CHƯƠNG 460: ĐI CŨNG TỐT

Dịch giả: Luna Wong

“Vậy nhị ca nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ? Bảo ta gả cho Trường Lan sao? Nhìn Dạ Quân Ly từng bước bước vào tử vong?”

Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan hiện lên nghẹn ngào, nàng đột nhiên thở dài một tiếng tiếp tục nói: “Cứu Dạ Quân Ly là sứ mệnh của chúng ta không phải sao? Chỉ có hoàn thành sứ mạng của mình mới có thể nắm giữ số mệnh của mình! Nếu như. . . Nếu như Dạ Quân Ly thực sự vô pháp tiếp thu ta ly khai, ngươi liền đi tìm Trường Lan! Hắn sẽ có biện pháp để Dạ Quân Ly quên ta!”

Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên trở nên kiên định, mâu quang của nàng trầm trầm nhìn Dạ Mạch Hàn khuyên nhủ: “Nhị ca từ trước đến nay là người lý tính, cũng không cần xử trí theo cảm tính!”

Dạ Mạch Hàn nhắm mắt, tuấn mi nhíu lên, hắn xoay người nhìn cảnh tuyết thê lương bên ngoài, thanh âm sâu kín nói: “Thanh Hoan, ngươi thực sự tàn nhẫn.”

Dừng một chút thanh âm của hắn lại chìm vài phần: “Ta sẽ giúp ngươi, việc bày binh bố trận giao cho ta! Bất quá, lúc gả cho Lâu Vũ Thần, ta sẽ không giúp ngươi, ngươi tự nghĩ biện pháp ứng đối tam đệ và Trường Lan đi!”

Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nhún vai đáp: “Đã biết!”

Dạ Mạch Hàn quay đầu lại nhìn nàng một cái, lại nói: “Mẫu hậu ta truyền tin đến, nói là muốn gặp ngươi một lần! Lúc nào ngươi ứng triệu tiến cung, nhớ kỹ cho ta biết, ta dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu ta!”

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, hai mắt hơi sáng ngời, nàng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Dạ Mạch Hàn lại nói: “Cách kinh thành ngoài trăm dặm Dĩnh châu tao ngộ bão tuyết, tam đệ bây giờ sáng sớm chờ lệnh, tự mình áp giải lương thảo đi giúp nạn thiên tai rồi, ước chừng phải quá ít ngày mới có thể trở về.”

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này sắc mặt nhất thời cứng đờ, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại thật chặt, đáy lòng nhất thời có chút buồn khổ.

Dạ Quân Ly đi đột nhiên như vậy, Mạnh Thanh Hoan đương nhiên biết hắn là đang trốn tránh,

Bookwaves.com

“Đi cũng tốt.” Tâm tình của Mạnh Thanh Hoan nhất thời tối tăm, trên người Dạ Quân Ly có máu của nàng, nên dù là nàng không ở bên cạnh hắn cũng không có việc gì!

Yêu nghiệt kia không phải phàm nhân, nàng căn bản không cần phải lo lắng cho hắn. . .

Dạ Mạch Hàn nhìn biểu tình nhất thời buồn bã thất sắc của Mạnh Thanh Hoan, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu ngươi buồn thì ra ngoài đi một chút, Phong Linh chuẩn bị Hồ Ly trà lâu của ngươi rất tốt, ngươi hồi kinh còn chưa đi xem?”

Nghe Dạ Mạch Hàn nhắc tới Hồ Ly trà lâu, Mạnh Thanh Hoan nhất thời tinh thần tỉnh táo, lúc nàng và Dạ Quân Ly ở Vân Dương cốc, trà lâu này cũng đã khai trương, vẫn do Việt Phong Linh xử lý.

Từ khi trà lâu khai trương, lão bản này như nàng đích xác còn chưa đi xem qua.

“Bây giờ khí trời tốt, để Vân Thường bồi ngươi ra ngoài đi một chút cũng tốt, trong phủ nhị ca còn có việc, sẽ không bồi ngươi, ngươi tự một cẩn thận.” Dạ Mạch Hàn dặn dò nàng.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, dịu dàng cười nói với hắn: “Đã biết!”

Dạ Mạch Hàn cười cười con mắt hơi cưng chìu nhìn nàng hai mắt, lúc này mới xoay người ly khai phòng khách, ra công chúa phủ.

Nhìn Dạ Mạch Hàn đi xa, Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước cửa phòng khách, hít một hơi thật sâu, lại rơi vào trầm tư.

Dạ Mạch Hàn nói nàng tàn nhẫn, kỳ thực ngay cả bản thân nàng đều cảm thấy như vậy. Để Dạ Mạch Hàn tự mình bố trí đây hết thảy, với hắn mà nói đúng là tàn nhẫn!

Nhưng nàng có thể làm sao? Dạ Quân Ly luôn luôn phải cứu a!

Nàng chỉ hy vọng đây hết thảy tất cả, đều có thể theo cái chết của nàng mà bình tĩnh lại! Nàng từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được trời đông giá rét thê lương.

Có tiếng bước chân truyền đến, Mạnh Thanh Hoan mở mắt chỉ thấy quản gia của công chúa phủ vội vã đi tới.

“Công chúa, đây là người gác cổng nhận được, chỉ tên là cho công chúa ngươi!” Quản gia khom lưng, trình thư cầm trong tay lên cho Mạnh Thanh Hoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play