không được.
Nàng nhắm mắt nghĩ những chuyện để cho nàng đau khổ, từng món một cái cọc một để cho nàng tâm lực lao lực quá độ, thống khổ.
Trong hốt hoảng Mạnh Thanh Hoan tựa hồ nghe được có người đang gọi nàng.
“Tiểu cửu.”
Thanh âm kia hình như là Vu Phất Vân, chỉ là ánh mắt nàng trầm lợi hại, thủy chung vô pháp mở, chỉ có thể nghe được thanh âm của Vu Phất Vân vang lên bên tai nàng: “Tiểu cửu, tìm được vân dương điếu trụy, ngươi có thể giải tất cả hoang mang. Ta ở chỗ này, chờ ngươi trở về!”
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan nhăn lại, cũng muốn hỏi nàng vân dương điếu trụy nàng phải đi đâu tìm? Nhưng nàng cảm giác mình cũng không cách nào mở miệng, cái loại cảm giác này phảng phất là mộng yểm!
Thẳng đến tay lạnh như băng khẽ v.uốt ve mi tâm của nàng, cái loại cảm giác này quá quen.
Mạnh Thanh Hoan dần dần yên tĩnh lại, khóe môi tràn ra một tiếng nhỏ nhẹ nỉ non: “Dạ Quân Ly. . .”