CHƯƠNG 449: CHỜ NÀNG HỒI LÂU
Dịch giả: Luna Wong
Ba ngày sau.
Mạnh Thanh Hoan ghé vào trên cửa sổ xe ngựa, nhìn phong cảnh phía ngoài, sắp đến kinh thành, tâm tình của nàng lại nặng nề lần nữa.
Mấy ngày không gặp, cũng không biết yêu nghiệt kia có khỏe hay không?
Có phải không có tim không có phổi ăn được ngủ được còn có thể cười như nàng hay không? Mạnh Thanh Hoan nghĩ như vậy, đáy mắt toát ra một tiếu ý khổ sở.
Trường Lan nhìn biểu tình xẹt qua trên mặt nàng,ánh mắt thanh nhuận của hắn khẽ động, nhìn cửa thành như ẩn như hiện ngoài màn.
“Tiểu cửu, ta có một việc muốn nói với ngươi, chỉ là nghe xong hy vọng ngươi có thể lãnh tĩnh.” Trường Lan đột nhiên nghiêm túc.
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn hắn, mang trên mặt chút hoang mang, nàng gật đầu chăm chú nhìn hắn.
Khóe môi của Trường Lan khẽ động, thanh âm thanh nhã trầm thấp nói: “Ba ngày trước ta nhận được thư của Kính vương, nói là Ngọc phủ đã xảy ra chuyện.”
Ngọc phủ đã xảy ra chuyện?
Đáy mắt thản nhiên của Mạnh Thanh Hoan cả kinh, theo bản năng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngọc phủ cháy, trên dưới trong phủ bị đốt thành một mảnh tro tàn, tống táng hơn trăm tính mạng! Chỉ có Phi Trần và An Bình quận chúa may mắn còn sống, về phần nương ngươi. . .”
Trường Lan còn chưa có nói xong, Mạnh Thanh Hoan đột nhiên khẩn trương nắm cánh tay của Trường Lan thanh âm khẽ run lên: “Nương ta nàng làm sao?”
“Tiểu cửu, ngươi đừng lo lắng, Kính vương nói nương ngươi không có táng thân trong trận hỏa hoạn, mà là mất tích. Bọn họ đang toàn lực ứng phó tìm kiếm hạ lạc của nương ngươi, nhất định sẽ không có chuyện gì!” Trường Lan vỗ nhẹ vai của nàng, an ủi nàng.
Thần tình của Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Cháy, làm sao đột nhiên cháy?” Nàng thê lương cười, trong nụ cười kia cất giấu bi thương vô tận, đáy mắt nước mắt rung rưng.
“Trường Lan, ngươi biết không, tuy rằng Ngọc Quy Trì không phải thân cha của ta, nhưng ta làm nữ nhi Ngọc gia lâu như vậy, hắn chưa từng bạc đãi ta! Còn có người nhiều của Ngọc gia như vậy, bọn họ. . .”
Mạnh Thanh Hoan thất thanh khóc ồ lên.
Hơn một trăm tính mạng táng thân ở trong biển lửa, đó là hình ảnh thảm thiết thế nào?
Ngọc gia còn là trâm anh thế gia, chu môn đại hộ tại kinh thành, Ngọc Quy Trì càng tay cầm trọng binh, quyền khuynh nửa triêu dã, nhưng hết thảy tất cả cũng không sánh bằng một trận hỏa hoạn đốt sạch sẽ.
Vì sao chỉ có nàng và Ngọc Phi Trần còn sống?
Mạnh Thanh Hoan tâm tư tinh xảo đặc sắc, nàng làm sao không biết trong này tất nhiên đại hữu văn chương? Là Dạ Đình Giang sao, hắn muốn cướp lại hài tử của mình, còn muốn tẩy đi chỗ bẩn của mình, là thế này phải không?
Không nghĩ tới, đêm nàng tiến cung đó thành vĩnh biệt bọn họ!
“Tiểu cửu, muốn khóc cứ khóc ra đi!” Trường Lan đưa tay ôm Mạnh Thanh Hoan vào trong ngực, đưa vai của mình cho nàng.
Mạnh Thanh Hoan thật đau lòng khó chịu, bởi vì hơn một trăm tính mạng của Ngọc gia, đều là bởi vì nàng mà chôn vùi!
Thời đại này, mạng người thực sự tiện như kiến hôi.
Nàng không cam lòng!
Bookwaves.com
Xe ngựa vào kinh, Mạnh Thanh Hoan ngồi trên xe ngựa, xuyên thấu qua màn xe rộng mở nhìn bên ngoài.
Ngọc phủ đã từng nguy nga tráng lệ, hôm nay cũng đã biến thành một mảnh phế tích, có quan binh và bách tính đang dọn dẹp những thứ kia, trận hỏa hoạn này, hủy một nửa đường cái.
Trường Lan hạ màn xe xuống ngăn cách đường nhìn phía ngoài, ôn thanh nói: “Đừng xem. Ta tiễn ngươi quay về công chúa phủ trước, về phần hạ lạc của nương ngươi, ta sẽ giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm, ngươi không nên quá lo lắng!”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng rũ mâu tử, cất giấu buồn bã đáy mắt.
Không bao lâu, xe ngựa đến công chúa phủ.
Mạnh Thanh Hoan được Trường Lan đỡ xuống xe, trong lúc vô tình nàng ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bên cạnh đại môn màu đỏ, giống hệt một tòa điêu khắc ở đó đợi nàng hồi lâu.
Dáng người cao ngất, dung nhan lãng dật, hai tròng mắt yêu dị kia.
Không phải yêu nghiệt Dạ Quân Ly, thì là ai?