CHƯƠNG 46: CHẤP KIẾM KHỞI THỆ
Editor: Luna Huang
Trương Tấn Phong ngẩn người, không biết trong lời nói của Mạnh Thanh Hoan có ý gì. Không chỉ Trương Tấn Phong, tịch yến bách quan cũng không giải thích được, đã thấy Mạnh Thanh Hoan quay Dạ Đình Giang cúi đầu nói rằng: “Hoàng thượng, nếu Trương đại nhân nói việc này là một tay Hiên vương mưu đồ, mà hắn chỉ có nhân chứng nhưng không có vật chứng. Việc này nếu đã thành án chưa giải quyết, không bằng giao cho thượng thiên định đoạt.”
Dạ Đình Giang có chút nghi hoặc không hiểu nhìn nàng hỏi: “Thượng thiên làm sao định đoạt?”
Mạnh Thanh Hoan quỷ dị cười, dư quang của nàng hơi miết hướng Dạ Quân Ly, đã thấy hắn nhất phó tư thế lười biếng tùy ý chờ xem kịch vui, yêu nghiệt này dĩ nhiên một chút cũng không lo lắng?
Khóe môi của Dạ Quân Ly buộc vòng quanh một nụ cười tà mị, thiêu mi gật đầu với nàng, ý bảo nàng muốn làm cái gì liền yên tâm mà làm, không cần tính toán hậu quả gì.

Mạnh Thanh Hoan minh bạch ý tứ của hắn, nàng hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình thả lỏng.
Bầu trời đêm âm trầm này đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, trên quan tinh đài, gió nổi mây phun, mưa gió chi thế sắp xảy ra!
Mâu quang thanh cạn của Mạnh Thanh Hoan liễm một quang thải nhàn nhạt, phong tư của nàng trong sấm chớp rền vang loá mắt.
“Ta và Hiên vương thụ thiên mệnh ban ân, được thiên phù hộ tử mà phục sinh. Phàm là có người bất kính với chúng ta, thượng thiên tất nhiên răn đe! Trương đại nhân, hôm nay ngươi có dám trước mặt hoàng thượng cùng đông đảo triều thần chấp kiếm chỉ trời xanh, thề với trời, nếu hôm nay có nửa câu nói láo, nguyện trời phạt, ngũ lôi oanh hay không?”
Lời của Mạnh Thanh Hoan vừa nói ra, bách quan không khỏi thang mục kết thiệt chứa nhiều khinh bỉ, hoài nghi Mạnh Thanh Hoan bất quá là đang trì hoãn thời gian.
Trương Tấn Phong nghe lời này, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, hắn cười nhìn Mạnh Thanh Hoan khóe môi lộ ra chẳng thèm: “Mạnh cô nương, nếu là ta không có bị trời phạt, có phải đại biểu chuyện Hiên vương làm là thật không?”
“Đó là tự nhiên.” Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai, gương mặt nhẹ nhõm tự tại.
Trương Tấn Phong cười to: “Hảo, ta nguyện ý chấp kiếm phát thệ dĩ chứng hạ quan nói đều là thật!”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan liễm liễm tiếu ý, bất động thanh sắc nhìn hắn. Đối diện một đạo ánh mắt sâu đậm u hàn phóng qua đây, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, cùng ánh mắt của Lâu Vũ Thần đụng vào nhau.
Vọng Thư Uyển.com

Lâu hồ ly này có một đôi mắt cực kỳ nguy hiểm, như có nặng lực xem thấu nhân tâm, cho người nhịn không được đáy lòng phát lạnh. Mạnh Thanh Hoan tránh mắt, ở trong lòng thầm nghĩ, hy vọng lão hồ ly này không nên phá hư chuyện tốt của nàng.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe tiếng nói thanh lương ôn nhuận của Lâu Vũ Thần từ từ vang lên: “Không bằng hay dùng bội kiếm của bổn tướng thề chư vị có ý kiến gì?”
Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, sắc mặt ngẩn ra.
Lâu Vũ Thần ở trong triều từ trước đến nay không đảng phái tranh, bội kiếm do hắn tới chọn, tất nhiên là công bằng hợp lý, bách quan không có ý kiến.
Thấy không ai phản đối. Lâu Vũ Thần giơ tay lên ý bảo thị vệ phía sau hắn đem bội kiếm lên.
Hai tay Trương Tấn Phong tiếp nhận bảo kiếm Hàn Ngọc tương khảm bảo thạc, kinh sợ, lại nghe Mạnh Thanh Hoan đùa cười một tiếng hỏi Lâu Vũ Thần: “Lâu tướng, kiếm này nếu là bị lôi phách hỏng, ngươi cũng đau lòng a.”
Lâu Vũ Thần cạn tiếu, mâu quang vô hình trung sinh ra một quang thải nhàn nhạt, khóe môi hắn khẽ nhếch cười nói: “Mạnh cô nương nói vậy không biết rồi, bổn tướng vẫn nhớ thanh Vấn Nguyệt trong Hiên vương phủ, nếu Hàn Ngọc này hỏng rồi, bổn tướng tự nhiên có cớ đi tìm Hiên vương đòi bảo vật, cũng không biết Hiên vương có nỡ bỏ những thứ yêu thích hay không?”
Nói mâu quang hắn nhẹ nhàng rơi vào trên người của Dạ Quân Ly, tiếu ý thanh cạn ôn nhuận.

Dạ Quân Ly giương mắt quét Lâu Vũ Thần một mắt, khẽ cười một tiếng: “Bất quá một thanh bảo kiếm, có gì không nỡ? Nếu Lâu tướng thích, tặng cho ngươi là được!”
“Vậy bổn tướng ở đây trước hết tạ qua vương gia rồi.” Lâu Vũ Thần gật đầu trí tạ, cười như xuân phong, đôi mắt lóng lánh một chút quang huy.
Trong trời đêm điện thiểm tới, Mạnh Thanh Hoan híp mắt một cái lui về phía sau vài bước nhìn Trương Tấn Phong nói: “Trương đại nhân, xin mời.”
Trương Tấn Phong hừ nhẹ một tiếng, tay cầm bảo kiếm Hàn Ngọc chỉ thiên mà đứng, thanh âm leng keng đại khí thề nói: “Ta Trương Tấn Phong nguyện chỉ thiên phát thệ, những lời hôm nay nói đều là thật, nếu có nửa câu lừa dối, nguyện trời phạt!”
Lời của hắn kết thúc, liền thấy một đạo thiểm điện quỷ dị trên không, rơi vào bảo kiếm Hàn Ngọc trong tay hắn, kèm theo ầm ầm một tiếng vang thật lớn, Trương Tấn Phong đã cả người cháy đen mạo khói xanh nằm ở trên mặt đất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play